Ôm Đùi Boss Ác Ôn


Mâu Nghiên ngước mắt lên, ánh mắt ác liệt, anh nhìn chằm chằm Mạc Hậu, cảm giác lạnh lẽo như bị khoét.

Nhưng hôm nay Mạc Hậu cũng đã bị điên, cô ta không sợ hãi chút nào, lảo đảo nghiêng ngả đi về phía bọn họ.

“Tôi làm được rồi.” Cô ta lắm bẩm trong miệng, bước chân lại càng ngày càng không vững, khi đến cuối giường, lảo đảo một cái, ngã trên mặt đất.

“Tôi đã nói, tôi sống không tốt, các người cũng đừng mong sống tốt, tôi làm được rồi.” Mạc Hậu nói, không biết là nói cho bọn họ nghe hay cho bản thân nghe: “Bọn họ đều đáng chết, tất cả, đều đáng chết…”
Mạc Hậu đỡ mép giường, vẫn nhìn Thương Mẫn: “Thương Mẫn, tôi lại muốn nhìn xem, cô sẽ ở bên Mâu Nghiên thế nào! Du Thắng chết rồi, Tô Huệ Phi chết rồi, Lê Chuẩn chết rồi! Bọn họ cũng bởi vì cô mà chết, cũng là bởi vì cô muốn ở bên Mâu Nghiên, bọn họ đều bị cô hại chết!”
“Bánh bao máu người như vậy, cô còn ăn được sao? Mỗi lần cô hôn Mâu Nghiên, oan hồn bọn họ ở bên cạnh cô nhìn hai người, dây dưa cả ngày lẫn đêm!”
“Cô im miệng!” Thương Mẫn bịt lỗ tai, không muốn nghe Mạc Hậu hồ ngôn loạn ngữ.

“Thương Mẫn, cô đừng giả bộ, cô cũng giống tôi, đều là người ích kỷ, cô biết rõ ở bên Mâu Nghiên sẽ đắc tội tôi, cô biết rõ tôi nhất định sẽ ra tay với người bên cạnh cô, cô vẫn biết núi có hổ vẫn cứ lên núi, cô căn bản cũng không coi an nguy của bọn họ ra gì, cô đang giả bộ tình thâm nghĩa nặng cái gì, thật làm cho người ta chán ghét!” Mạc Hậu còn nói tiếp, một khuôn mặt đầy máu tươi, cùng với hai tròng mắt trợn to, giống như một nữ quỷ bò ra từ trong địa ngục.

“Mạc Hậu!” Kiên nhẫn của Mâu Nghiên đã đến cực hạn, xung động không ức chế được dâng lên, anh buông lỏng Thương Mẫn, cuối cùng tiến lên, một tay bóp cổ Mạc Hậu.

Nhiều năm như vậy, anh chưa bao giờ chủ động chạm vào phụ nữ trừ Thương Mẫn, nhất là Mạc Hậu, mỗi lần cô ta đến gần đều làm anh cảm thấy chán ghét, nhưng lần này, anh muốn cô ta mau chóng im miệng, muốn cô ta lập tức biến mắt khỏi thế giới này, vĩnh viễn không cần xuất hiện trước mắt anh, vĩnh viễn không cách nào tổn thương Thương Mẫn nữa.

Lực của Mâu Nghiên so với của Thương Mẫn trước kia chính là một cái trên trời một cái dưới đất, trong nháy mắt Mạc Hậu mắt đi năng lực hành động, máu ở vết thương trên đầu chảy nhanh hơn, gương mặt nhịn đến đỏ bừng, đã đến trạng thái sắp chết.

Cô ta gắt gao nhìn chằm chằm Mâu Nghiên, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.

Kinh ngạc là nhiều năm như vậy Mâu Nghiên rốt cuộc tới gần cô ta, giữa bọn họ rốt cuộc có tiếp xúc, sợ hãi vì là lần tiếp xúc duy nhất này… lại là anh muốn mạng của cô ta.

“Mâu Nghiên…” Thương Mẫn thấy cảnh này cũng sợ hết hồn.

Mâu Nghiên không muốn để trên tay cô dính vào mạng người, sao cô có thể để Mâu Nghiên vì cô mà đi giết người chứ? Anh là tổng giám đốc của Đạt Phan, nếu để người khác biết anh giết Mạc Hậu, cả đời này của anh sẽ bị phá hủy hoàn toàn.

Thương Mẫn tiến lên, nắm tay Mâu Nghiên, muốn anh buông Mạc Hậu ra: “Mâu Nghiên anh làm gì vậy?”
“Nếu em không về nhà được, vậy anh ở lại nơi này với em.” Mâu Nghiên quay đầu, nhìn chằm chằm Thương Mẫn, lực trên tay cũng không buông lỏng chút nào.

“Cho dù ngồi tù, em cũng ngồi trong ngục giam cùng anh.”
Thương Mẫn ngây ngốc nhìn Mâu Nghiên, nước mắt không nghe lời chảy xuống.

“Cậu hai.” Trữ Trình đi vào phòng, thấy cảnh này cũng bị dọa sợ không thôi, anh ta vội vàng tiến lên, định kéo Mâu Nghiên ra: “Cậu hai, ngài đừng xung động, ngài Khải tới rồi.”
Nghe thấy lời của Trữ Trình, chân mày Mâu Nghiên khẽ nhíu một cái, tay anh buông lỏng một chút, ném mạnh Mạc Hậu xuống đắt.

Một giây sao, anh vô cùng chán ghét lấy giấy từ trong hộc tủ, dùng sức lau ngón tay mình.

Mạc Hậu gần như ngắt xỉu, cô ta nằm trên đất, nhìn trần nhà thở dốc từng hơi, trong vòng máy giờ, đầu tiên là Thương Mẫn, sau là Mâu Nghiên, cổ cô ta vốn trắng nõn để lại vết đỏ rõ ràng, hơn nữa lúc này máu tươi trên trán, quả thực làm cho người khác thấy đáng thương..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui