Ôm Đùi Boss Ác Ôn


Trong bệnh viện Trên giường bệnh treo hai túi máu, chất lỏng màu đỏ tươi đang được truyền vào cơ thể thông qua ống truyền dịch, cổ tay mảnh mai của người phụ nữ được quấn băng gạc, Thương Tuyết năm thẳng người, nhìn chảm chằm trần nhà.

Trên mặt cô ta có vết thương, bầm tím, trầy xước, toàn thân càng thêm thảm hại không tả nối, khắp nơi đều có dấu vết tra tấn, đặc biệt là hạ thể bị xé toạt, thậm chí còn bị thương đến tử cung.

Cộng thêm thời gian lần trước bị xảy thai cách đây không lâu, bác sĩ nói cô ta về sau rất khó có thai.

Thương Tuyết không thể quên được cảnh tượng tối hôm qua, cô ta vui mừng muốn về khách sạn trước đợi Mâu Nghiên, nhưng không ngờ rằng mình bị chụp thuốc mê: rồi bị đưa lên xe.

Ba người đàn ông lạ mặt đưa cô ta đến một khách sạn khác, dùng những thủ đoạn kinh tởm trên người cô ta.

‘Tuy rằng trước đây cũng từng qua lại với rất nhiều bạn trai, nhưng ở trên giường thì bọn họ luôn tôn trọng cô ta, nhưng tối hôm qua, tất cả tôn nghiêm và kiêu hãnh của cô ta đều bị nghiền nát.

Cô ta không thể nghĩ ra tại sao chuyện đáng lẽ nên xảy ra với Thương Mễn thì lại xây ra trên người mình, thậm chí cô ta còn liên tục xác nhận những người đó có phải do Mâu Nghiên phái tới hay không, họ đã bắt nhầm người rồi.

Nhưng mà, không ai trả lời cô ta, cô ta đã phải chịu đựng sự hành hạ và lăng nhục không dứt.

Khi các phương tiện truyền thông tiết lộ những chuyện trước đây của cô ta thì cô ta đã biết tất cả đã kết thúc, suy nghĩ duy nhất lúc đó là chết, nhưng cô ta đã được Thương, Liên Thành cứu nên cô ta không chết, mà bây giờ đang năm ở đây, trong lòng trần đầy thù hận.

Là Thương Mẫn.

Ngoại trừ Thương Mẫn thì cô ta không nghĩ đến ai khác, chỉ có Thương Mẫn là hận cô ta nhất và muốn hủy hoại cô ta.

Lê Chuẩn là anh em của Mâu Nghiên, anh ta thuê vài người để giết cô ta không phải là chuyện gì khó, hơn nữa, chuyện giữa cô và Stephen đã bị Thương Mẫn chính mắt nhìn thấy Khuôn mặt đắc ý của Thương Tuyết hiện lên trong tâm trí Thương Tuyết, sự căm thù mãnh liệt hiện lên trong mắt cô ta.

“Tuyết Tuyết” Triệu Nhã Liên canh giữ bên giường Thương Tuyết, không ngừng rơi nước mắt: “Con đừng nghĩ quển, bất kể như thế nào thì tính mạng mới là quan trọng nhất”
“Nhất định phải khỏe lại, chỉ cần giữ được mạng thì mới có thể báo thù”
Thương Tuyết mở mắt ra, không nói gì.

Triệu Nhã Liên nói đúng, tự sát là điều mà một kẻ bất tài mới lựa chọn, dù có chết cũng phải kéo theo con xấu xa Thương Mẫn đó xuống địa ngục cùng mình.

“Thương Tuyết! Thương Tuyết, cô ra đây cho tôi!” Giọng của mẹ Du Thắng là Lưu Hòa Ái vang lên bên ngoài, Triệu Nhã Liên cãng thẳng, vội vàng đứng dậy đi ra nghênh đón “Bà Du, sao bà lại đến đây?” Triệu Nhã Liên hỏi, thấy dáng vẻ bà ta như vậy cũng không giống như đang đi thăm người bệnh.

