Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Buổi chiều sau khi
học xong hai tiết tôi lại gọi điện thoại cho Diệp Tư Viễn, uyển chuyển
nhắc khéo về chuyện của Diệp Tư Hòa, không ngoài dự đoán anh vẫn cự
tuyệt. Tôi cũng không dám nói chuyện tự mình hẹn gặp với Diệp Tư Hòa vì
sợ anh sẽ tức giận tuy nhiên thật sự là tôi rất tò mò nhưng không muốn
vì chuyện này mà cãi nhau với Diệp Tư Viễn cho nên vẫn là nhắn cho Diệp
Tư Hòa một cái tin nói là buổi tối tôi không đi được. Anh ta không có
trả lời lại mà tôi cũng quyết định không nghĩ tới nữa, tiếp tục ngồi
học.

Buổi tối về đến nhà nhìn qua thì thấy có vẻ Diệp Tư Viễn
không được vui cho lắm, kỳ thật trong thời gian này anh đều có dáng vẻ
này và đương nhiên là tôi không ngốc đến nổi chọc vào cây súng đã lên
nòng, hai người nên làm cái gì thì làm cái đó, không ai nhắc tới chuyện
của Diệp Tư Hòa.

Buổi tối ngày hôm sau Diệp Tư Viễn có lớp phụ
đạo, tôi cùng anh ăn cơm tối xong liền kéo Uyển Tâm đi tập thể dục thuận tiện đợi khi Diệp Tư Viễn tan học sẽ cùng đi về nhà.

Tôi thao
thao bất tuyệt nói với Uyển Tâm về chuyện Diệp Tư Viễn đi du học, Uyển
Tâm yên lặng lắng nghe chờ tôi nói xong thì chị ấy mới hỏi: "Tiểu Kết,
cậu ta ra nước ngoài, em thật sự không lo lắng sao?"

Tôi kỳ quái hỏi: "Lo lắng? Lo lắng cái gì?"

"Thời gian hai năm sẽ có rất nhiều biến hóa."

"Em sẽ chờ anh ấy."

"Chị biết em sẽ chờ tới cùng nhưng mà lỡ như cậu ta thay đổi..."

"Anh ấy..." Tôi nghe Uyển Tâm nói liền nở nụ cười, kiên định lắc đầu nói: "Anh ấy sẽ không như vậy."

"Đồ ngốc, hai người bọn em đều là đồ ngốc!" Uyển Tâm cười: " Em còn phải cân nhắc về vấn đề người lớn trong nhà em nữa đó!"

"Khụ! Còn phải lo lắng sao! Khi Diệp Tư Viễn trở lại anh ấy sẽ trở thành người
cực kì, cực kì lợi hại! Nhà thiết kế đó, chắc chắn ba em sẽ không phản
đối!" Tôi kéo cánh tay Uyển Tâm, cười rộ lên.

Chúng tôi đang trò chuyện thì điện thoại của tôi vang lên.

Tôi vừa nhìn thấy là Diệp Tư Hòa liền bắt điện thoại thì nghe anh ta nói:
"Tiểu Kết, là anh, Diệp Tư Hòa. Hiện tại anh đang ở trường học của bọn
em, em ở phòng nào? Có thể dành ra 20 phút để nói chuyện với anh không?"

Tôi có chút hoảng sợ, Diệp Tư Hòa không biết tôi và Diệp Tư Viễn đã ở
chung, nhìn biểu tình nghi hoặc của Uyển Tâm tôi thầm nghĩ sau đó nhanh
chóng đưa ra quyết định, nói với anh ta: " Em đang ở sân thể dục, anh
qua đây đi."

Cơ hội này không tệ, Diệp Tư Viễn đang trong giờ học ngược lại tôi lại muốn nghe Diệp Tư Hòa lòng như lửa đốt rốt cuộc muốn
nói với tôi cái gì.

Anh ta tới đây rất nhanh vẫn giống như lần
trước gặp mặt, ăn mặc cực kì rắm thúi, cả người ăn mặc thời thượng chói
lóa. Anh ta nhìn thấy tôi và Uyển Tâm thì ánh mắt sáng lên, cười nói:
"Trường học của các em quả thật là mỹ nữ như mây nha, vừa nhìn liền thấy hai người."

Tôi giới thiệu hai người với nhau, trước khi Diệp Tư Hòa đến tôi có nói sơ lược sự việc cho Uyển Tâm nghe, Uyển Tâm thấy
chúng tôi có chuyện muốn nói liền đi đến bên cạnh ngồi xuống, không muốn quấy rầy chúng tôi.

Sau khi chị ấy rời đi, tôi nhìn Diệp Tư Hòa
hỏi: " Anh Tư Hòa, anh muốn nói cái gì với em? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà lại gấp như vậy?"

Anh ta nở nụ cười chỉ chỉ sân thể dục nói: "Vừa đi vừa nói chuyện được không?"

Tôi đồng ý cùng anh ta sóng vai đi trên sân. Trên sân thể dục có rất nhiều
cặp đang tình chàng ý thiếp, Diệp Tư Hòa có chút thích thú nhìn bọn họ,
tôi chờ anh ta mở miệng nhưng anh ta vẫn im lặng.

Ngay tại thời
điểm tôi đã mất kiên nhẫn muốn hỏi anh ta thì anh ta lại nói chuyện:
"Tiểu Kết, không dối gạt em, lần này đến đây là do anh muốn nhờ Tư Viễn giúp một việc."

"Chuyện gì?"

"Công ty của anh sắp chống
đỡ không nổi nữa." Anh ta cúi đầu, mũi chân đá hòn đá nhỏ trên đường:
"Là công ty PR mà lần trước anh nói với em."

"A?" Tôi cảm thấy kì lạ, công ty của anh ta đóng cửa thì có quan hệ gì với Diệp Tư Viễn?

"Sau khi tốt nghiệp đại học anh một mực muốn tự mình xây dựng sự nghiệp,
ngay lúc đầu khai trương siêu thị thì có một người bị ngộ độc đăng lên
báo về sau liền đóng cửa. Sau đó anh mở tiệm thuốc quý cũng bị nhà báo
nói bán thuốc giả kỳ thật cũng không phải giả toàn bộ chỉ là có chút
nhái mẫu mã mà thôi, ầm ĩ vài lần anh cũng không có hứng thú tiếp tục
nữa. Cuối cùng là công ty vật liệu, lần này còn thảm hại hơn, nhiều lần
bị tổn thất trong khâu vận chuyển hàng hóa thiếu chút nữa không bồi
thường được còn bị tố cáo lên Cục công thương. Lần này anh mở một công
ti PR, không phải dễ dàng mới nhận được đơn đặt hàng thì lại thường
xuyên bị hủy hợp đồng, địa điểm tổ chức đã thuê xong cũng đã liên hệ tốt với các ngôi sao, xe cộ. Vấn đề này xảy ra rất thường xuyên."

“Trước đó có một công ty lớn muốn quảng bá nhân dịp thành lập được mười năm,
cái gì anh cũng đã chuẩn bị xong xuôi kết quả là gần đến giờ cử hành thì địa điểm lại bị người khác dành mất, đối phương thà sống thà chết bồi
thường tiền đặt cọc chứ không muốn thay đổi mà lửa thì cháy đến nơi rồi, lúc này anh đi đâu để tìm địa điểm tổ chức, về sau rất không dễ dàng gì mới miễn cưỡng tiếp tục tổ chức buổi lễ nhưng khách hàng cực kì bất
mãn, cho tới bây giờ vẫn không chịu trả tiền hại anh thua lỗ rất nặng.”

Anh ta nói dong dài với tôi, tôi nghe mà giống như lọt vào sương mù, đây là chuyện gì vậy? Vị huynh đài này chắc là bị sao tai họa nào chiếu mệnh
rồi, vậy mà lại xui xẻo đến mức đó nhưng quan trọng nhất là tôi vẫn
không hiểu những thứ xui xẻo này có liên quan gì đến Diệp Tư Viễn?

Anh ta nhìn thấy vẻ mặt mê mang của tôi, cười khổ nói: "Có phải em cảm thấy anh rất xui xẻo hay không?"

Tôi gật đầu có chút buồn cười, vị huynh đài này trải qua nhiều đả kích như
vậy mà vẫn sống rất tốt, quả thật là thần kinh của anh ta rất cứng cỏi,
tôi hỏi: "Việc này thì có liên quan gì đến Diệp Tư Viễn?"

"Có."
Anh ta gật đầu, đột nhiên vẻ mặt trở nên nghiêm túc: "Em đừng tưởng rằng những việc này đều là ngẫu nhiên kỳ thực anh có chứng cứ vô cùng xác
thực cho thấy toàn bộ việc này đều có người đứng sau hãm hại anh."

"A?"

"Mà người này em cũng biết."

"Người nào vậy?" Tôi kì quái hỏi: "Chắc không phải là Diệp Tư Viễn đâu, anh ấy cũng không có năng lực lớn như vậy."

"Nếu anh nói ra không biết em có tin hay không."

"Là người nào?"

"Là mẹ của Diệp Tư Viễn, thím Hai của anh."

Tôi triệt để ngây dại, chớp chớp đôi mắt, nhìn bộ dáng anh ta không giống
như đang nói đùa nói: " Làm sao có thể? Không có khả năng!"

Đúng
là mẹ Diệp là người rất lợi hại nhưng tôi không tin bà lại làm ra loại
chuyện này, tốt xấu gì Diệp Tư Hòa cũng là anh họ của Diệp Tư Viễn, tất
cả đều là ruột thịt thân thích, tôi không thể nghĩ ra được động cơ để bà hành động như vậy là vì cái gì mà Diệp Tư Viễn lại thường xuyên cùng
tôi nói về chuyện của mẹ anh, bản thân tôi cũng đã tiếp xúc với bà nhiều ngày nên tôi biết mẹ Diệp được sinh ra từ dòng dõi thư hương, ba cùng
chú của bà là Tham chính trong nhà cũng có chút bối cảnh mà bản thân bà
cũng có chút hàm dưỡng, tốt nghiệp tại trường cao đẳng ở Singapore, học
vị Thạc sĩ, cả người xinh đẹp lại có khí chất cho nên tôi mới không thèm tin bà lại làm ra những chuyện hạ lưu này.

"Anh biết em sẽ không tin." Diệp Tư Hòa cười cười tự giễu, anh ta khoát tay thở dài nói: "Bản thân anh cũng không muốn tin tưởng nhưng đây là sự thật."

"Nếu như vậy thì bà làm vậy vì cái gì?" Tôi hoảng sợ lại mơ hồ bởi vì giọng điệu suy sụp cuả Diệp Tư Hòa.

"Bởi vì..." Anh ta đã ngẩng đầu lên nhìn tôi, miệng phun ra ba chữ: "Diệp Tư Viễn."

Ngay cả nói tôi cũng không thể nói được nữa.

"Em đừng khẩn trương như thế! Anh chỉ tùy tiện tâm sự với em thôi." Hai tay anh ta đút vào túi quần, nhìn về phương xa: "Tiểu Kết, Tư Viễn có nói
với em chuyện cậu ấy bị thương chưa?"

"Không có." Ngược lại sau
khi bị thương thì lại nói không ít nhưng đúng là chuyện bị thương thì
Diệp Tư Viễn chưa từng đề cập qua. Đó là kí ức đen tối nhất của anh, qua một hồi tai nạn làm thay đổi tất cả cuộc sống của anh mà tôi thì không
có ngu xuẩn đến mức đụng vào vết sẹo của anh.

Diệp Tư Hòa thấp giọng nói: "Kỳ thật Diệp Tư Viễn bị tai nạn anh cũng có trách nhiệm."

"Cái gì?" Tôi dừng bước chân.

Anh ta cũng dừng bước, xoay người nhìn tôi: "Thời điểm cậu ấy bị thương anh cũng đang ở đó, việc cậu ấy đụng phải máy biến thế anh cũng có trách
nhiệm."

"Vì sao.....lại nói như vậy?" Tôi cảm thấy cả người mình
đều run rẩy, đây là chuyện cũ mà Diệp Tư Viễn muốn chôn dấu, chẳng lẽ
bây giờ tôi phải nghe nó từ miệng của một người xa lạ sao?

Tôi
hít một hơi thật sâu chuẩn bị nghe Diệp Tư Hòa dài dòng văn tự không
nghĩ tới anh ta chỉ qua loa đại khái một câu: "Khi Tư Viễn bị tại nạn
lúc đó cậu ấy 11 tuổi, anh 15 tuổi, bọn anh đang đánh cầu lông kết quả
là cầu rơi xuống đất nên anh bảo Diệp Tư Viễn đi nhặt mà máy biến thế
lại ở bên cạnh sau đó... liền xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Thím Hai vẫn
cho rằng chuyện Tư Viễn bị tai nạn là lỗi của anh từ đó về sau anh liền
sống không dễ chịu, tốt nghiệp trung học xong tính ra nước ngoài du học
kết quả là là thủ tục làm không xong, thiếu cái này thiếu cái kia về sau anh trực tiếp nổi giận nên học tại đại học trong nước cho xong, sau khi tốt nghiệp thì lại gặp phải những chuyện loạn thất bát tao này."

Anh ta nói nhẹ nhàng bâng quơ nhưng suy nghĩ của tôi đã sớm bay xa rồi.
Diệp Tư Viễn bị thương trong lúc đánh cầu lông vậy mà lúc sinh nhật anh tôi lại cùng Vương Giai Phân đi đánh cầu, nghĩ đến bộ dáng thương tâm
của anh khi đó tôi lại thấy đau lòng một lần nữa, hóa ra anh vẫn luôn
gạt tôi việc này, đánh cầu lông đối với anh mà nói chắc là...một cơn ác
mộng.

"Tiểu Kết, Tiểu Kết?" Diệp Tư Hòa gọi tôi trong mớ suy nghĩ lẫn lộn.

"A?" Tôi bực bội nói: "Ý của anh là mẹ Tư Viễn cảm thấy anh hại Tư Viễn cho nên mới ngáng chân anh?"

"Không sai, đúng là có chuyện như vậy." Anh ta bất đắc dĩ cười cười: "Kỳ thật
khi đó anh cũng chỉ là một thiếu niên choai choai nếu trái cầu kia không rơi gần Diệp Tư Viễn hơn thì anh cũng sẽ không bảo cậu ấy đi nhặt, nếu
nó ở bên phía anh thì bản thân anh đã leo lên đó nhặt rồi."

"..."

" Đó là chuyện ngoài ý muốn, anh đã giải thích với bọn họ vô số lần nhưng mà thím Hai vẫn không chịu tha thứ cho anh."

"Vậy... lần này anh tìm Diệp Tư Viễn là vì?"

"Anh muốn cùng cậu ấy nói chuyện một chút, chuyện đã phát sinh nhiều năm như vậy thì cũng
không có cách nào vãn hồi, quả thật là anh có trách nhiệm, là một người
anh, một đứa bé lớn nhất Diệp gia anh không thể bảo vệ tốt cậu ấy làm
cậu ấy bị tổn thương nặng như vậy thiếu chút nữa đánh mất tánh mạng thì
anh cũng đã cực kì hối hận, cực kì cực kì hối hận. Anh hi vọng cậu ấy có thể tha thứ cho anh, anh hi vọng cậu ấy có thể nói giúp trước mặt thím
Hai, anh không cầu mong có thể khôi phục quan hệ với bọn họ chỉ cầu
tương lai có thể phát triển thuận lợi một chút. Em cũng biết tuổi của
anh và Thư Ý không còn nhỏ, đang muốn kết hôn ngay lập tức, điều kiện
nhà Thư Ý rất tốt nhưng bởi vì sự nghiệp của anh còn chưa có ra gì cho
nên cha của cô ấy cũng không thích anh."

Diệp Tư Hòa nói năng
cực kì thành khẩn, tôi nhìn ánh mắt anh ta, nghiền ngẫm xem trong lời
nói của anh ta có thể tin được mấy phần, thứ nhất anh ta thật sự chắn
chắn toàn bộ sự việc đều do mẹ Diệp làm sao? Thứ hai là nghĩ đến hành vi của anh ta trong ngày Tết Nguyên Tiêu đó tôi cảm thấy anh ta đang làm
khó dễ Diệp Tư Viễn bây giờ nghĩ lại có lẽ là đang lấy lòng.

Diệp Tư Hòa đốt một điếu thuốc, híp mắt hút một hơi nói: "Tiểu Kết, anh thật sự không còn cách nào cả, những năm gần đây ba anh cũng đã nói khéo với chú Hai về chuyện này nhưng mà chú Hai...Sự việc là như thế này, trong
nhà Diệp Tư Viễn vẫn là do thím Hai định đoạt mà thím Hai của anh đối
với chuyện này rất quanh co lòng vòng. Bà nhận định anh là hung thủ thì
anh cũng không còn biện pháp nào cả, trước đó anh cũng muốn nói rõ với
Diệp Tư Viễn nhưng cậu ấy không cho anh cơ hội, điện thoại thì không
nhận, gặp mặt cũng đều cùng A Lí ở chung một chỗ, anh tìm A Lí nói giúp
với Diệp Tư Viễn thì A Lí lại nói không can dự vào chuyện của bọn anh.
Anh thật sự không còn cách nào cả, cuộc sống của anh không thể cứ càng
ngày càng đi xuống vậy được, anh sợ có một ngày tính tình của thím Hai
bộc phát sẽ giết người giá họa cho anh thì anh đây có nhảy vào sông
Hoàng Hà cũng không rửa sạch hết tội."

"Anh đừng có nói lung tung! Cô không phải là loại người như vậy!"

"Tại em không biết bối cảnh nhà thím ấy thôi." Diệp Tư Hòa lắc đầu cười:
"Trong nhà Thư Ý cũng có chút bối cảnh nhưng vẫn không so được với nhà
thím Hai. Vài năm nay anh đều bị bứt rứt hiện giờ nhìn thấy Tư Viễn có
bạn gái, cả người đều thay đổi rất nhiều, vui vẻ rất nhiều thì anh thực
sự mừng cho cậu ấy cho nên anh hi vọng em có thể nói giúp anh trước mặt
Tư Viễn sau đó để cho cậu ấy đi nói với thím Hai. Anh cảm thấy được Tư
Viễn nghe lời em mà thím Hai lại nghe lời Tư Viễn."

"..." Tôi nắm chặt tay không dám đáp ứng anh ta dù chỉ một chút, tôi đã thấy bộ dáng
giận dữ của Diệp Tư Viễn một lần nên cả đời này đều không muốn nhìn thấy lần thứ hai, anh vực dậy từ đau thương như vậy thật sự là làm cho lòng
tôi vỡ vụn huống chi chuyện này lại liên quan đến tai nạn của anh thì
bảo tôi nên mở miệng với anh như thế nào?

"Cái này gọi là cứu
người, Tiểu Kết, em liền giúp đỡ anh một chút, cứu anh một mạng đi!"
Diệp Tư Hòa nói có chút thương cảm, tôi nhìn anh ta, anh ta vứt đầu
thuốc lá xuống đất dùng mũi chân dí dí: "Anh đã nói hết lời, anh biết
bọn họ muốn anh phụ trách chuyện đó nhưng anh thật sự cảm thấy tội của
anh không đáng chết hơn nữa chuyện này đã qua mười năm, nếu muốn anh
chuộc tội thì anh thấy anh cũng đã làm đủ rồi."

Tôi suy nghĩ thật lâu nhớ lại Diệp Tư Hòa bảo anh ta phạm lỗi vào năm 15 tuổi thật sự chỉ là một thiếu niên choai choai có lẽ anh ta cũng không biết được máy
biến thế nguy hiểm, thật sự mẹ Diệp vì chuyện này mà ngáng chân anh ta
sau lưng sao?

Tôi có chút không rét mà run bởi vì hôm nay nghe
được toàn bộ mọi chuyện, sau cùng tôi nói: "Em không thế đáp ứng anh bất cứ điều gì chẳng qua em có thể tìm cơ hội nói với Diệp Tư Viễn một
chút, em không cam đoan anh ấy có thể nghe em hay không nhưng mà em sẽ
nói với anh ấy."

"Được. Có nhưng lời này của em lòng anh yên tâm
hơn rất nhiều." Anh ta cười rộ lên: "Tiểu Kết, anh tin tưởng em, anh
nhận ra được Tư Viễn cực kì ỷ lại em cho nên lời em nói cậu ấy nhất định sẽ nghe."

Tôi hé miệng cười khổ, anh ta quá coi trọng tôi rồi,
so với tôi thì anh ta càng là người nên hiểu tính tình của Diệp Tư Viễn
hơn mà tôi thật sự không biết gặp mặt anh ta lần này lại ảnh hưởng đến
tương lai của tôi và Diệp Tư Viễn như thế nào.

Lúc này tôi thấy
Uyển Tâm đang đi về phía chúng tôi, chị ấy vẫy tay với tôi nói: "Tiểu
Kết, chị phải đi Olive, hai người cứ tiếp tục nói chuyện, chị đi trước
nha!"

Diệp Tư Hòa nhìn đồng hồ nói: "Anh cũng đã nói xong rồi, cần phải đi thôi." Anh ta hỏi Uyển Tâm: "Cô đi đâu vậy?"

"Bên trong thành phố." Uyển Tâm thoải mái cười với anh ta.

"Tôi lái xe tới đưa cô đi, một cô gái xinh đẹp ra ngoài một mình vào buổi tối rất nguy hiểm."

"Vậy được! Cảm ơn anh!"

Diệp Tư Hòa quay đầu chào tôi một tiếng, ý vị thâm trường nhìn tôi một cái sau đó liền đi với Uyển Tâm.

Tôi nhìn bóng lưng bọn họ đi về phía xa cảm thấy giống như chính mình đang
cầm một củ khoai lang nóng phỏng tay, chuyện Diệp Tư Hòa không làm tròn
bổn phận hại Diệp Tư Viễn mất đi hai tay thì không có cách nào thay đổi
cho nên thời điểm vừa mới nghe tôi thật sự có chút hận anh ta, đầu óc
anh ta tại sao lại giống như heo vậy! Vì cái gì anh ta lại bảo Diệp Tư
Viễn đi nhặt quả cầu lông chết tiệt kia!

Nghĩ đến chuyện hai ống
tay áo bên người Diệp Tư Viễn vĩnh viễn trống rỗng, nghĩ đến mặc dù trên mặt anh cười thoải mái nhưng vẫn mang theo ưu thương như cũ thì tôi
liền cảm thấy trái tim mình giống như bị ai đó ngắt nhéo.

Về
phương diện khác tôi cũng đồng tình với Diệp Tư Hòa, ngay lúc đó anh ta
cũng chỉ có 15 tuổi, hiện tại đã là 27 lại sống quá chật vật như vậy,
nhìn qua anh ta có vẻ đứng trên vinh quang chói lọi, xe hơi sang trọng,
tay ôm bạn gái nhưng nghĩ đến những điều mà anh ta nói với tôi, nghĩ đến những kiệt tác của mẹ Diệp thì tôi lại cảm thấy có chút hơi quá.

Ài...Thật là phức tạp mâu thuẫn, tôi lắc đầu chậm rãi bước về phía phòng học của Diệp Tư Viễn.

Diệp Tư Viễn tan học, anh đeo balo trên lưng cùng Lưu Nhất Phong, Phùng Tiếu Hải đi ra cửa nhìn thấy tôi đứng trước phòng học chờ anh lập tức trên
mặt anh nổi lên ý cười.

"Chào chị dâu!" Phùng Tiếu Hải cười xấu xa chào tôi, sau đó hai người chia tay Diệp Tư Viễn trở về phòng ngủ.

"Đợi lâu chưa? Uyển Tâm đâu?" Diệp Tư Viễn cùng tôi đi về nhà.

"Chị ấy đi khiêu vũ rồi."

"A...có cơ hội em hãy giới thiệu cô ấy đến chỗ chụp ảnh, đừng khiêu vũ nữa,
thật sự không được tốt cho lắm, nếu bị trường học biết sẽ bị kỉ luật..."

"A? Khi nào thì anh lại quản nhiều như vậy, chuyện của Uyển Tâm đều muốn quản luôn hả?" Tôi đẩy bả vai anh, cười hì hì hỏi.

"Cô ấy là chị em tốt của em nên anh quan tâm thôi, em có biết Phùng Tiếu
Hải thích Uyển Tâm nhưng cô ấy lại vô tâm không, vì vậy cậu ấy mới đi
Olive chơi mấy lần."

"Thật? Em lại không biết chuyện này." Tôi cười: "Uyển Tâm cũng không có nói qua với em."

"Phỏng chừng cũng làm không ít trò nhưng vẫn không bắt được tâm của Uyển Tâm,
ha ha.” Xem ra tâm tình của Diệp Tư Viễn không tệ thậm chí anh còn đề
nghị đị quán Vĩnh Hòa mua đồ ăn khuya mang về nhà nhưng một chút khẩu bị tôi cũng không có, trong đầu rối loạn, tất cả đều là những lời mà Diệp
Tư Hòa đã nói với tôi tối nay. Tôi là người thẳng tính, thực sự lo lắng
trong một phút kích động liền nói với Diệp Tư Viễn sau đó sẽ phát sinh
cái gì?

Tôi cũng không biết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui