Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Mùa đông ở thành phố H khá dài, khí hậu lạnh lẽo ẩm ướt, lại không giảm bớt cho nên việc chịu đựng đối với Trần Kết mà nói có chút khó khăn.

Vì vậy sau khi tan việc về nhà, cô không thích ra ngoài nữa, thích mở máy sưởi, núp ở trong chăn thoải mái lên mạng xem ti vi, thậm chí là ăn cái gì đó.

Dụ dỗ Diệp Dĩ Đình tắm rửa xong, Trần Kết ôm nó đến phòng ngủ chính, đặt lên trên giường lớn, sau khi chơi với nó một lát, Diệp Dĩ Đình liền rùm beng muốn tìm ba.

"Ba đang làm việc.". Trần Kết ngồi xếp bằng ở trước mặt nó, siết chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của nó: "Linh Đang, con cũng nên ngủ rồi."

Diệp Dĩ Đình bĩu môi, có chút buồn buồn, không vui: "Đã lâu rồi ba không có chơi với Linh Đang."

"Bé ngốc, gần bước sang năm mới rồi, ba rất bận rộn." Trần Kết ôm Diệp Dĩ Đình vào trong ngực, vuốt mái tóc nó, nói: "Đợi đến khi ba hết bận, ba sẽ được nghỉ phép..., tới lúc đó, chúng ta sẽ đến thành phố D thăm ông bà, còn đi thành phố P thăm ông ngoại và bà ngoại, lúc đó thành phố P sẽ có tuyết rơi, ba sẽ cùng với Linh Đang làm người tuyết, đi dạo hội chùa, Linh Đang thích không?"

Diệp Dĩ Đình cái hiểu cái không, miệng nhỏ nhắn cười toe toét: "Thích."

Sau đó nó đảo tròn mắt, lại hỏi: "Mẹ, lễ mừng năm mới, có phải sẽ được gặp ba A Lí hay không?"

Trần Kết cười to: "Dĩ nhiên, ba A Lí cũng rất nhớ con đấy."

"Con cũng rất nhớ ba A Lí, ba A Lí đã hứa dạy con bơi lội !"

Từ nhỏ Diệp Dĩ Đình đã rất thích Tần Lí, mặc dù anh ta ngồi xe lăn nhưng thằng nhóc vẫn không sợ, gặp anh ta liền thân cận. Bàn về vai vế, Diệp Dĩ Đình nên gọi Tần Lí là "bác" nhưng bởi vì tất cả mọi người gọi Tần Lí là "A Lí" hoặc bởi vì thường xuyên nghe bài hát dễ thương "Ali, Alibaba, Alibaba là một thanh niên vui vẻ ~ 'vừng ơi mở ra', 'vừng ơi mở ra'..." nên mấy đứa trẻ cũng bắt đầu gọi Tần Lí là "ba A Lí" .

Thấy con trai càng ngày càng hưng phấn, Trần Kết đành phải hôn nhẹ khuôn mặt của nó: "Bảo bối, khuya lắm rồi, chúng ta cùng đi chúc ba ngủ ngon, sau đó ngủ, có được hay không?"

Diệp Dĩ Đình không tiếp tục ầm ĩ, ngoan ngoãn trả lời: "Dạ."

Trong thư phòng, Diệp Tư Viễn đang tựa lưng vào ghế ngồi, hai cái chân dài đặt trên bàn sách, ngón chân linh hoạt đang gõ chữ trên máy vi tính xách tay, nhìn thấy Trần Kết và Diệp Dĩ Đình đi vào, anh lập tức thả chân xuống, ngồi ngay ngắn.

"Ba!". Diệp Dĩ Đình vui sướng chạy tới, dùng cả tay chân trèo lên bắp đùi Diệp Tư Viễn, Diệp Tư Viễn ngồi ngay ngay ngắn ngắn, động cũng không dám động, chỉ sợ đứa bé không cẩn thận té xuống.

Chỉ là Diệp Dĩ Đình đã trèo rất nhuần nhuyễn, nó ngồi ở trên đùi ba, tay nhỏ bé ôm ba, ngẩng mặt nói: "Ba, ba đang làm cái gì vậy?"

"Ba đang làm việc." Diệp Tư Viễn cúi đầu mỉm cười, anh cẩn thận nâng phần còn lại của cánh tay phải lên, cách ống tay áo đụng một cái vào đầu nhỏ của con trai: "Linh Đang thơm quá, tắm rồi hả?"

"Dạ, tắm rồi, thơm thơm." Diệp Dĩ Đình nâng cánh tay nhỏ bé mập mạp đưa tới trước mặt Diệp Tư Viễn, anh lập tức ngửi thấy mùi sữa tắm trẻ nhỏ nhẹ dịu, cười nói: "Vậy không phải là con nên đi ngủ rồi hả?"

Diệp Dĩ Đình gật đầu một cái, tay nhỏ bé lại ôm lấy ba: "Con qua nói chúc ngủ ngon với ba."

"Ngủ ngon, bảo bối." Giọng Diệp Tư Viễn dịu dàng: "Mấy ngày nữa ba sẽ dẫn con đi chơi, được không?"

"Dạ. Ba ngủ ngon." Diệp Dĩ Đình ngước cổ, hôn một cái lên cằm Diệp Tư Viễn, rồi để Trần Kết ôm nó đi ra ngoài.

Sau khi dỗ Diệp Dĩ Đình ngủ xong, Trần Kết trở lại thư phòng, đi tới bên cạnh Diệp Tư Viễn.

Anh đã khôi phục tư thế làm việc lúc trước, ống tay áo rũ xuống bên cạnh, hai cái chân đặt ở trên bàn phím gõ chữ thật nhanh.

Trần Kết đưa tay chạm vào mu bàn chân của anh, mặc dù trong thư phòng mở máy điều hòa nhưng anh mặc không nhiều lắm, mu bàn chân cũng có chút lạnh rồi.

Trần Kết nhăn mày lại: "Ban ngày anh đã bận rộn như vậy, buổi tối lại còn làm thêm giờ, thân thể có chịu được không. Nhìn hai cái chân anh đã lạnh như thế này rồi."

Diệp Tư Viễn ngẩng đầu cười với cô: "Gần xong rồi, có một ít tài liệu muốn gửi cho Nhất Phong."

"Em sợ chân anh sẽ bị nứt da." Hai tay Trần Kết vẫn đặt lên chân trái của anh, giúp anh xoa nắn, một lát lại đổi sang chân phải: "Trước kia cũng không phải là không có xảy ra, đầu ngón chân vừa đỏ vừa sưng, ngứa ngáy rất khó chịu."

"Cũng đã quen rồi, không phải là em thường dùng gừng chà xát chân giúp anh sao, đã rất lâu không bị rồi." Diệp Tư Viễn thở dài, rốt cuộc cũng thỏa hiệp: "Được rồi, đừng xoa nữa, anh đi tắm, được chưa?"

Lúc này Trần Kết mới hài lòng: "Em ở trong phòng chờ anh, nghỉ ngơi sớm một chút."

Diệp Tư Viễn tắm xong, Trần Kết bảo anh nằm sấp ở trên giường, xoa bóp phần lưng giúp anh.

Trước thì đi học, bây giờ thì công việc, hai cánh tay đã bị cắt hai mươi mấy năm, Diệp Tư Viễn thường xuyên phải dùng tư thế hai chân đặt tại mặt bàn, bắp đùi cùng thân thể tạo thành một góc nhọn rất nhỏ, dần dà cơ bắp ở phần thắt lưng của anh bị cứng lại, xương sống cũng không tốt.

Lúc còn trẻ thì vẫn chưa cảm giác được, hiện tại anh đã sắp 35 tuổi, cũng cảm thấy thân thể mình đã có chút báo động.

Trần Kết đau lòng không dứt, cũng biết chuyện này là không có biện pháp, cuộc sống ngày thường của anh phải dựa vào hai cái chân, vĩnh viễn không thể nào giống như người kiện toàn được.

Cô chỉ có thể khuyên anh thường xuyên đứng lên đi lòng vòng một chút, vặn vặn eo, đá chân, buổi tối cô dành nửa giờ để xoa bóp cho anh, giúp anh thả lỏng bắp thịt đã cứng ngắc cả ngày.

Hai năm trước, Diệp Tư Viễn được chẩn đoán là bị tổn thương cơ ở eo, có một lần, anh đau thắt lưng dữ dội, ngồi cũng không xong, đứng cũng không được, ước chừng phải nằm trên giường hai ngày mới bớt đau .

Một lần kia thật sự làm cho Trần Kết sợ hãi quá mức, sau đó cô liền cẩn thận chăm sóc cuộc sống, ăn uống thường ngày của anh, hoàn toàn không cho phép anh dùng chân làm việc. Diệp Tư Viễn rất là bất đắc dĩ, lúc ấy Linh Đang mới hơn hai tuổi, thật may là có mẹ Diệp giúp đỡ chăm sóc, lúc Trần Kết đút Diệp Tư Viễn ăn cơm, cảm xúc của anh có chút sa sút nên nói với Trần Kết chủ đề nhiều năm chưa từng đụng vào.

"Tiểu Kết, nếu như có một ngày, chân của anh không thể nhấc lên được, chuyện gì cũng không thể tự mình làm, em và Linh Đang phải làm sao."

Lúc nói lời này thì hông của anh vẫn đang bị thương như cũ, thân thể nằm thẳng tắp ở trên giường, chỉ là nghiêng đầu nhìn Trần Kết ngồi ở bên mép giường.

"Em sẽ dẫn theo đứa bé đi tái giá." Trần Kết liếc anh một cái, thấy vẻ mặt anh đau thương, rốt cuộc cô cũng không dám nói giỡn nữa: "Nói bậy ba gì đó, anh nha, lo chăm sóc thân thể mình cho tốt, coi như là vì em và con trai, không cần liều mạng như vậy, có được hay không?"

"Ừ." Diệp Tư Viễn còn lâu mới cậy mạnh được nữa, nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Từ đó về sau, anh thật sự bắt đầu chú ý chăm sóc thân thể, lưng eo bị đau cũng dần dần khá hơn. Trần Kết xoa bóp cho Diệp Tư Viễn khoảng 40' cho tới khi sau lưng của anh đỏ hồng, ra mồ hôi mới dừng tay.

"Ngủ đi." Cô tắt đèn, giúp anh đắp chăn rồi chui vào trong chăn, dán chặt lên thân thể của anh.

Trần Kết nhắm mắt lại, tay vòng qua hông anh, đầu dán trên bờ vai của anh, cảm nhận được thân thể người bên cạnh phập phồng theo từng nhịp hô hấp.

Rốt cuộc cô cũng cảm thấy sự khác thường của anh, mở mắt, phát hiện quả nhiên anh không có ngủ, một đôi mắt ở trong bóng tối chậm rãi chớp nháy, Trần Kết có thể nhìn thấy ánh sáng trong đôi mắt của anh.

"Tư Viễn?" Cô hỏi: "Có phải anh có tâm sự hay không?"

Diệp Tư Viễn trầm mặc chốc lát, rốt cuộc nghiêng đầu nhìn cô, nói: "Hôm nay ba anh gọi điện thoại cho anh, nói với anh một chuyện."

"Chuyện gì vậy?"

Anh khẽ thở dài, hình như không biết nên làm sao để mở miệng, suy nghĩ hồi lâu mới nói: "Ông... Đã 87 tuổi, mấy năm này, thân thể càng ngày càng không được, em cũng biết."

"Ừ."

"Trong điện thoại ba nói ông có một tâm nguyện, ông hi vọng... Lễ mừng năm mới mọi người chúng ta có thể về nhà ăn một bữa bữa cơm đoàn viên, mọi người chụp ảnh gia đình, ông nói lúc bà nội còn sống vẫn có ý niệm này nhưng mà không thể đợi đến ngày này, ông nội…, ông muốn thay bà nội hoàn thành tâm nguyện này."

"..." Trần Kết không nói, chuyện này vốn là một chuyện rất đơn giản và tốt đẹp nhưng cô biết Diệp Tư Viễn đang lo lắng cái gì.

Cho nên cô trả lời ngay: "Không phải chỉ là chụp tấm hình thôi sao, em không có ý kiến, chỉ cần ông nội vui là tốt rồi."

Cô biểu hiện lập trường của mình nhưng Diệp Tư Viễn vẫn không thể nào quên được: "Thật ra thì điều anh lo lắng hơn là mẹ của anh..."

Trần Kết lật người, ôm anh chặt hơn, tay của cô hướng lên trên, chạm vào cánh tay đã bị cụt của anh, Diệp Tư Viễn khẽ động, cuối cùng ma sát lòng bàn tay của cô, giống như là đang cầm tay cô.

"Em biết mẹ vẫn luôn không bỏ được, đã nhiều năm như vậy vẫn không thể nào để xuống. Ai..."

Anh thở dài nặng nề, nói: "Anh hiểu rất rõ, yêu cầu này đối với em mà nói là uất ức cho em. Tiểu Kết, nếu như em không muốn, ngàn vạn lần không được miễn cưỡng."

"Tư Viễn, em không có không muốn, chúng ta cũng không phải là không buông tha được."

Nghe cô nói như vậy, rốt cuộc anh cũng không nói thêm gì nữa.

Trần Kết cũng đã nằm lên người anh, thân thể của cô mềm mại như vậy, dễ dàng làm anh động tình. Hai người ở trong bóng tối bắt đầu dây dưa, Diệp Tư Viễn biết, cô muốn dùng hành động để cho anh yên tâm.

Trước năm mới 2 ngày, rốt cuộc A. R. cũng bắt đầu nghỉ, Trần Kết và Diệp Tư Viễn thu xếp hành lý, khóa cửa cẩn thận rồi dẫn Diệp Dĩ Đình trở về thành phố D.

Trần Kết đang lái xe, Diệp Tư Viễn cùng với Diệp Dĩ Đình ngồi ở ghế sau, anh luôn nói chuyện chơi đùa với con trai, Trần Kết nhìn bọn họ qua kính chiếu hậu, trong lòng có chút thấp thỏm.

Những năm này bọn họ hoàn toàn xem như không quen biết với Diệp Tư Hòa, cho dù là đi thăm ông nội thì cũng đều cố ý dời thời gian, Trần Kết biết suy nghĩ của mẹ Diệp, đợi đến khi ông nội qua đời, bọn họ sẽ không có bất kỳ lui tới nào với Diệp Tư Hòa nữa, thật không nghĩ đến ông nội lại đưa ra yêu cầu như thế.

Bữa cơm đoàn viên, ảnh gia đình...

Diệp Dĩ Đình tựa vào trên người Diệp Tư Viễn ngủ thiếp đi, trong xe rơi vào trầm mặc, Diệp Tư Viễn nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, cũng không biết khi trở lại nhà cũ đến tột cùng sẽ xảy ra những chuyện gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui