Ôm Đùi Boss Ác Ôn


“Đạt Phan có rất nhiều nhà thiết kế xuất sắc, nhưng người tôi thích chỉ có một”
“Chỉ cần tôi thích một người, tôi sẽ không quan tâm quá khứ của cô ấy ra sao”
“Tôi sẽ mở ra một con đường thênh thang cho vợ tương lai của mình.

Chỉ một nhà họ Mạc, tôi vẫn chưa để vào mắt”
Những lời Mâu Nghiên đã từng nói với Thương Tuyết vang lên rõ ràng trong tai cô ta.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, những lời mà cô từng động lòng, ngỡ nó là tỏ tình lại không có một chữ nào chứng tỏ anh từng thích cô.
Đúng nhỉ, anh chưa bao giờ nói với cô rằng anh thích cô… Là do cô hiểu sai ý!
Nước mắt chảy dài trên mặt Thương Tuyết, cô ta che miệng, không để mình khóc thành tiếng.
Cô đã rất chờ mong, ngỡ rằng mình đã tìm được người thích hợp, ngỡ rằng mình sẽ trở thành bà Mâu cao cao tại thượng, ngỡ răng mình đã thẳng Thương Mẫn, cuối cùng, tất cả những điều này đều là giả dối.
Vẫn là Thương Mẫn, vẫn là Thương Mẫn thẳng.
Ngay cả Mâu Nghiên xuất sắc và loá mắt như thế cũng chọn cô ta…
Nhưng dựa vào đâu? Thương Mẫn không đẹp bắng cô, dáng người không chuẩn bằng cô, dựa vào đâu những người đàn ông đó lại thích Thương Mẫn?
Mà tất cả những gì cô gặp phải vốn nên là kết cục của Thương Mẫn, người Mạc Hậu phải đối phó cũng nên là Thương Mẫn, dựa vào đâu lại để cô gánh chịu tất cả?

Thương Tuyết cắn chặt môi, đến nỗi răng đã cắn vào thịt, máu đỏ tươi ngập tràn trong miệng cô ta.
€ô ta quay lại phòng bệnh của mình trong trạng thái mất hồn mất vía.
Giờ đã biết mối quan hệ của Mâu Nghiên với Thương Mẫn, ý tưởng lấy tiền từ Mâu Nghiên của cô đã đổ sông đổ bể.

Tất cả là cái bẫy do Mâu Nghiên tự tay bố trí, sao anh có thể cho cô tiền được chứ?
“Thương Tuyết” Du Thắng đang đợi ở cửa phòng bệnh của cô ta: “Em đã đi đâu vậy?”
Thương Tuyết ngước mắt lên nhìn Du Thắng, trong mắt tràn đầy căm ghét và ghét bỏ.
“Anh đến đây làm gì?” Thương Tuyết cười khẩy: “Lần trước cười nhạo chưa đủ, còn muốn tiếp tục tới đây bỏ đá xuống giếng à?”
Du Thẳng cúi đầu, không có phản ứng gì quá lớn vì những lời cô ta nói.
“Anh sẽ ra nước ngoài” Du Thẳng nói: “Sau bao nhiêu chuyện đã xảy ra, anh tiếp tục ở lại cũng chỉ làm trò cười.

Nể tình chúng ta từng ở bên nhau, anh tới nói lời tạm biệt với em”
Du Thắng lấy một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi, anh ta đi tới vài bước rồi đặt thẻ lên giường bệnh.
“Trong đây có sáu trăm triệu, là số tiền tiết kiệm anh đã tích góp mấy năm qua, vốn dĩ..” Là tiền định dùng để đi nghỉ tuần trăng mật với Thương Mẫn.
“Nhà họ Thương bây giờ đang khó khăn, ba anh sẽ không dễ dàng dừng tay.

Sức khoẻ em không tốt, dùng số tiền này khám bệnh đi”
“Tôi không cần sự bố thí của anh!” Thương Tuyết cầm lấy thẻ ngân hàng ném xuống đất: “Du Thẳng, anh đừng giả vờ làm người tốt trước mặt tôi, kẻ ghê tởm nhất là anh đấy! Nếu không phải do anh bất tài, nếu không phải do anh không theo đuổi Thương Mẫn lại thì sao cô ta có thể ở bên Mâu Nghiên? Sao cô ta có thể cướp đi Mâu Nghiên của tôi?”
Du Thắng giật mình.
Sao Thương Tuyết lại biết Thương Mẫn và Mâu Nghiên ở bên nhau?
Thương Tuyết nhìn thấy vẻ mặt của Du Thắng thì cười mỉa mai.
“Anh vẫn chưa biết sao? Du Thắng, anh cũng giống tôi, đều bị Thương Mẫn đùa bỡn như một con khỉ.

Người ở bên cô ta không phải Lê Chuẩn gì đó mà là Mâu Nghiên, Tổng Giám đốc của Đạt Phan, Mâu Nghiên!”
Du Thắng quay mặt đi, né tránh ánh mắt của cô ta.

“Chuyện đã tới nước này, em đừng cố níu không buông nữa.” Du Thắng nhặt thẻ ngân hàng lên, đặt lên giường lần nữa: “Việc em nên làm bây giờ là nghỉ ngơi cho khoẻ, bắt đầu làm lại cuộc sống mới.”
“Sao anh lại phản ứng như thế?” Thương Tuyết cảm thấy khó hiểu, cô ta nắm chặt tay Du Thắng, nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Anh bị lừa rồi, bây giờ Thương Mẫn và Mâu Nghiên đang ở bên nhau! Với quan hệ của họ hiện tại, nói không chừng họ đã ở bên nhau từ lúc hai người chưa chia tay đấy.”
Du Thắng cúi đầu, vẫn không quá kinh ngạc.
Thương Tuyết chợt hiểu ra gì đó.
“Anh đã biết từ lâu rồi?” Thương Tuyết hỏi đến cùng: “Anh đã biết chuyện này từ lâu rồi đúng không? Anh đã biết Mâu Nghiên với Thương Mẫn lấy tôi làm bia đỡ đạn từ lâu!”
Du Thắng thở dài, anh ta gỡ tay Thương Tuyết ra, trong mắt hơi bi thương.
“Tuyết Tuyết.” Du Thắng nhìn vào mắt Thương Tuyết, không biết làm thế nào: “Dù anh biết thì có thể làm gì? Đó là Mâu Nghiên.

Em có biết vết thương của anh do ai gây ra không? Dù ba anh là người của cơ quan thì có thể làm gì được Mâu Nghiên?”
“Anh không động tới Mâu Nghiên được, chẳng lẽ không động vào Thương Mẫn được sao?” Thương Tuyết nổi điên: “Một con khốn chỉ biết dựa vào đàn ông để lên chức, anh có gì phải kiêng dè?”
“Anh không muốn làm tổn thương cô ấy thêm lần nữa.” Du Thắng bác bỏ cô ta.
Anh ta nhìn chằm chằm Thương Tuyết, trả lời cô ta với giọng điệu kiên định nhất: “Tuyết Tuyết, mấy ngày qua anh đã suy nghĩ rất nhiều.

Là do anh sai, anh sai từ lúc đầu đã không kiên định chọn cô ấy.

Ở bên cô ấy năm năm, là do anh vứt bỏ tình cảm giữa anh với cô ấy trước.”
“Anh không động vào Mâu Nghiên được, anh cũng tự biết cô ấy sẽ không quay lại bên cạnh anh, vậy nên anh chọn ra nước ngoài, cũng coi như vẽ một dấu chấm tròn cho năm năm đã qua.”
Thương Tuyết lắc đầu không dám tin: “Không thể, Du Thắng, anh không thể đi, anh không thể đi.” Cô ta lay cánh tay Du Thắng như bị điên: “Du Thắng, anh phải giúp tôi, tôi không thể cứ vậy bỏ qua cho Thương Mẫn được.


Cô ta là kẻ đầu sỏ hại tôi thành ra thế này.

Bây giờ tôi đã bị cô ta huỷ hoại mọi thứ, tôi không còn cách nào sống tốt nữa thì sao cô ta có thể được?”
“Thương Tuyết!” Du Thắng lại hất tay Thương Tuyết ra: “Em tỉnh táo lại đi.

Mọi thứ là do em chọn, không liên quan gì tới Thương Mẫn!”
“Anh sẽ không giúp em làm tổn thương Thương Mẫn, cũng sẽ không cho phép em làm hại cô ấy.

Sáu trăm triệu này coi như anh chuộc tội thay cô ấy.

Em cầm tiền đi chữa bệnh, sau này giữa ba chúng ta không còn nợ gì nhau nữa.”
Du Thắng không muốn tiếp tục dây dưa với Thương Tuyết, nhanh chân bước ra khỏi phòng bệnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận