Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Mùa đông ở thành phố H rất lạnh, mùa đông lạnh và khô ráo khác với quê hương tôi, nơi này ẩm thấp, lạnh thấu xương, đi ở trên đường thì gió lạnh có thể chà xát làm đau gò má người ta, cái loại lạnh lẽo đó có thể như những sợi tơ lan tràn từ lòng bàn chân tới toàn thân, đối với tôi mà nói, rất khó chịu được.

Thành phố phương nam không đủ ấm áp, chỉ có thể dựa vào máy điều hòa không khí hoặc khí từ máy sưởi tới gia tăng nhiệt độ trong phòng. Cho nên vừa đến mùa đông, tôi liền không muốn ra cửa, ngoài đi làm thì như gấu ngủ đông vùi ở trong căn phòng đã thuê để trôi qua cuộc sống thường ngày.

Uyển Tâm thường xuyên ra ngoài hẹn hò với Phùng Khiếu Hải, ngày tôi và chị ấy cùng nhau ăn cơm tối có thể đếm được trên đầu ngón tay. Có lúc lười phải nấu, sau khi tan việc, trên đường về nhà tôi sẽ mua một phần đồ ăn bên ngoài mang về, hoặc là dứt khoát nấu chút thực phẩm nhanh đông lạnh để giải quyết vấn đề cái bụng.

Trước kia ở một mình, lúc hăng hái thì tôi sẽ mua thức ăn nấu cơm, làm hơi nhiều liền gọi hai nam sinh vừa tốt nghiệp chưa bao lâu ở phòng cách vách ăn chung. Bọn họ đều là người rất tốt, bình thường sẽ giúp tôi sửa máy tính, thay bóng đèn, di chuyển vật nặng. Hiện tại một mình nấu ăn, tôi ngược lại cảm thấy cô đơn rất nhiều, bắt đầu hoài niệm ngày trước cùng bọn họ ở chung phòng bếp, giặt quần áo, nấu cơm, ít nhất khi đó còn có người có thể nói chuyện một chút.

Khi nhìn thấy người kia, cũng là một ngày sau khi tan việc. Tôi gói một phần cơm thịt kho, cởi xe điện donkey lên đường về nhà.

Xe điện donkey sắp tiến vào chung cư thì đột nhiên tôi nghiêng mắt nhìn thấy ven đường đứng một người, tầm mắt của bà vẫn luôn dõi theo tôi.

Chỉ nhìn bà một cái, tôi liền ngây ngẩn cả người.

Bầu trời âm trầm, mặt trời sắp lặn về tây, mẹ Diệp đứng ở bên cạnh một cây đại thụ đối diện mỉm cười với tôi.

Tôi dừng xe, chân hơi chạm đất nhìn bà, không thể tin được ánh mắt của mình.

"Cô?"

"Tiểu Kết, chào cháu." Bà đi về phía tôi, mặc trên người áo khoác ngoài màu đậm, quấn khăn quàng cô lông dê thuần sắc, một đầu tóc ngắn gọn gàng. So với trong trí nhớ của tôi, ít đi một chút hơi thở dịu dàng, có vẻ già hơn một chút rồi.

Tính toán, mẹ Diệp đã 55 tuổi, vóc người và khí chất của bà vẫn tốt như cũ, trên mặt trang điểm trang nhã, chỉ là phấn lót tốt hơn nữa cũng không giấu được nếp nhăn nơi khóe mắt.

"Sao cô lại ở chỗ này?" Tôi mờ mịt nhìn chung quanh một chút. Cửa chung cư cũ, thế nào cũng không giống là nơi hẹn người đi ăn cơm dạo phố. Huống chi, tại sao bà ấy lại ở thành phố này chứ?

"Cô là tới tìm cháu, Tiểu Kết." Bà nở nụ cười, cúi đầu nhìn đến hộp tôi treo ở đầu xe, hỏi, "Cháu còn chưa ăn cơm tối sao? Có thời gian không, chúng ta tìm một chỗ ngồi một chút, cô đã lâu rồi không gặp cháu."

Tôi nghi hoặc nhìn bà, đoán không ra dụng ý của bà, nhưng mà bà là trưởng bối, cũng đã đứng trước mặt tôi, tôi thật sự tìm không ra lý do cự tuyệt.

Tôi và mẹ Diệp ở một quán cà phê, mặt đối mặt ngồi xuống, chúng tôi gọi một phần ăn. Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, mẹ Diệp quan sát tôi tỉ mỉ, trên mặt vẫn lộ nụ cười.

Nụ cười này lập tức kéo trí nhớ tôi về lại mùa đông năm ấy, hình như bà vĩnh viễn đều là như vậy, sẽ không lộ ra suy nghĩ thật ở trên mặt, khiến người ta nhìn không thấu, làm người khác nổi da gà.

"Tiểu Kết, cháu càng ngày càng đẹp." Mẹ Diệp mở miệng trước, "Chỉ là gầy một chút, hiện tại thân thể có tốt không?"

"Tạm được."

"Đang làm công việc gì vậy?"

"Làm việc ở công ty quảng cáo."

"A, không tệ, làm đúng chuyên ngành." Mẹ Diệp cười cười, bắt đầu cùng tôi nói việc thường ngày, từ thời tiết gần đây của thành phố H, hàn huyên tới trang phục mới nhất của mùa, cuối cùng thậm chí kéo tới trên giá phòng.

Tôi không hiểu ra sao, dứt khoát trực tiếp hỏi bà: "Cô, cô tìm cháu có chuyện gì sao?"


"Thật sự đã lâu không gặp cháu, hàn huyên với cháu một chút chứ sao."

"Cô à, cháu không thích chơi đoán chữ." Tôi nói nghiêm túc.

Bà dần dần thu lại tươi cười, một lát sau hỏi: "Tiểu Kết, cháu đã gặp Tiểu Viễn rồi hả?"

"Đã gặp." Tôi cười lạnh ở trong lòng, kẻ ngu cũng biết, bà tìm tôi nhất định là có liên quan với Diệp Tư Viễn.

"Nó nói gì với cháu chưa?"

"Không có, hắn là khách hàng của công ty cháu."

Nét mặt của tôi đã rất lạnh, sắc mặt mẹ Diệp trước mặt đã bắt đầu lúng túng.

"Cháu . . . . ." Bà tựa hồ đang cân nhắc dùng từ, "Có phải vẫn còn đang trách cô không?"

"Cái gì?" Tôi kinh ngạc, trách bà? Trách bà cái gì?

Nhìn thấy vẻ mặt ngây ra của tôi, mẹ Diệp nghiêm túc nói: "Trách cô ban đầu, vào lúc cháu còn chưa thoát khỏi nguy hiểm tánh mạng đã ép buộc Tiểu Viễn đi Italy."

Tôi trầm mặc.

"Xin cháu tha thứ cho cô, Tiểu Kết, tình hình lúc đó thật sự làm cô không thể không làm ra quyết định thực tế nhất. Cô biết rõ cô suy tính không chu đáo, khiến Tiểu Viễn cô phụ cháu, nhưng xin thông cảm cho cô là một người mẹ, không riêng gì mẹ Tiểu Viễn, còn là mẹ của Tiểu Viêm."

"Cô, cháu không trách người. Bây giờ nói những thứ này làm gì, không phải mọi người đều rất tốt ư? Cháu không sao rồi, gần như không có lưu lại di chứng, người không nên suy nghĩ nhiều."

"Không." Bà chậm rãi lắc đầu, "Sau đó suy nghĩ một chút, lúc ấy cô nên tĩnh táo một chút. Chỉ là khi đó, Tiểu Viễn canh giữ ở bệnh viện một ngày một đêm, chờ tin tức của cháu. Cô phải chăm sóc nó, Tiểu Viêm vẫn còn học ở thành phố D, cô thật sự không chăm sóc được, chỉ có thể để cho ba nó ở lại đó chăm sóc cho nó. Lúc ấy Diệp Tư Hòa vẫn còn đang cấp cứu, cô hiểu rõ, nếu như nó chết, mẹ nó chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Tiểu Viễn và Tiểu Viêm. Cô thật sự vô cùng sợ Diệp Tư Hòa sẽ chết, vì vậy chỉ có thể ở trong thời gian ngắn nhất mang theo Tiểu Viễn và Tiểu Viêm ra nước ngoài."

Thật ra thì đối với tôi mà nói, bây giờ nói những thứ này thật rất vô vị, tôi nhìn mẹ Diệp, cười: "Cô à, người thật sự không cần nói với cháu những thứ này, cháu thật sự không trách ngài, quyết định của ngài rất chính xác, không phải bây giờ Diệp Tư Viễn rất tốt ư? Đã học xong rồi, đây chẳng phải là kỳ vọng của mọi người sao?"

Mẹ Diệp ngưng mắt nhìn mắt của tôi, cẩn thận từng li từng tí nói: "Cháu thật cảm thấy hiện tại nó rất tốt ư?"

Tôi nhăn mày lại: "Dĩ nhiên, hắn có nhãn hiệu trang phục của mình. Đây không phải là mơ ước trước giờ của hắn sao? Không phải mơ ước của ai cũng sẽ trở thành sự thật ."

Mẹ Diệp hoàn toàn rơi vào trầm mặc, chúng tôi uống trà của mình, không khí thật sự là rất vi diệu.

Rốt cuộc, bà ngẩng đầu lên, nói: "Tiểu Kết, cô cũng không vòng vo với cháu, cô tìm cháu, chính là muốn hỏi cháu một chút. Trong lòng của cháu, còn có Tiểu Viễn không?"

Nghe được vấn đề này, một loại cảm giác khuất nhục dâng lên trong nháy mắt, tôi cắn răng, cảm thấy bắp thịt của toàn thân đều căng thẳng. Tôi nhìn bà chằm chằm, hỏi: "Người có ý gì?"

"Tiểu Kết, cháu đừng tức giận." Mẹ Diệp đưa tay ra cầm tay của tôi, hai tay của bà lạnh lẽo, tôi cũng giống như vậy.

"Cô!" Tôi nắm chặt nắm tay, không kiềm chế được thân thể khẽ run, "Có một chuyện, cháu hi vọng người có thể rõ ràng. Lúc trước người nói chia tay là hắn, không phải là cháu. Người ở chỗ này chờ hắn năm năm, là cháu! Không phải hắn! Cháu cho hắn đủ thời gian tới giải thích tất cả với cháu, nhưng bây giờ kỳ hạn đã qua, người cảm thấy người nói cái này còn có ý nghĩa gì sao?"

"Không, không, Tiểu Kết." Vẻ mặt mẹ Diệp rất khổ sở, bà lắc đầu, "Cháu đừng nói như vậy, tất cả đều là sai lầm của cô!"


"Chuyện này không liên quan đến người. Dù sao cũng không phải là người nói Diệp Tư Viễn chia tay với cháu?" Tôi cười lạnh, chậm rãi rút tay ra từ trong tay bà, "Cô, cháu coi người là trưởng bối, mới ngồi xuống nói chuyện với người. Nhưng về chuyện của cháu và Diệp Tư Viễn, cháu thật sự cảm thấy đã không còn gì đáng nói. Cháu còn có chuyện, đi trước."

Tôi đứng lên, mẹ Diệp lập tức đứng lên, nắm chặt tay của tôi, vẻ mặt bà rất hốt hoảng, không còn trấn định tự nhiên giống như trước nữa, bà vội vàng nói: "Tiểu Kết, cháu nguyện ý nghe cô nói một chuyện không? Những chuyện này, những người khác đều không biết, Tiểu Viễn cũng sẽ không bao giờ nói với cháu, nhưng cô hi vọng cháu có thể biết. Cô đã từng cho là theo thời gian qua đi, Tiểu Viễn có thể bỏ xuống tất cả, nhưng bây giờ cô phát hiện mình sai lầm rồi, tất cả mọi chuyện đã biến thành một nút thắt trong lòng nó, nút thắt này không người nào có thể mở, có lẽ sẽ quấn nó cả đời. Tiểu Kết, cháu là người duy nhất có thể mở nút thắt này. Đừng đi, được không? Cô cầu xin cháu!"

Tôi thật sự ngồi xuống, có lẽ là bởi vì nhìn một người phụ nữ ưu nhã trên năm mươi tuổi, vì con trai mình mà trở nên kinh hoảng, luống cuống như thế, có chút cảm thấy không đành lòng. Cũng có lẽ là bởi vì tôi thật sự có chút tò mò, không biết bà muốn nói với tôi cái gì. Nhưng mà trong lòng tôi vẫn làm một quyết định cho mình, mặc kệ bà nói với tôi cái gì, đều không thể dao động ý nghĩ của tôi.

Tôi và hắn đã không trở về được, vào ngày sinh nhật 25 tuổi ấy, khi tôi nghe được hắn nói hắn không giải thích thì tôi biết ngay, chúng tôi đã không thể quay lại được nữa.

Thấy tôi lần nữa ngồi xuống, mẹ Diệp giống như thở phào nhẹ nhõm, bà suy nghĩ một chút, hỏi: "Chuyện của Diệp Tư Hòa, cháu đã biết hết chưa?"

"Phương diện nào?"

"Lịch sử gây dựng sự nghiệp có chút xui xẻo."

"Biết."

"Những chuyện kia, đều là cô làm."

Tôi trợn to hai mắt.

Mẹ Diệp vuốt tóc, cười khổ: "Toàn bộ đều là cô làm, kể từ sau khi Tiểu Viễn gặp chuyện không may, cô liền chưa từng để cho nó sống tốt. Nhưng Tiểu Viễn không biết chút gì. Mãi cho đến khi chúng ta đi Italy, cô mới nói những chuyện này cho Tiểu Viễn."

". . . . . ."

"Lúc ấy, nó vô cùng khiếp sợ, vô cùng thất vọng với cô. Cho nên cô đã nói cho nó biết, là bởi vì Diệp Tư Hòa thiếu chút chết đi, cô đột nhiên ý thức được, những chuyện đã xảy ra này, có lẽ đều là do cô gây lên. Cảnh sát ở bệnh viện lấy khẩu cung của Tiểu Viễn thì tất cả mọi chuyện xảy ra ở nhà hai đứa đều được tỉ mỉ ghi xuống, cô mới biết, cô sai lầm rồi."

"Tiểu Viễn là một đứa bé hiền lành, sau khi mất đi hai cánh tay, nó vẫn rất cố gắng sống tiếp. Cho dù nó biết nguyên nhân bị thương là bởi vì Diệp Tư Hòa cố ý hoặc vô tình lừa gạt, nó cũng chỉ là không thèm để ý đến Diệp Tư Hòa. Cô dạy nó dùng phương thức khác tiếp tục học tập, sinh hoạt. Cũng dạy nó dùng tâm trạng rộng lượng đối mặt cuộc sống, thân thể không bao giờ có thể đầy đủ lại lần nữa, tâm tình cũng không thể vì vậy mà không trọn vẹn, Tiểu Viễn vẫn luôn làm rất tốt. Cô tự hào, hãnh diện vì nó. Nhưng không nghĩ tới vì cô, nó lại lọt vào trong nước xoáy cừu hận, không rút thân ra được."

"Kể từ khi biết Diệp Tư Hòa muốn ra nước ngoài học, cô liền vận dụng quan hệ anh của cô, để nó không thể thuận lợi làm thị thực. Sau khi biết nó rất thất vọng, trong lòng cô liền có khoái cảm trả thù thành công. Từ đó về sau thì càng không thể ngăn cản, nó không được nhận học bổng, không làm được cán bộ hội học sinh, vào không được đơn vị tốt để thực tập, thi không đậu nhân viên công vụ, những thứ này, tất cả đều là cô làm. Chờ sau khi nó tốt nghiệp, mỗi một lần nó gây dựng sự nghiệp, cuối cùng đều là thất bại, toàn bộ đều là cô tìm người làm. Càng về sau, cô càng khó có thể tự kềm chế, thấy Diệp Tư Hòa thuận lợi vui vẻ xuất hiện, muốn nhìn bộ dạng Tiểu Viễn lần nữa, cô liền cảm thấy hận! Cô hận nó! Hận chết nó! Tiểu Viễn là con trai của cô! Thằng bé đã từng là một đứa bé thông minh, khỏe mạnh, nhưng bởi vì Diệp Tư Hòa nên biến thành bộ dáng như bây giờ! Cô quyết định, đời này chỉ cần cô còn sống thì không thể để Diệp Tư Hòa dễ chịu! Tiểu Viễn chịu khuất nhục, uất ức và khổ sở, cô nhất định phải bắt nó trả gấp bội! Cho dù nó chết cũng không thể giải được mối hận của tôi!"