Du Thắng đi phía sau Lưu Hòa Ái, sắc mặt có chút khó coi, trước kia bị Mâu Nghiên đánh bị thương nên đang nắm trong bệnh viện, đến bây giờ vẫn chưa được xuất viện, tin tức sốt dẻo của Thương Tuyết đã bị tung ra ngoài “Thương Tuyết, uổng công tôi coi cô là con dâu nhà họ Du.

Biết cô có thai, tôi lập tức yêu cầu Du Thẳng bỏ Thương Mẫn để kết hôn với cô.

Còn cô thì được lảm, lại không biết giữ mình!” Lưu Hòa Ái ném mấy bức ảnh lên giường Thương Tuyết: “Đứa bé trong bụng cô không phải là con của Du Thảng nhà tôi đúng không? Tôi thấy nó khớp với thời gian cô cùng tên đàn ông trên kia mướn phòng.

Trước khi cô và Du Thẳng của tôi ở bên nhau thì cô đã lêu lỏng với bao nhiêu người đàn ông rồi hả? Cô không thấy xấu hổ khi nói mình mang thai cháu trai cả của nhà họ Du sao?”
Những tấm ảnh rơi lộn xôn, Thương Tuyết vô cảm, nằm trên giường như một cái xác không hồn.

“Bà Du, bà không được nói nhảm.

Tuyết Tuyết bị người ta hãm hại.

Những chuyện này là do đồ xấu xa Thương Mẫn kia làm.

Tuyết Tuyết luôn giữ mình trong sạch, sao có thể làm ra những chuyện này được” Triệu Nhã Liên vẫn ngụy biện.

“Phải không?” Tay Du Thẳng vẫn đang băng bó, anh ta bước đến bên cạnh Thương Tuyết, nhìn cô ta: “Thương Tuyết, cô tự nói đi, đứa nhỏ kia có phải là con của tôi không? Cô muốn gả cho tôi, thật sự là vì thích tôi hay chỉ bởi vì tôi là bạn trai của Thương Mẫn?
“Nếu nó không phải là con của anh thì sao? Bây giờ nói những thứ này có ý nghĩa gì không?” Thương Tuyết cười lạnh, giọng nói khàn khàn: “Dù sao thì anh cũng không lấy tôi, đứa trẻ đó cũng đã mất rồi, còn Thương Mẫn bây giờ thì tiếp tục sống những ngày hạnh phúc với người đàn ông giàu có.

Còn anh, anh cũng như tôi, đều là kẻ đáng thương.

Du Thắng bị lời nói của Thương Tuyết kích thích, đêm hôm đó Mâu Nghiên ra tay tàn nhẫn thế nào, anh ta vẫn còn nhớ, nhưng người mà Thương Mẫn trèo cao lại là Mâu Nghiên, anh ta sao có bản lĩnh đi tranh giành với anh được?
“Cô bị như vậy thật đáng đời!” Lưu Hòa Ái xông tới kéo Du Thắng đĩ: “Người nhà các người không có gì tốt đẹp cả, hại con trai tôi thành thế này, còn làm nhà họ Du chúng tôi mất mặt, các người cứ chờ xem, tôi nhất định sẽ đuổi nhà họ Thương các người khỏi Thành phố Nam!”
“Được rồi, bà đi đi!” Thương Tuyết đánh gãy lời bà ta: “Các người cũng chỉ có khả năng ở đây hung dữ với tôi thôi, chuyện thành như vậy lẽ nào không có phần của Thương Mẫn sao? Các người có gan đến tìm cô ta gây chuyện không?”
“Cô còn mặt mũi nói chúng tôi như vậy sao!” Lưu Hòa Ái tức giận vì sự vô liêm sỉ của Thương Tuyết.

“Cút Cút ngay cho tôi!” Hai mắt Thương Tuyết đỏ hoe, vươn tay quét hết đồ trên tủ đầu giường xuống đất: ‘Các người là đồ vô dụng, nếu các người dạy dỗ Thương Mẫn từ sớm thì sao tôi lại biến thành bộ dạng như bây giờ? Tôi bị như vậy đều là do các người hại hết!”
Thương Tuyết đột nhiên phát điên, Lưu Hòa Ái và Du Thẳng bị dọa sợ.

“Tôi nhất định sẽ khiến Thương Mẫn chết không có chỗ chôn.

Tôi muốn tất cả những người cười nhạo tôi và cả Thương Mẫn phải chết hết”
Thương Tuyết đau khổ rống lên, tiếng hét của cô ta vang vọng khảp phòng bệnh.

“Mẹ, đi thôi” Dư Trần cảm thấy Thương Tuyết như vậy trông giống như ma quỷ, anh ta đỡ Lưu Hòa Ái bước nhanh ra khỏi phòng bệnh.

“Cô ta giống như bị điên rồi, Du Thắng, thật may là con không cưới cô ta” Lưu Hòa Ái hoảng hồn.

Du Thắng im lặng, vẻ mặt Thương Tuyết như vậy hẳn là rất hận Thương Mẫn, đợi khi cô ta khỏe lên thì nhất định sẽ đi tìm Thương Mẫn gây chuyện.

Nghĩ đến Thương Mẫn, trái tìm Du Thẳng trở nên vô cùng phức tạp.

Rốt cuộc cũng chỉ là một trò đùa, đứa con trong bụng Thương Tuyết không phải là con của anh ta, nhưng anh ta lại vì lý do này mà làm tổn thương Thương Mẫn, cuối cùng đã bỏ rơi cô, đấy cô cho người đàn ông khác.

“Người nhà họ Thương lại đem nhà họ Du chúng ta ra đùa giốn, mẹ nhất định sẽ không tha cho bọn họ đâu” Lưu Hòa Ái nhìn hướng phòng bệnh, nghiến răng nói.

Câu lạc bộ Nova.

Thương Mắn lo lắng đi tới đi lui, thường nhìn điện thoại, cuối cùng bóng dáng của Lê Chuẩn đã xuất hiện ở cửa “Thế nào?“ Thương Mẫn vội vàng hỏi “Cứu được rồi” Lê Chuẩn trả lời: “Tạm thời không nguy hiếm đến tính mạng”
Thương Mẫn thở phào nhẹ nhõm.

Cô yếu ớt bước đến sô pha ngồi xuống, da đầu tê dại.

Cũng may là cô ta không chết, nếu không, cũng coi như cô đã giết một sinh mạng.

Mâu Nghiên vẫn ngồi đó, nhìn chäm chằm vào điện thoại của mình, không quan tâm đến tiến trình sự việc, nhưng khi nghe tin Thương Tuyết vẫn còn sống, cuối cùng anh cũng nhướng mắt, mở miệng.

“Lát nữa tôi sẽ đưa cô về Vịnh Nam.

Trong khoảng thời gian này, tôi sẽ bảo Lê Chuẩn phái người tới bảo vệ cô, tạm thời cô không nên ra ngoài”
“Tôi không cần anh lo lắng!” Thương Mẫn nghẹn ngào nói: “Nếu không phải vì anh thì mọi chuyện cũng sẽ không trở thành như vậy”
“Chị dâu” Lê Chuẩn không nhịn được nói giúp Mâu Nghiên vài câu: “Đại ca cũng là vì tốt cho cô?
“Vì tốt cho tôi? Làm như vậy mà muốn tốt cho tôi sao!” Thương Mẫn đứng dậy, vừa rồi còn áp lực vì chuyện sống chết của Thương Tuyết, bây giờ tất cả các loại cảm xúc không thể giải thích được đều biến thành tức giận: ‘Mâu Nghiên, sao anh có thể ngang ngược như vậy? Anh làm chuyện gì cũng chưa từng bàn bạc với tôi, đưa cô ta vào Đạt Phan, đế cô ta làm nhà thiết kế, thậm chí còn làm những điều này với cô ta, trước giờ chưa.

từng thông báo cho tôi! Mà bây giờ, anh đơn giản nói một câu muốn tôi không được ra khỏi cửa liền tưởng có thể giải quyết mọi chuyện sao?”
“Tôi chỉ muốn đảm bảo an toàn cho em” Mâu Nghiên nghiêm túc nói.

“Nhưng tôi là con người! Tôi có quyền biết những gì đang diễn ra xung quanh mình! Sao lại có người đáng sợ như anh vậy chứ? Bụng dạ và mưu mô của anh đều dùng, trên người tôi, tùy tiện quyết định cuộc sống của tôi, anh coi tôi là gì? Là thú cưng của anh sao?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui