Edit: Chu
Sau khi tan học, Bạch Phù vừa ra đến cổng lớn của trường học đã bị người ta gọi lại.
Cô dừng chân nghiêng người, liền thấy Tông Bách xách theo cà mèn đi về phía mình.
Tông Bách đi đến trước mặt cô, đầu tiên là buồn bực oán giận: “Sao lại là màu hồng phấn vậy, mỗi lần cầm nó, rất nhiều người đều nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ.
”
Bạch Phù nhận lấy cà mèn, kiên nhẫn giải thích: “Đây là mang đến từ nhà tôi, mỗi ngày tôi đều dùng nó.
”
Vừa nghe thấy là đồ cô sử dụng, Tông Bách liền ngưng xù lông.
Tuy anh miệng chê bai nhưng thân thể lại rất thành thật nói: “Tôi đây cố dùng nó vậy.
”
Bạch Phù ừm một tiếng, chuẩn bị trở về chung cư, phát hiện anh đi theo, cô nghiêng đầu hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”
Ánh Tông Bách lóe lên: “Không có việc gì, cùng đường thôi.
”
Bạch Phù đã quen với sự kỳ lạ của anh nên không nói tiếp.
Bởi vì chung cư rất gần, đi chưa được năm phút đã tới nơi, lúc Bạch Phù chuẩn bị nói tạm biệt, anh lại đột nhiên mở balo trên lưng ra.
Khi này cô mới phát hiện balo anh đang phồng lên.
Anh vừa nói vừa lấy: “Nghe nói cậu thích đọc sách, cái này tặng cho cậu.
”
Sách được đựng trong một cái túi màu đen, nhìn không ra tên sách.
Đưa cho cô xong liền quay đầu rời đi.
Tốc độ cực nhanh, hệt như sau lưng đang có một con ngỗng lớn đuổi theo anh vậy, muốn từ chối nhưng lại không kịp nói.
Hai tay Bạch Phù ôm lấy, rất nặng, nhìn sơ qua ước chừng nhiều hơn ba bốn cuốn.
Nhưng đang yên đang lành, anh lại tặng sách cho làm gì?
Bạch Phù nghĩ cả trăm lần cũng không ra, ngồi nghỉ ở phòng khách, mở túi ra và lấy một quyển sách xem thử.
《Những điều nhỏ nhặt trong tình yêu》《Thiếu gia ác ma mau tránh ra 》《Người tình định mệnh》《Anh nợ em một mối tình đầu 》《Người bạn trai tôi yêu nhất》…
Trên trán Bạch Phù xuất hiện vô số dấu chấm hỏi.
Toàn bộ đều là tiểu thuyết ngôn tình, hơn nữa còn khoảng mười hai cuốn.
Cô móc điện thoại ra, tìm khung chat của Tông Bách.
[ bạch: Có phải cậu mua nhầm rồi không?]
Người bên kia hình như đang ngồi canh trước màn hình, trả lời trong giây lát.
[ lược: Không có.
]
[ bạch: Vậy có phải cậu hiểu lầm gì về tôi rồi không? ]
Anh từ nơi nào nghe được cô thích loại sách này?
[ lược: Cậu cứ xem qua thử đi, nói không chừng sẽ phát hiện ra một thế giới mới đấy.
]
Thế giới mới?
Bạch Phù nhìn chồng tiểu thuyết có mặt bìa đầy màu sắc rực rỡ, trong lòng có hiện ra một suy đoán.
Chẳng lẽ là anh thích xem, nghe nói cô thích xem, cho rằng cô thích thể loại giống anh nên đem đến chia sẻ cùng cô?
Cô cứ tưởng chỉ có nữ sinh mới thích đọc thể loại tiểu thuyết ngôn tình này.
Thật là không nhìn ra đấy.
Vốn muốn tìm thời gian trả cho anh, nhưng xem ra không cần rồi.
Để làm một người bạn tốt bụng cùng trường, vẫn là đừng khiến anh thất vọng, lỡ như làm tổn thương đến trái tim thiếu nữ của anh thì phải làm sao bây giờ?
Vì thế Bạch Phù lấy cất chúng lên kệ sách, không để tâm đến nữa.
Hai ngày sau, Bạch Phù nhận được tin nhắn của anh.
[ lược: Thấy thế nào? ]
Bạch Phù hàm hồ trả lời, cũng được.
[ lược: Đọc xong quyển nào chưa? ]
Bạch Phù đang suy nghĩ cách để giải bài tập, nhìn cửa khung chat, tuỳ ý trả lời.
[ bạch: 《Lăn qua đây, cơm chiên trứng của tôi》 á.
]
Tông Bách nhìn thấy tên sách liền khựng lại, đóng cuốn sách đang đặt trên đầu gối lại.
Mặt trên viết 《Lăn qua đây, trứng ngốc nhỏ của tôi》
Anh nheo lại mắt, đánh chữ cạch cạch cạch.
[ lược: Cậu cảm thấy trong lần hẹn hò đầu tiên, hai người cùng ngắm sao trên sân thượng có lãng mạn không? ]
Đang tính toán, Bạch Phù dựng lại bớt ra chút thời gian để nhìn, anh quả nhiên thích xem loại tiểu thuyết này, đến cả tình tiết cũng đều nhớ rõ như vậy.
[ bạch: Rất lãng mạn.
]
Tông Bách cúi đầu lật sách, buổi hẹn hò đầu tiên của nam nữ chính rõ ràng là ở rạp chiếu phim.
Quả nhiên là không đọc, đều trả lời anh cho có lệ.
Anh nhỏ giọng ha một tiếng.
Bạch Phù không biết mình đã bị lộ, thấy đối phương không trả lời cô cũng không thèm để ý, chú tâm làm bài.