"Cho đến khi cháu xảy ra chuyện, cô mới biết cô sai hoàn toàn. Nếu như không phải là bởi vì cô, Diệp Tư Hòa cũng sẽ không cấu kết với Đường Duệ, Tiểu Viễn cũng sẽ không nhìn thấy cháu rơi vào trong tay Đường Duệ mà không cứu được. Sau khi Tiểu Viễn biết tất cả mọi chuyện, vô cùng tự trách, nó hối hận lúc ấy không có cúi đầu với Diệp Tư Hòa, nó hối hận vì quá tin tưởng cô, nó hối hận nó đặt mạng của cháu lên tự tin của nó. Tóm lại đoạn thời gian đó, nó rất sa sút, vô số lần nói với cô muốn trở lại thăm cháu, muốn nói xin lỗi với cháu, bởi vì lúc cháu nói những chuyện này cho nó biết, nó không tin cháu mà là lựa chọn tin cô, còn vì vậy cãi nhau với cháu, gián tiếp dẫn đến tất cả mọi chuyện xảy ra tiếp theo."

"Nhưng tình hình lúc đó còn không cho phép nó trở về, mặc dù cháu đã tỉnh lại, tình trạng của Diệp Tư Hòa lại rất không tốt. Cô liền khuyên Tiểu Viễn, mấy tháng nữa, đợi đến ngày nghỉ lễ Giáng Sinh thì nó có thể trở về thăm cháu. Nó đã đồng ý, sau đó liền phấn chấn tinh thần, tập trung toàn bộ tinh lực vào trong bài chuyên ngành. Mỗi đêm nó bắt đầu vẽ, thiết kế, đi xem các chương trình thời trang. Khi đó, có phải ngày nào nó cũng đều gọi điện thoại hoặc video với cháu đúng không?"

Tôi gật đầu, mẹ Diệp cười một tiếng, nói tiếp,

"Nhưng đầu tháng 12 lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, chúng tôi không có nói với bất kỳ ai, đến ba Tiểu Viễn cũng không biết. Cô vốn là không cảm thấy chuyện này quá nghiêm trọng, nhưng bây giờ xem ra, có lẽ mức độ nghiêm trọng của nó vượt ra khỏi tưởng tượng của mọi người chúng tôi, bởi vì nó -- phá hủy lòng tự tin của Tiểu Viễn."

"Chuyện gì?" Tôi sớm đã nghe đến nhập thần, lúc này giọng nói cũng có chút run rẩy.

"Một ngày đầu tháng 12, Tiểu Viễn ở trường học vẽ họa đồ đến rất khuya, một mình ngồi tàu điện ngầm về nhà. Chỗ chúng tôi còn cách cửa ra tàu điện ngầm một cây số, lúc một mình nó đeo túi xách đi ở trên đường, bị một đứa trẻ Gypsy(1) theo dõi."


"Đó chỉ là một bé trai 14 tuổi, vóc dáng mới cao đến cằm Tiểu Viễn, thân thể gầy teo. Nó nhìn ra Tiểu Viễn là một người tàn tật, nó đi theo phía sau, đi tới một đoạn vắng vẻ trên đường nhỏ thì đoạt túi xách của Tiểu Viễn."

Tôi nhỏ giọng hô một tiếng.

"Thật ra tình trạng trị an của Italy không tốt lắm, nhất là ăn trộm Gypsy, đều đi đầy đường, phụ nữ, trẻ em đặc biệt chiếm đa số. Đứa bé kia đoạt túi xong liền bắt đầu chạy, Tiểu Viễn đuổi theo nó ngay. Trong túi của Tiểu Viễn có laptop, đứa trẻ vác theo nên chạy không nhanh, liền bị Tiểu Viễn đuổi theo. Tiểu Viễn muốn lấy lại túi, liền đánh nhau với đứa bé kia, nhưng dù sao Tiểu Viễn cũng không có cánh tay, nó. . . . . . còn không đánh lại một đứa bé choai choai, đứa bé kia đánh Tiểu Viễn ngã xuống đất, cưỡi trên người nó đánh nó mấy quyền rồi lại bắt đầu chạy. Tiểu Viễn giùng giằng bò dậy đuổi theo, vừa đuổi theo vừa kêu, dần dần thì có người đi đường cùng đuổi theo, rốt cuộc mọi người dồn đứa bé kia đến bên một con sông. Đứa bé kia thấy trốn không thoát, liền ném túi của Tiểu Viễn xuống sông. Những người qua đường kia bắt được đứa bé kia, đến cảnh sát cũng chạy tới. Không ngờ lúc này, Tiểu Viễn lại lập tức nhảy vào trong sông."

Tôi che kín miệng mình, trái tim co rút thật chặt: "Tại sao?"

"Tiểu Viễn nó, chỉ là vì lấy lại túi xách của nó."

Mẹ Diệp mẹ nhìn tôi thật sâu, "Trong laptop có tác phẩm của nó, quan trọng nhất là còn có ảnh chụp chung của hai đứa. Trong ví tiền của nó còn có một tấm hình của cháu. Sau đó Tiểu Viễn nói với cô, đó là tấm ảnh đầu tiên cháu cho nó. Khi đó, cháu mới 18 tuổi."

Là lúc tôi về nhà nghỉ đông vào năm nhất đại học, dùng di động chụp ảnh trên xe lửa.

Tôi sợ ngây người, nước mắt không khống chế được liền chảy xuống.

"Tiểu Viễn tự nhiên không thể lấy lại cái túi xách kia, đó là mùa đông, nước sông lạnh thấu xương. Nó nhảy xuống nước không bao lâu thì chân liền rút gân, phải dựa vào mấy người đi đường và cảnh sát nhảy xuống mới cứu nó lên được. Tiểu Viễn bị thương không nghiêm trọng lắm, nhưng mà bởi vì bị lạnh nên viêm phổi cấp tính, ở trong bệnh viện rất nhiều ngày. Đoạn thời gian kia, nó không có gọi video, cũng không có gọi điện thoại với cháu, bởi vì nó không tiện nói chuyện. Nó chỉ hàn huyên QQ với cháu, không biết cháu có còn ấn tượng không."

Tôi cẩn thận nhớ lại một chút, trước lễ giáng sinh năm đó, tôi một mực chờ đợi Diệp Tư Viễn trở lại thăm tôi, thật sự là có một mấy ngày chỉ tán gẫu QQ với hắn. Hắn nói camera của hắn bị hư, điện thoại di động cũng hư, đang sửa. Sau đó nữa, đợi đến lần nữa gọi video với hắn, tôi phát hiện thấy hắn gầy hơn rất nhiều, hắn nói với tôi học tập rất bận, hơn nữa lễ giáng sinh không thể trở về thăm tôi được.

"Thật ra thì nó có thể trở về thăm cháu, nhưng nó nói với cô, nó không trở về. Cô hỏi nó tại sao, nó lại không nói với cô, chỉ là thường ngồi ngẩn người một mình. Sau này cô mới hiểu được, có lẽ bắt đầu từ lúc đó, Tiểu Viễn đã nghĩ tới muốn chia tay với cháu."

Diệp Tư Viễn, anh thật sự là một đứa ngốc! Tại sao muốn nuốt tất cả vào trong lòng, cái gì cũng không nói cho tôi biết chứ?

Đây đều là chuyện nhỏ! Cái này có gì ghê gớm chứ!

Không phải là vài tấm hình thôi ư, mất thì mất! Diệp Tư Viễn, sao anh lại ngốc như vậy đây?

Rời khỏi quán cà phê, tôi và mẹ Diệp vừa đi vừa nói, bà nói tiếp chuyện sau đó với tôi, bởi vì cảm xúc Diệp Tư Viễn thật không tốt, bà còn để Tần Lý gọi điện thoại khuyên can anh, chỉ là hình như không có hiệu quả.

"Cô nói với Tiểu Viễn, cháu là một cô gái tốt, hiện tại lại bị thương nặng như vậy, vô luận như thế nào thì nó đều nên quý trọng cháu thật tốt, không thể dễ dàng buông tha phần cảm tình này. Từ nhỏ đến giờ, gặp thất bại lớn hơn, chịu đựng một chút cũng liền qua đi, duy chỉ có lần này, hình như nó nghĩ thế nào cũng không thông. Cô đoán, Tiểu Viễn là cảm thấy, nó ở chung với cháu, nhưng lại không thể bảo vệ tốt cho cháu. Nó đã từng nói với cô: ‘Mẹ, con ngay cả một cái túi cũng không bảo vệ được, có phải là rất vô dụng không?’ Khi đó cô biết ngay, lòng tự tin của nó đã sụp đổ. Lúc ấy, cô thật sự rất muốn gọi điện thoại nói cho cháu biết chuyện này, chỉ có cháu mới có thể giúp nó dựng lại lòng tin. Nhưng nghĩ đến cô buộc Tiểu Viễn đi Italy, liền cảm thấy gọi điện thoại cho cháu thật sự là quá mức ích kỷ, aizz. . . . . ."

Lúc chia tay, mẹ Diệp nhẹ nhàng ôm tôi: "Tiểu Kết, thật ra thì cô vẫn rất ích kỷ. Chỉ là Tiểu Viễn nó. . . . . . thật sự là quá đau khổ, mặc dù bây giờ nhìn thấy nó cũng không tệ lắm, nhưng cô là mẹ nó, cô biết rõ, nó hoàn toàn không thoát ra được. Cho nên cô mới đến tìm cháu, là muốn nói cho cháu biết, ở trong lòng Tiểu Viễn vẫn luôn chỉ có cháu. Tiểu Kết, nếu như trong lòng của cháu vẫn có nó, cô hi vọng cháu có thể suy nghĩ một chút. Cho dù cháu không muốn ở chung với nó nữa, cũng xin giúp nó cởi ra nút thắt trong lòng này được không?"

Tôi nhìn bà, thật ra thì hoàn toàn không biết mình phải làm gì.

Đây là một nút thắt vĩnh viễn trong lòng Diệp Tư Viễn, ai cũng không mở được. Còn cảm giác của tôi thì sao?

Nút thắt trong lòng tôi, ai tới giúp tôi cởi?

Có một chiếc xe tới đón mẹ Diệp, xe dừng ở ven đường, một cô gái đi xuống từ trong xe. Nhìn thấy tôi, cô sững sờ, tôi cũng ngây ngẩn cả người.

"Mol¬ly?" Cô gái này chung sống với tôi hai, ba ngày, tôi còn nhớ cô.

Cô cười lên: "Tôi đã sanh đứa bé, sau đó mập hơn rất nhiều. Tiểu Kết, thiệt thòi cô còn nhớ rõ tôi."

"Các người quen nhau sao?" Mẹ Diệp nghi ngờ nhìn chúng tôi.

"Cô ấy làm ở công ty Tần Lý?" Tôi nói.

"Công ty Tần Lý?" Nét mặt mẹ Diệp lại càng kỳ quái, "Không phải đâu."

"Không phải? Vậy cô ấy là?"


Mol¬ly cười ha ha, tay trái cô khoác tay mẹ Diệp, tay phải khoác tay tôi, cười nói: "Tiểu Kết, tôi tên là Trang Molly, là chị họ Diệp Tư Viễn, đây là bác tôi đó."

Trang. . . . . . Molly? Chính là con gái của Trang Thính Trường sao? Nói đúng ra, cô ấy và Tần Lý cũng không có quan hệ. Khi đó, là ai gọi cô tới nhà tìm tôi đây?

Trang Molly nháy nháy mắt với tôi, tôi lập tức hiểu, trừ tên ngu ngốc kia, còn ai vào đây?

@@@@@@@@@@@

Khi Quan Tiểu Tả lại một lần nữa gọi tôi đi A. R gặp mặt nói chuyện thì tôi không chậm trễ chút nào liền đi ngay.

Trên thực tế, tôi rất muốn tìm Diệp Tư Viễn nói chuyện thật tốt một chút, kể từ khi gặp lại anh, hình như chúng tôi cũng chưa từng nói chuyện thật tốt với nhau. Không phải là tôi đuổi theo anh chạy trốn thì chính là anh đuổi theo tôi chạy trốn. Tôi vẫn không có cho anh sắc mặt tốt, la to với anh, vừa đánh vừa đá, hỏi anh vấn đề, anh nói xin lỗi, nói sẽ không giải thích, tôi liền xù lông.

Thật ra thì, tính tình Diệp Tư Viễn rất bướng bỉnh, tôi hiểu điều này hơn người khác nhiều. Không muốn nói chuyện, không phải vạn bất đắc dĩ, anh có thể cố chấp chết không mở miệng, chúng tôi đã từng vì chuyện tương tự cãi nhau không ít lần. Cho nên ngay từ đầu, tôi mới có thể nghĩ đến anh có phải là có nguyên do gì không? Nên mới có thể cho anh một kỳ hạn, muốn nghe anh giải thích.

Chỉ là theo thời gian, một ngày rồi một ngày, một năm rồi một năm qua đi, tôi cũng đã bỏ quên tất cả, không biết ước nguyện chờ đợi ban đầu đến tột cùng là cái gì. Thẳng đến một ngày ngoài ý muốn gặp anh, tôi phát hiện tâm mình đã trở nên đặc biệt mâu thuẫn.

Loại cảm giác đó, người chưa từng trải qua một lần thì hoàn toàn không cách nào thể nghiệm. Tôi muốn hung hăng đánh anh một trận, dùng ngôn ngữ ác độc nhất trên đời đi mắng anh, chọc anh, chế nhạo anh, nhưng trong lòng không ngừng đau đớn. Đúng, tôi vẫn sẽ đau lòng, sẽ nghĩ muốn nhào vào trong ngực anh, ôm anh thật chặt.

Đây thật là một vấn đề nan giải.

Đến A. R tôi mới biết, Diệp Tư Viễn còn chưa trở lại từ Italy. Tính toán thời gian, sắp đến Nguyên Đán rồi, anh đã đi gần một tháng.

Ở nơi Quan Tiểu Tả làm xong việc, Lưu Nhất Phong và tôi hàn huyên mấy câu, cuối cùng an bài tài xế Trữ lái xe đưa tôi về công ty.

Ở trên xe, tôi cảm tạ tài xế Trữ, làm người ngoài công ty hưởng thụ phục vụ của anh, tôi có chút ngượng ngùng.

Tài xế Trữ hơn 40 tuổi, người rất nhiệt tâm, anh từ trong kính chiếu hậu nhìn tôi một cái, cười nói: "Trần tiểu thư, cô có biết hay không, tôi đã thấy cô."

"Hả?" Tôi nghĩ nghĩ, "Tôi đều ngồi xe của người rất nhiều lần rồi..., anh dĩ nhiên gặp qua tôi rồi."

"Không phải, tôi là nói trước kia."

"Trước kia? Lúc nào? Mấy tháng trước không phải tôi còn ngồi xe này của anh ư."

"Lâu hơn lúc đó." Tài xế Trữ cười, "Cô đừng nói ra ngoài, thật ra tôi đã thấy hình của cô. Không phải trước kia cô và Diệp tiên sinh là một đôi sao?"

"Cái gì?" Tôi ngốc rồi.

"Hơn nửa năm nay, Diệp tiên sinh trở về nước thì tôi đưa hắn đi phi trường. Khi vận chuyển hành lý gửi, nhân viên làm việc ở phi trường nói trong hành lý của hắn có một hộp kim loại, nói muốn mở ra kiểm tra. Thân thể Diệp tiên sinh không tiện, chỉ có thể gọi Thẩm tiên sinh giúp hắn mở ra, đó là một cái hộp thiếc rất nhỏ, bên trong chỉ là vài tấm hình. Tôi ở bên cạnh tò mò liền nhìn vài lần, đều là một cô gái."

"Chẳng lẽ là tôi?"

"Đúng vậy, chính là cô! Cô gái xinh đẹp như vậy, thấy là không thể quên được đâu! Sau này nhìn thấy cô, tôi lập tức liền nhận ra! Ánh mắt cũng không tệ lắm phải không?" Tài xế Trữ cười đắc ý, "Sau đó tôi liền phát hiện, mỗi lần Diệp tiên sinh trở về nước đều mang cái hộp nhỏ này, tôi liền nghĩ, cô gái này nhất định là bạn gái của hắn, đi công tác trở về nước đều không quên mang theo hình. Tôi vẫn cho là cô gái trong hình ở Italy, không ngờ lại có thể ở chỗ này."

Hắn vẫn còn đang nói lao thao gì đó, nhưng tôi đã không nghe lọt, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Ngu ngốc, đứa ngốc, chuyện ngu xuẩn như thế, rốt cuộc anh đã làm bao nhiêu lần?

Chú thích:

(1) Gypsy Người Di-gan (hoặc Rom, Rrom, hay Rroma) là một dân tộc với dân số khoảng 15 triệu người, sống thành nhiều cộng đồng trên khắp thế giới. Trong văn học hiện đại và dân gian, người Di-gan vẫn được cho là các bộ lạc du mục. Tuy nhiên, ngày nay đa số họ đang sống định cư. Các cộng đồng người Di-gan sinh sống nhiều không những tại các vùng đất lịch sử của họ tại Nam Âu và Đông Âu, mà còn tại châu Mỹ và Trung Đông.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận