Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Ba không tiếp tục làm khó Diệp Tư Viễn, Trần Dạ yên tĩnh gắp thức ăn cho anh, một bữa cơm cứnhư vậy sóng nước chẳng xao ăn xong.

Tôi sớm đã không có khẩu vị, lau khô nước mắt, chỉ ăn lung tung chút món ăn, ánh mắt lại vẫn nhìnchằm chằm vào Diệp Tư Viễn. Sắc mặt của anh đã dần dần bình tĩnh, đanguống nước, ăn món ăn, thậm chí còn tán gẫu với Trần Dạ, hỏi tới chuyệntrên phương diện học tập của nó.

Tôi thật sự là bội phục Diệp TưViễn, tại sao anh có thể bình tĩnh như thế, có lẽ. . . là vì tôi? Vìtôi, anh thật có thể giấu tất cả cảm xúc, tiếp nhận tất cả nhục nhã vàchất vấn hữu ý vô ý, chỉ muốn ba tiếp nhận anh.

Tôi nghiêng đầunhìn ba bên cạnh, ông đang trầm mặc uống bia, tôi nói ở trong lòng: Ba,người thấy được không? Đây chính là bạn trai con, anh chính là một người như vậy, thân thể tàn tật là anh không cách nào lựa chọn, nhưng anhthật sự rất kiên cường, không phải sao?

Cơm nước xong, tôi giúp dì Mỹ dọn dẹp bát đũa, dì Mỹ nói tôi rửa chén, tôi gật đầu đồng ý.

Tôi lo lắng Diệp Tư Viễn, một mình anh ở trong phòng khách, ba có thể nóigì với anh hay không? Nhưng một bàn lớn món ăn lưu lại rất nhiều bátdĩa, tôi không thể rửa xong trong một lúc, chỉ có thể thừa dịp đi phòngkhách lau bàn nhìn bọn họ. Diệp Tư Viễn đang an tĩnh ngồi ở chỗ đó, tròchuyện với anh Chí Cương.

Anh vẫn cười nhàn nhạt, trả lời vấn đềcủa anh Chí Cương và bác hai, ba ngồi ở bên cạnh hút thuốc, chau mày.Tôi đi qua trước mặt ông thì ông ngẩng đầu nhìn tôi một cái, muốn nóilại thôi.

Hàn huyên một lát, một nhà bác hai đứng dậy cáo từ. Vốn chủ nhật này là ngày gia đình tụ hội, bọn họ đều sẽ lưu lại đánhmạt chược một buổi chiều, lần này phải đi sớm, tôi hiểu rõ là bởi vìDiệp Tư Viễn. Một bữa cơm đã ăn rất không vui, bọn họ tự nhiên muốn chochúng tôi và ba đơn độc chung đụng với nhau. Tôi cảm tạ ý tốt một nhàbác hai, nếu không phải là bọn họ, Diệp Tư Viễn cũng sẽ không dễ dàngvào cửa như vậy, chứ đừng nói còn ăn một bữa cơm.

Tôi và dì Mỹđưa bọn họ ra cửa, chị dâu lặng lẽ kéo tay của tôi qua, nhỏ giọng hỏitôi: "Tiểu Kết, em thật tính toán ở một chỗ với Tiểu Diệp sao?"

Tôi gật đầu.

"Tiểu Kết, em còn quá nhỏ, suy nghĩ chuyện còn chưa được chu toàn, Tiểu Diệplà chàng trai không tệ, dáng dấp không tồi, nhưng dù sao anh ta cũng làmột người tàn tật, em đi theo anh ta sẽ rất cực khổ."

"Không khổ cực, anh ấy không có khác gì với chúng ta."

"Sao không có khác chứ? Mới vừa rồi ăn cơm em cũng thấy đấy, nếu không aigiúp anh ta một tay, anh ta hoàn toàn không ăn được cơm."

"Anh ấy có thể ăn! Chỉ là bàn nhà em quá cao, bình thường anh đều là tự mình ăn cơm, chuyện gì anh ấy cũng tự mình làm!"

"Chậc chậc!" Chị dâu vỗ vỗ mu bàn tay tôi, "Em đó, thật là gặp tâm ma, khôngcó cánh tay làm sao có thể chuyện gì cũng tự mình làm. Chính em suy nghĩ lại cho tốt đi, sau khi kết hôn có đứa bé, mỗi một việc, em đều phảitheo chân anh ta, có thể làm được tới khi nào? Anh ta còn gây phiền thêm cho em đấy. Chị dâu là người từng trải, cho em một vài lời khuyên, dĩnhiên quyết định vẫn là chính em. Chẳng qua chị nhìn chú ba cũng khôngđồng ý lắm, em tự giải quyết cho tốt đi."

Tôi mang theo nước mắtnhìn chị, trong lòng chua xót đến đòi mạng, chị ấy nói gì vậy chứ! Chịấy chỉ ăn một bữa cơm với Diệp Tư Viễn mà thôi, tại sao nói anh sẽ gâyphiền thêm cho tôi!

Từ đầu tới cuối, thêm phiền hình như là chính tôi, Diệp Tư Viễn làm việc vĩnh viễn đều rất bình thản, có trật tự.Chuyện có thể tự lo liệu, anh sẽ không nhờ người giúp, thật cần người hỗ trợ, anh cũng có thể làm đến không kiêu ngạo không tự ti. Tôi thông qua Lưu Nhất Phong, Phùng Khiếu Hải đã tiếp xúc mấy lần, tôi hiểu rõ bọn họ trợ giúp Diệp Tư Viễn đều xuất phát từ thật tâm, chưa bao giờ cảm thấyphiền toái. Tôi thì càng không cần nói, tôi gần như không đối đãi DiệpTư Viễn như là một người đặc biệt, anh không có hai cánh tay, nhưng chỉcần lui tới nhiều với anh là có thể làm cho người ta dần dần quên rằnganh không trọn vẹn. Cũng chỉ có những người lần đầu tiếp xúc với anh sẽđặc biệt phóng đại nhìn thấy thiếu sót trên thân thể anh, mà bỏ qua nộitâm của anh.


Diệp Tư Viễn của tôi chính là một thiên sứ, cho dù gãy cánh, vẫn có thể bay như cũ.

Tôi thủy chung vẫn tin chắc điểm này.

Về nhà, đóng cửa, trong phòng chỉ còn lại có năm người chúng tôi, ba đuổiTrần Dạ đi vào trong phòng, dì Mỹ nói bà đi siêu thị mua chút đồ, trongphòng khách chỉ còn có ba người chúng tôi.

Ba vẫn ở chỗ cũ hút thuốc lá, nhìn anh nhìn tôi, nói: "Trần Kết, con cũng ngồi xuống đi."

Tôi lấy cái ghế ngồi xuống bên cạnh Diệp Tư Viễn. Nhìn ba, tôi làm xong tất cả chuẩn bị, mặc kệ ba làm khó dễ như thế nào, tôi đều sẽ canh giữ ởbên cạnh Diệp Tư Viễn.

Ba nhìn chúng tôi, nặng nề thở dài, lần đầu gọi Diệp Tư Viễn: "Tiểu Diệp đúng không?"

"Dạ, chú." Diệp Tư Viễn mỉm cười một chút.

Cánh tay trái của tôi dán phía bên phải thân thể của anh, cảm thấy thân thểanh có chút run rẩy. Tôi kỳ quái nhìn anh một cái, anh rất khẩn trươngư?

Diệp Tư Viễn nhìn chăm chú vào ba, mày rậm có chút nhăn lên, tôi không rõ chân tướng, cũng không có lên tiếng.

"Tiểu Diệp, tôi không ngờ cậu sẽ tới nhà chúng tôi, tôi mới biết chuyện củacậu và Trần Kết vào đầu năm, lúc ấy tôi đã từng nói với nó là tôi khôngđồng ý, nói nó tựu trường xong liền chia tay với cậu. Chẳng qua tôi hiểu rất rõ tính khí con gái tôi, có lẽ nó sẽ vì chuyện khác chia tay vớicậu, nhưng sẽ không bởi vì cậu tàn tật mà nói đến chuyện này."

Ba lại lấy ra một điếu thuốc, nói tiếp, "Tôi chỉ muốn hỏi cậu...cậu có kế hoạch gì với tương lai không?"

Diệp Tư Viễn nhẹ nhàng phun ra một chữ: "Có."

"Nói nghe một chút."

"Chú, tháng sau cháu sẽ phải xuất ngoại, đi Italy học. Cháu học thiết kế thời trang, Italy có trường học thiết kế tốt nhất toàn cầu, qua bên kia họctập hai năm, sau đó cháu sẽ quay trở về. Đến lúc đó, cháu sẽ vào xưởngmay trang phục của cháu mấy năm, đợi thời cơ chín muồi, cháu sẽ ra ngoài làm một mình, sáng lập nhãn hiệu trang phục của mình."

Ba rõràng là ngây ngẩn cả người, cũng khó trách, tôi chưa bao giờ nói với ông là Diệp Tư Viễn muốn xuất ngoại du học, càng không đề cập tới gia cảnhưu việt của nhà anh. Tôi thấy ngón tay cầm điếu thuốc của ba thậm chí đã quên vẫy bớt, tro thuốc lá trực tiếp rơi lên trên nền gạch.

"Ra khỏi nước? Hai năm?" Ba trừng mắt nhìn Diệp Tư Viễn, "Cậu nói là cậu lập tức phải đi?"


"Đúng, chú. Tháng chín liền xuất phát rồi."

"Vậy cậu tới chỗ này làm gì? Thời gian hai năm, quỷ mới biết sẽ xảy ra chuyện gì!"

"Chú, trước khi rời đi cháu muốn gặp mặt người là bởi vì. . . . . ." Diệp TưViễn nghiêng đầu nhìn tôi một cái, "Bởi vì cháu và Tiểu Kết đã xác địnhrồi. Cháu đi tới gặp chú là muốn xin chú đồng ý cháu và cô ấy lui tới,như vậy hai năm sau Tiểu Kết tốt nghiệp khóa chính quy, nếu cô ấy muốnra khỏi nước, cháu sẽ đón cô ấy đi ra nước ngoài, nếu cô ấy không muốnđi ra nước ngoài, cháu liền trở lại."

Tôi tăng thêm một câu: "Bất luận như thế nào, con đều sẽ kết hôn với anh ấy!"

"Con là con gái! Nói lời này còn ra thể thống gì nữa! Giống như mình gả không được!" Ba trừng tôi.

Tôi cong miệng lên, vòng tay lên eo Diệp Tư Viễn, anh né một chút, còn cắn môi một cái.

"Thì ra là điều kiện trong nhà của cậu cũng không tệ lắm, nói cách khác, không cần lo lắng công việc tương lai?"

"Phải . . . . . Chính xác là như vậy. Chỉ là cháu không thể nào dựa vào trong nhà cả đời, phía dưới cháu còn có một em trai, tương lai nhà máy trongnhà cũng là em ấy thừa kế ."

"Hả? Tại sao?" Ba nghiêng mắt nhìn đến ống tay áo trống rỗng của Diệp Tư Viễn.

Diệp Tư Viễn gật đầu một chút, nói: "Chú nghĩ không sai, là bởi vì cháukhông có tay. Dĩ nhiên nếu cháu vẫn có thể làm việc trong nhà, dù saocũng đúng chuyên ngành, nhưng cháu vẫn muốn dựa vào năng lực của mìnhcho Tiểu Kết hạnh phúc."

"Nhóc con, cậu bảo tôi phải nói saođây?" Ba nhấn điếu thuốc vào trong gạt tàn thuốc, "Có lẽ gia cảnh củacậu không tệ, nhưng mà tôi vẫn là không đồng ý chuyện của hai người.Trần Kết là con gái của tôi, chúng tôi là nhà người thường, tôi hi vọngnó gả cho người đàn ông tối thiểu nhất cũng phải là thân thể khỏe mạnh,có thể chăm sóc nó bảo vệ nó, nhưng cậu thì sao? Tôi hiểu rõ không cócánh tay cũng không phải là chuyện cậu muốn, nhưng cậu có thể đứng ở lập trường của tôi lo lắng một chút không? Tôi nuôi lớn một đứa con gái như vậy rất không dễ dàng, nếu nó đi theo cậu, sẽ ăn bao nhiêu khổ?"

"Ba! Con theo anh ấy một chút cũng không cảm thấy khổ! Anh ấy có thể chăm . . . . ." Tôi còn chưa nói xong, liền bị ba quát bảo ngưng lại: "Con câmmiệng!"

"Chú, cháu hiểu rõ chuyến này cháu tới vô cùng mạo muội.Chỉ là trước kia nhận được cú điện thoại kia của chú, cháu cảm thấy cháu cần phải gặp mặt chú một lần. Thân thể của cháu đúng là rất không cótiện, làm rất nhiều chuyện đều cần người khác hỗ trợ, nhưng cháu và Tiểu Kết là thật tâm yêu nhau, cháu hiểu rõ cô ấy không có bởi vì cháu tàntật mà có điều ghét bỏ, cho nên cháu cũng tuyệt đối sẽ không cô phụ côấy. Cháu hiểu rõ muốn chú tiếp nhận cháu sẽ rất khó, nhưng chú à, xinchú cho cháu một chút thời gian, cháu nhất định sẽ làm ra sự nghiệp, sẽkhông khiến mọi người thất vọng."

"Cho dù cậu làm ra sự nghiệpthì thế nào?" Ba mở tay ra, "Cậu chính là không có cánh tay! Cậu là mộtngười đàn ông, ở trên một vài chuyện bình thường cũng không thể chăm sóc phụ nữ, còn phải nhờ nó giúp một tay, cậu coi mình là đại lão gia sao?"

"Ba! Sao ba cứ muốn níu chặt vấn đề này không thả! Tay của anh ấy không córồi, mất thì mất, không có cũng không dài ra được nữa! Anh ấy không cótay vẫn có thể sống qua ngày như thường, làm rất tốt sự nghiệp! Anh ấylà một người tốt như vậy! Còn mạnh hơn không biết gấp mấy trăm lần, mấyngàn lần mấy người đàn ông có tay chân khỏe mạnh lại không nghĩ tới tiến thủ, ăn không ngồi rồi!"

"Mày con mẹ nó nói chuyện hoang đường!" Ba vỗ bàn căm tức nhìn tôi, "Sớm biết con đi thành phố H sẽ gặp phảingười như vậy, ban đầu ông đây trói cũng phải cột mày vào trong trườngsư phạm gần nhà rồi! Có phải đầu óc của mày bị chó ăn hết rồi không? Đàn ông trên đời nhiều như vậy, mày cố tình chọn trúng đứa như vậy?"


Tôi lại khóc nữa, người cũng đứng lên: "Anh ấy không tốt chỗ nào? Mặc kệ ba nói gì! Con chắc chắn chọn anh ấy rồi! Đời này ngoài anh ấy ra conkhông gả rồi!"

"Tiểu Kết! Đừng nói bậy!" Diệp Tư Viễn ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt có chút buồn bã, "Ngồi xuống, nói chuyện thật tốt."

"Tư Viễn!" Tôi lau nước mắt, túm tay áo của anh, "Chúng ta đi thôi!"

"Tiểu Kết!" Diệp Tư Viễn vẫn bất động như cũ, "Ngồi xuống đi. Chú ấy. . . . nói không sai mà."

"Cái gì không sai? Hoàn toàn sai!" Tôi khóc bù lu bù loa, "Sống với anh là em! Cũng không phải là ba em!"

"Đừng nói nữa! Tiểu Kết, đừng nói nữa. . . . . ." Diệp Tư Viễn cúi đầu, bathẩn thờ nhìn tôi, hừ lạnh một tiếng: "Đúng vậy, sống qua ngày là cô chứ không phải tôi, nếu như cô muốn đi theo cậu ta, ông đây coi như khôngcó sinh người con gái như cô, ông đây cũng sẽ không thiếu miếng thịt!"

Tôi ngơ ngác nhìn ba, tay còn túm lấy ống tay áo trống không của Diệp TưViễn, tôi nói: "Ba, tại sao người nhất định phải phản đối bọn con chứ?Diệp Tư Viễn anh ấy. . . . . ."

"Đừng nói nữa!" Ba đứng lên,nghiêng đầu đi về phòng ngủ, "Tôi không muốn lại nghe bất cứ chuyện gìvề cậu ta nữa, cậu ta có được hay không cũng chẳng quan hệ tới tôi, tómlại tôi sẽ không đồng ý chuyện của hai người, hai người có thể đi đượcrồi."

"Ba!" Tôi đuổi theo kéo lại cánh tay ông, khóc kêu, "Convan cầu ba! Van cầu ba! Hiện tại không cần ba đồng ý, ba cho chúng conmột chút thời gian đi, cho anh ấy một chút thời gian, để anh ấy chứngminh cho ba xem! Anh ấy có thể làm được rất tốt!"

Ba quay đầu trở lại, tầm mắt lại chuyển qua trên người Diệp Tư Viễn, anh đã đứng lên, bình tĩnh nhìn chúng tôi.

Sau đó ba nói một câu làm tâm tôi hoàn toàn thất vọng:

"Cậu ta là người tàn phế, mặc kệ cậu ta làm được gì, cậu ta vẫn là người tàn phế. Cậu ta muốn làm con rể nhà họ Trần tôi, chỉ cần ông đây còn sống,vĩnh viễn đều không thể nào."

Ba vào phòng.

Tôi đi trở vềbên cạnh Diệp Tư Viễn, ngã ngồi ở trên ghế, Diệp Tư Viễn cúi đầu nhìntôi, không nói lời nào trong một thời gian dài.

Ánh mắt của anhrõ ràng lộ ra bi thương, chuyện tôi sợ xảy ra nhất chính là ba ở trướcmặt anh nói ra hai chữ kia, kết quả vẫn không thể nào ngăn cản.

Tôi lau nước mắt một chút, nói: "Tư Viễn, chúng ta đi thôi, trở về khách sạn đi."

Anh đứng không nhúc nhích, thái độ có chút cổ quái, mày nhíu lại càng chặt hơn.

"Anh làm sao vậy? Không thoải mái à?" Tôi đứng lên, gấp gáp hỏi anh.

"Tiểu Kết. . . . . ." Anh nhắm hai mắt lại, cúi đầu nói ở bên tai tôi, "Giúp anh đi tới toilet đi, anh sắp không nhịn nổi."


Lúc này đã gần hai giờ chiều, lần trước Diệp Tư Viễn đi toilet là buổi sáng sau khi ở khách sạn. Anh uống trà, uống nước, còn húp canh, đã quanhiều giờ, anh vẫn đau khổ chịu đựng, tôi cũng không nhớ nổi chuyện này .

Tôi vội vàng lôi kéo anh tới toilet, khóa lại cửa. Tay tôi run rẩy muốn mởdây nịt của anh, anh vẫn cúi đầu nhìn động tác của tôi, nói: "Không cầnmở, kéo khóa quần ra là được rồi".

Tôi có chút luống cuống làm theo, sau đó hỏi anh: "Nhưng. . . . . . sau đó thì sao?"

"Giúp anh móc... cái đó ra, hướng về phía bồn cầu là được."

Tôi đỏ mặt, vạch quần lót của anh móc Tiểu Viễn ra, nó lại có thể đã rất cứng rồi, tôi hiểu rõ là bởi vì nín tiểu.

Tôi đứng ở bên cạnh Diệp Tư Viễn, tay vịn chặt Tiểu Viễn của anh hướng vềphía bồn cầu, vẻ mặt của anh rất mất tự nhiên, vị trí vừa chính xác, anh lập tức tiểu .

Tiếng nước chảy vang lên thật lâu, rốt cuộc TiểuViễn khôi phục lại bộ dáng mềm nhũn, bởi vì tôi không hề có kinh nghiệm, trên tay cũng bị ướt đi một chút.

Tôi dùng xà phòng rửa tay, lại lấy khăn giấy lau Tiểu Viễn của anh, mới giúp anh kéo khóa quần lên.

Sau khi làm xong, đột nhiên Diệp Tư Viễn lui về sau một bước, sống lưng lập tức tựa vào trên tường.

Anh cúi đầu, tôi có chút mờ mịt nhìn anh, không biết anh làm sao.

Thật lâu về sau, anh ngẩng đầu lên, nhìn tôi nói: "Thật xin lỗi."

"Hả?"

"Rất dơ, làm dơ hết tay của em."

"Không đâu! Rửa một chút liền không sao rồi."

"Ba em nói không sai, thật sự có rất nhiều chuyện anh không thể tự mìnhlàm. Về mặt sinh hoạt, không thể chia sẻ giúp em, phần lớn việc nhà đềuphải để em tự làm."

"Không có! Không phải anh có thể làm rấtnhiều việc nhà sao!" Tôi nóng nảy, biết lời nói của ba đã tổn thương tâm của anh, mà bây giờ, lại bởi vì chuyện đi toilet mà khiến cho anh sinhra hoài nghi với mình.

"Anh không thể tự đi toilet." Diệp Tư Viễn nghiêng đầu nhìn tôi, đột nhiên cười tự giễu một tiếng, anh lắc đầu một cái, "Không thể giúp em xách đồ, không thể đổi bóng đèn, không thể làmcơm, không thể mở xe, không thể. . . . . ."

"Diệp Tư Viễn! Anh đừng nói nữa!" Tôi xông lên ôm lấy anh, "Không thể làm thì không thể làm, em có thể làm là được!"

"Anh không thể ôm em một cái. . . . . ." Giọng nói của anh rất trầm, "Tiểu Kết, em thật nguyện ý ở chung như vậy với anh sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận