Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Vài ngày sau, tôi mặc chiếc áo khoác tình yêu đến nơi chụp ảnh. 

Ứng Hạc Minh nhìn thấy tôi thì cẩn thận đánh giá quần áo trên người tôi rồi hỏi “Áo nhìn rất đẹp, nhãn hiệu gì vậy? Mua chỗ nào thế?”

Tôi nói: “Toàn cầu chỉ có một cái, bạn trai thiết kế cho tôi.” 

Tuy giọng điệu tôi lạnh nhưng lại không che giấu được sự tự hào, ở trước mặt Ứng Hạc Minh, tôi muốn chứng minh cho anh ta thấy rằng Diệp Tư Viễn của tôi là một người vô cùng tốt.

Anh ta sửng sốt, lại cúi đầu nhìn tôi nói: “Như thế này, lúc em chụp ảnh, áo có thể để cho tôi nghiên cứu một chút không?”

“Không được!” Tôi không chút suy nghĩ trả lời ngay, “Ứng Hạc Minh, nếu anh dám có ý đồ với cái áo của tôi, cho dù tôi táng gia bại sản đi chăng nữa thì tôi cũng muốn đi kiện chết anh!”

Anh ta giọng điệu hung tợn của tôi làm cho hoảng sợ, cười cười nói: “Được rồi được rồi, tôi chỉ thuận miệng nói thôi, em yên tâm, tôi sẽ không động vào nó.”

Ở phòng thay quần áo, lúc thay đồ, tôi còn lo lắng, lưu ý nơi cất quần áo, nhớ kĩ ở trong lòng mới đi ra ngoài chụp ảnh.

Chụp cả một ngày, cuối cùng khi tôi thay lại quần áo của mình thì phát hiện không có ai động vào nó. 

Tôi cảm thấy vui mừng, xem ra Ứng Hạc Minh coi như là một người có chừng mực, không dám gây chuyện với tôi.

Từ khi bắt đầu làm người mẫu cho cửa hàng của Ứng Hạc Minh, tôi liền nghỉ việc ở siêu thị.

Cứ như vậy, vào cuối tuần, tôi có thể có cả một ngày rảnh rỗi, có thể có nhiều thời gian hơn ở cùng với Diệp Tư Viễn. Anh rất vui vẻ. 

Sáng sớm chủ nhật, chúng tôi sẽ ngủ đến khi muốn khi nào dậy thì dậy, thức dậy thì ăn cơm trưa sớm, tôi sẽ làm một vài công việc nhà, giặt quần áo của hai ba ngày dồn lại, Diệp Tư Viễn sẽ cùng tôi giặt, ở sân thượng đánh đánh chà chà. 

Làm xong thì chúng tôi thay quần áo ra ngoài đi dạo một vòng, hưởng thụ buổi hẹn hò cuối tuần vào buổi chiều mà trước đây rất khó để thực hiện.

Chúng tôi sẽ đi dạo chợ, siêu thị, xem phim, đôi khi cũng đi đến vài cái công viên ở thành phố H.

Chúng tôi ngồi trên chiếc ghế ở công viên, trước mặt là hồ Thiên Hạ nổi tiếng của thành phố H, phơi nắng dưới ánh mặt trời ấm áp của mùa đông, một câu cũng không nói, cảm giác vô cùng ấm áp. 

Tôi sẽ nằm xuống đem đầu đặt lên đùi anh, ngẩng mặt để anh đút cam cho tôi ăn.

Cam chua, anh sẽ nheo mày, tặng cho tôi một gương mặt nhăn nhó.

Tôi nhìn anh, ánh mặt trời làm tôi chói mắt, chỉ có thể nhìn thấy trong mắt anh đầy sự dịu dàng.

Lúc đó tôi sẽ nhịn không được níu cổ áo anh để anh khom người xuống, sau đó hôn lên môi anh. Trong miệng anh còn lưu lại vị vừa chua vừa hơi ngọt của cam, ta liếm liếm khóe miệng, cảm thấy đó thật sự là một hương vị tuyệt vời.

Có lần, tôi còn quấn lấy Diệp Tư Viễn đòi anh ta phải chơi đạp thuyền, lúc tôi bước lên thuyền thì thuyền lập tức liền lắc lư, tôi đứng vững rồi xoay người về phía anh vươn tay ra. Anh nhảy lên thuyền, người đung đưa qua lại làm anh hoảng hốt, tôi ôm thắt lưng anh cùng anh ngồi ở trên chiếc ghế trong thuyền. 

Trên người chúng tôi đều mặc áo phao màu cam, để cho tiện, tôi không lấy hai tay áo của anh ra ngoài, cả nửa người anh đều là màu cam, tôi nhìn anh, cảm thấy anh tựa như một quả cam lớn, không nhịn được liền cười.

Chúng tôi dựa vào thành ghế, cùng nhau đạp bàn đạp, chiếc thuyền nhỏ dập dềnh trên mặt hồ.

Tôi điều khiển tay lái, cùng anh ngắm nhìn cảnh sắc bên hồ.

Đã là mùa đông, lá trên cây đã rụng gần hết, trên đường xe cộ tấp nập, lại ít có người đi bộ trên đường.

Đó là một con đường rất lãng mạn, đường bên kia có thật nhiều căn gác nhỏ mang phong cách châu Âu, hoặc là tường trắng ngói đen, Trung Tây phối hợp, giống như có thể làm người ta cảm nhận được thời gian như lắng đọng lại.

Khi vừa tới thành phố H, Uyển Tâm từng dẫn tôi tới con đường này tản bộ, khi đó là mùa hè, cây ngô đồng cao hơn đỉnh đầu, bên hồ còn có thảm sen thơm mát. 

Uyển Tâm nói cho tôi biết thành phố này bốn mùa rõ ràng, cái hồ này, con đường này, ở từng mùa đều có vẻ đẹp khác biệt.

Từ đó, tôi liền yêu thành phố này, nơi này không khí trong lành, cuộc sống cũng không tấp nập như những nơi khác. 

Tôi đã từng nghĩ, sau khi tốt nghiệp, sẽ ở lại chỗ này, tôi cũng không lưu luyến cái nhà chưa từng mang đến cho tôi cảm giác ấm áp. 

Ở nhà, đối với ba và dì mà nói, tôi vĩnh viễn là người thừa ra, chỉ có Trần Dạ, là người duy nhất mà tôi quan tâm.

Tôi suy nghĩ miên man, trong không khí an tĩnh như vậy, đột nhiên lòng rạo rực.

Tôi hỏi người bên cạnh: "Tư Viễn, tương lai anh sẽ ở thành phố nào làm việc và sinh sống?"

Anh nghiêng đầu lại nhìn tôi: "Còn chưa biết."

"Anh sẽ về thành phố D sao?" Đó là nhà của anh.

Anh cười lên, hỏi: "Sao vậy? Em không phải là nói là tốt nghiệp xong sẽ cùng anh trở về sao?"

Tôi cũng cười: "Vốn là em định ở lại nơi này, nhưng nếu như anh phải trở về thành phố D, em nhất định sẽ theo anh."

"Em thích nơi này sao?"

"Vâng! Anh không thích sao?"

"Thích." Anh cười cười, "Anh gặp em ở thành phố này đương nhiên là thích nó rồi."

"Ha ha ha ha, nghe buồn nôn quá." Tôi đưa tay đẩy bả vai anh một cái.

Im lặng một lúc, một lát sau tôi hỏi anh: "Tư Viễn, thành phố D là một nơi như thế nào?"

Anh ngẩng đầu suy nghĩ một chút rồi nói: "Thành phố D không lớn, cũng không đẹp lắm, nhưng kinh tế rất phát triển."

"Em có thể tìm được việc không?"

"Sao lại không? Ở đó có rất nhiều công ty quảng cáo, em hướng ngoại như vậy, tìm việc làm rất dễ dàng."

"Vậy chúng tôi tương lai sẽ ở đó hả?" 

Tôi bắt đầu nghĩ, "Chúng ta sẽ có một căn nhà nhỏ của mình, đừng có lớn như căn hộ bây giờ, rộng quá để cũng chẳng làm gì, rất vô ích, chùi dọn lại mệt nữa. Sau đó, ban ngày chúng ta đi làm, khuya về nhà, cùng ăn cơm, cùng xem ti vi, còn có. . . chúng ta sinh một đứa bé, hai đứa cũng được."

"Bạn học Trần Kết à, nước miếng của em muốn chảy xuống rồi kìa." Diệp Tư Viễn bật cười.

Tôi nhìn anh, phát hiện ánh mắt anh đang nhìn về phía xa, hình như cũng đang khát khao một tương lai tốt đẹp.

Tôi nghĩ đến chuyện Ứng Hạc Minh đã nói, anh ta nói tôi còn không có can đảm đem chuyện chúng tôi nói người trong nhà biết.

Tôi nói với Diệp Tư Viễn: "Tư Viễn, kì nghỉ đông tới đây, về nhà em sẽ nói chuyện của chúng ta với ba."

"Hả?" Anh nghiêng đầu lại nhìn tôi.

"Em sẽ nói với ba, em sẽ. . . nói cho ba biết hoàn cảnh của anh, em không muốn lừa gạt ông ấy."

Ánh mắt của anh trầm xuống, cúi đầu nói: "Thật ra thì không cần nói sớm như vậy đâu, nếu như em còn chưa chuẩn bị sẵn sàng thì nói muộn một chút cũng không sao, thời gian vẫn còn dài mà."

"Không." Tôi nhìn anh, " Tư Viễn, em không sợ cái gì cả."

Tôi thấy được nụ cười từ trong ánh mắt của anh, anh gật đầu: "Tiểu Kết, anh cũng không sợ."

Tôi cười lên, lúc này cách kì nghỉ đông không tới một tháng.

Lễ Giáng Sinh thì tôi cùng Diệp Tư Viễn hẹn Uyển Tâm, Lưu Nhất Phong cùng Phùng Tiếu Hải cùng đi KTV ca hát, chúng tôi say sưa suốt cả đêm, lúc trời gần sáng mới chịu về nhà.

Ngủ một giấc cho đến chiều, tôi mở mắt thì phát hiện bên gối có một cái hộp gỗ nhỏ màu đen.

Tôi bật người dậy, đầu tóc bù xù, nhanh tay mở hộp ra, bên trong là một đôi khuyên tai rất đẹp.

Tôi nghiêng đầu nhìn Diệp Tư Viễn nằm bên cạnh, anh đã tỉnh, đang nghiêng người nhìn tôi.

"Quà giáng sinh sao?" Tôi hỏi anh.

"Đúng vậy." Anh ngồi dậy gật đầu một cái, "Anh thấy em có lỗ tai, nhưng vẫn không thấy em đeo khuyên tai."

"À. . ." 

Tôi sờ sờ lỗ tai của mình, thật ra thì tôi không có khuyên tai gì, nhiều nhất là mua một đôi 10 tệ ở mấy cửa hàng vỉa hè rồi đeo cho vui thôi.

"Tiểu Kết, anh giúp em mang nhé?" Anh thấp giọng nói.

Tôi có chút xấu hổ: "Em đi trước đánh răng rửa mặt trước đã, anh chờ em một lát."

"Được."

Khi tôi trở lại phòng ngủ thì thấy Diệp Tư Viễn cũng đang đánh răng.

Anh ngồi trên ghế cao, hai chân đặt hai bên, chân phải kẹp bàn chãi đánh răng, miệng đầy bọt, hai cái tay áo trống rỗng rủ xuống ở hai bên người.

Tôi chắp hai tay sau lưng, đi tới bên cạnh anh, đột nhiên đưa ra một túi lớn trước mặt anh, lớn tiếng nói: "Đây đây đây! Quà giáng sinh!"

Anh bị tôi làm cho hoảng sợ, vội vàng để bàn chãi đánh răng xuống, kẹp cái ly súc miệng, rửa chân rồi lấy sữa rửa mặt đổ lên lòng bàn chân phải, vội vàng rửa mặt, cuối cùng ngẩng đầu: "Cái gì vậy?"

Tôi đem mấy thứ trong túi ra cho anh xem: "Sữa rửa mặt, nước cạo râu, còn có kem dưỡng da, nguyên bộ! Dĩ nhiên không thiếu được dao cạo râu rồi!"

Tôi đắc ý giơ dao cạo râu kiểu mới nhất cho anh nhìn. 

Quen anh gần một năm, anh tặng tôi rất nhiều quà, còn tôi thì chưa bao giờ đáp lễ anh, tôi hi vọng anh có thể thích.

Anh nhìn tôi mím môi nói: "Dao cạo anh đều dùng loại chạy bằng điện."

"Aizz! Em thấy dùng dao cạo bằng điện không tốt lắm nên mới mua loại cầm tay. Cái này tay cầm nhỏ, anh cầm càng dễ hơn mà." Tôi bĩu môi, đã tỉ mỉ chọn quà tặng cho anh mà anh lại ghét bỏ.

Diệp Tư Viễn cười một tiếng, lắc đầu mà nói: "Không phải vậy, là bởi vì mấy năm trước, anh vừa mới bắt đầu học cạo râu, khi đó chân còn chưa có lanh lẹ như vậy, dùng không được tốt lắm, còn cạo rách mặt, sau đó mới bắt đầu dùng loại chạy bằng điện, chạy bằng điện mặc dù không quá tốt nhưng tương đối an toàn."

Tôi ngây ngẩn cả người, cúi đầu nhìn mình mấy thứ trong tay, không biết phải làm thế nào cho phải.

"Vậy. . . vậy làm sao bây giờ? Những thứ này y cũng không đắt, trả lại cũng không hay cho lắm, nếu anh không thích, nếu không. . . thì em đi đưa cho Lưu Nhất Phong hoặc Phùng Tiếu Hải dùng cũng được."

"Ai nói anh không thích, đây là quà em tặng cho anh, sao có thể đưa cho người khác được." 

Nói rồi Diệp Tư Viễn đưa chân phải đưa đến trước mặt tôi, "Đưa cho anh đi."

Tôi cẩn thận đặt dao cạo râu tới chân anh, anh co chân trái lên, bắp chân phải đặt trên đầu gối chân trái, đưa dao cạo râu đến cằm.

Anh nói: "Hiện tại dùng chân đã càng ngày càng linh hoạt nên có thể dùng được."

Tôi đột nhiên nói: "Tư Viễn, em giúp anh cạo."

"Em?" Anh nhìn tôi nháy nháy mắt, "Em cạo sao?"

"Thử một chút, anh dạy cho em, dù sao anh cũng mới rửa mặt xong."

Nói xong, không đợi anh trả lời tôi liền cầm dao cạo lên.

Anh sợ hết hồn, vội vàng ngậm miệng, xung quanh bờ môi anh lập tức có một đống bọt màu trắng.

Anh chớp mắt nhìn tôi, không dám nói chuyện.

Tôi cảm thấy lưỡi dao đụng phải gương mặt anh thì càng ngày càng vui vẻ, tay cũng không biết nặng nhẹ. 

Quét đến cạnh môi anh thì anh đột nhiên nhăn mày lại, "Ưm" một tiếng, tôi hoảng hốt, lấy tay lau bọt! 

Bờ môi của anh có một vết xước nhỏ, máu đỏ tươi lập tức rỉ ra.

"Ôi!" Tôi vội vàng cầm khăn ướt giúp anh lau mặt, anh cũng cúi người xuống, đưa mặt tới vòi nước, chân phải chà chà khoé môi.

Áo ngủ anh bị ướt một mảnh ở vạt áo trước, hai chúng tôi trừng mắt nhìn đối phương, rốt cuộc cùng nhau bật cười.

"Đau không?" Tôi vuốt vết thương trên môi anh, máu đã hết chảy.

Anh nhìn tôi, nhẹ nhàng lắc đầu một cái.

"Thật xin lỗi, em đúng là ngốc mà." Tôi ảo não bĩu môi.

Diệp Tư Viễn cười: "Không có gì, Tiểu Kết, em còn chưa đeo khuyên tai đấy."

"A! Phải ha, anh cũng đừng báo thù như thế chứ, nếu đeo vào bị chảy máu, em sẽ không tha cho anh đâu."

Anh bị bộ dạng nghiêm trang của tôi chọc cho cười lớn.

Chúng tôi trở lại phòng ngủ, tôi ngồi ở trên giường, Diệp Tư Viễn ngồi ở bên cạnh tôi, tôi không biết anh làm thế nào để đeo khuyên tai cho tôi.

Sau đó mới biết là anh dùng miệng.

Anh dùng chân đem cái hộp nhỏ tới trước mặt mình, ngón chân gắp lên cái hộp lên, sau đó dùng răng nhẹ cắn một cái khuyên tai.

Môi lưỡi anh điều chỉnh cái khuyên, rồi nghiêng người sang bên phải tôi.

Tôi đã lâu không mang khuyên tai rồi nên lỗ tai có chút dính chặt, chỉ cảm thấy lỗ tai và mặt đều ngứa, chóp mũi anh chạm vào mặt tôi, cùng với hơi thở thơm mát phả vào tai khiến người tôi run nhẹ.

Anh đeo rất cẩn thận, rất dịu dàng, hình như sợ làm tôi đau, sau một lúc, rốt cuộc tôi cũng cảm thấy khuyên tai đang từ từ được xuyên qua tai tôi.

Vậy là một khuyên tai đã được đeo vào.

Anh ngẩng đầu lên, trên trán anh đã lấm tấm mồ hôi, anh cười dịu dàng nói: "Còn một cái nữa!"

Vẻ mặt anh có chút mất tự nhiên, lại tiếp tục cắn một cái khuyên tai khác, dịch người sang bên trái tôi, lại sau một hồi lâu mò mẫm cuối cùng hai cái khuyên tai cũng được đeo vào tai tôi.

Tôi vui vẻ chạy đi soi gương, nhìn hai cái khuyên tai lấp lánh hai bên tai, tôi hỏi Diệp Tư Viễn: "Đây là đá gì?"

"Đá Miêu Nhãn."

"Nó có ý nghĩa gì không?"

"Dũng khí và sức mạnh."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui