Edit: Thảo Anh
Ở Trung học phổ thông số một, Tông Bách chính là sự tồn tại thần kỳ, nói anh là trùm trường không đúng vì anh chẳng bao giờ bắt nạt ai, nói anh không phải học sinh hư thì lại càng sai, bởi trốn học hay đánh nhau đều có anh góp mặt, hơn nữa gia thế bối cảnh ở trường cũng là số một số hai, phần lớn học sinh đều không dám trêu chọc anh.
Phương Hàm Vũ cười nịnh bợ: “Anh Bách, có phải tụi em chắn mất đường đi của anh không? Chúng em tránh ra ngay đây.
”
Mấy người bên cạnh vội vàng đứng nép vào trong, sợ chỉ chậm một giây thôi sẽ chọc vị thiếu gia này không vui.
Tông Bách nhướng mày: “Đúng là chắn đường thật.
”
Mọi người hận không thể dính chặt vào tường, nhường cho vị thiếu gia này lối đi rộng rãi thoải mái.
Mắt thấy vị thiếu gia chậm chạp đi tới, bọn họ như ngừng thở cầu mong anh đi nhanh nhanh…Khoan đã, sao anh lại dừng thế kia?
“Anh Bách còn có việc ạ?” Uông Thuỵ Phỉ ân cần hỏi.
Ngón tay Tông Bách chỉ lướt qua bọn họ, cuối cùng chỉ vào cô gái đang co rúm phía sau Mâu Tư Nhan: “Tôi muốn dẫn Tịch Nghi Lăng đi.
”
Mâu Tư Nhan lạnh mặt: “Anh Bách, nếu là lúc trước thì tụi em sẽ nhường anh nhưng hôm nay thì không được, con ranh này dám làm xấu mặt nhà em, chuyện hôm nay em không bỏ qua đâu.
”
Sáng nay người ba luôn yêu thương cô ta nhất đã nổi trận lôi đình, nói tại cô ta mà có khả năng ngân hàng sẽ không cho vay tiền, dự án mới thất bại, đuổi cô ta nhanh cút đi.
Đến bây giờ má cô ta vẫn còn đau vì bị ba tát, thế nên sao có thể tha cho Tịch Nghi Lăng được đây?
Tay Tông Bách đút túi quần, lười nhác nhìn cô ta: “Cậu tưởng tôi đang thương lượng với cậu à?”
Nghe giọng điệu chắc hẳn anh muốn mang người đi.
“Sao anh lại muốn bảo vệ con ranh đó? Từ trước đến nay giữa hai người đâu có quan hệ gì?” Mâu Tư Nhan không cam lòng.
Tông Bách lười dây dưa với cô ta: “Tôi thích.
”
Mâu Tư Nhan không thích đọc sách nhưng điều đó không chứng tỏ cô ta ngốc, chẳng mấy chốc cô ta đã nghĩ đến gì đó: “Anh vì con nhỏ Bạch Phù gì đó ở A1 đúng chứ? Anh thích nhỏ đó nên yêu ai yêu cả đường đi à?”
Tịch Nghi Lăng đang rúm ró trong góc nghe được lời này, suy tư nhìn về phía Tông Bách.
Cái gì mà yêu ai yêu cả đường đi, anh hận không thể khiến Tịch Nghi Lăng tránh xa Bạch Phù càng xa càng tốt.
Tông Bách tìm đại một lý do: “Tôi vì danh dự của A10 thôi.
”
Lời này ai mà tin thì đúng là siêu cấp ngốc.
Vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới.
Bạch Phù thở hồng hộc chạy đến, phát hiện ánh mắt mọi người nhìn mình đều rất kỳ lạ.
Cô lập tức kéo Tịch Nghi Lăng ra sau lưng mình, lạnh lùng nhìn Mâu Tư Nhan: “Mấy người muốn làm gì?”
Chương Duy Giai đáp: “Việc này không liên quan gì đến cậu, lượn nhanh đi.
”
Đối với học sinh giỏi ở cấp thần như Bạch Phù, ít nhiều bọn họ cũng có chút khách khí.
Nhưng nói xong lại có một ánh mắt như muốn giết người từ bên phải quét qua khiến người ta giật mình, cô ta quay đầu nhìn lại, ở đó chỉ có Tông Bách đang đứng nghịch điện thoại.
Mâu Tư Nhan lấy dao rọc giấy từ trong túi ra, làm lơ Bạch Phù mà nhìn về phía Tịch Nghi Lăng: “Con ranh kia, nói tao nghe là ai đang ngấm ngầm giúp mày? Chỉ cần mày chịu khai ra rồi để tao rạch vài đường trên mặt mày thì tao sẽ tạm thời tha cho mày một thời gian.
”
Đối mặt với những người bắt nạt mình, sâu trong tiềm thức của Tịch Nghi Lăng vẫn cảm thấy sợ hãi, nhưng đứng ở phía sau Bạch Phù lại khiến em ấy có thêm dũng khí: “Mâu Tư Nhan, đám các cậu cứ chờ bị pháp luật trừng trị đi.
”
Mâu Tư Nhan thẹn quá hoá giận, đám lâu la bên cạnh lập tức xông lên vây quanh, Bạch Phù kéo Tịch Nghi Lăng lùi lại, lạnh lùng nói: “Mâu Tư Nhan, các cậu đã đủ 18 tuổi tức là không còn là trẻ vị thành niên nữa, đương nhiên phải đối mặt với pháp luật.
”
Mâu Tư Nhan híp mắt: “Vậy thì sao? Tôi vẫn còn có ba tôi cơ mà.
”
Mấy người Chương Duy Giai cũng sôi nổi hùa theo: “Đúng đó.
”
Bạch Phù cười khẽ.
Mâu Tư Nhan nhíu mày: “Cậu cười cái gì? Có cái gì buồn cười sao?”
Ánh mắt Bạch Phù tỏ ra thương hại: “Có lẽ trước kia gia thế sẽ bảo vệ được cậu, nhưng với tình huống bây giờ, cậu vẫn cảm thấy ba cậu khống chế được cục diện sao?”
Mâu Tư Nhan run rẩy nhớ tới dáng vẻ tức muốn hộc máu của ba mình.
Tông Bách nhìn dáng vẻ của cô đúng là cảnh đẹp ý vui, vốn định đi lên giúp một chút nhưng lại thấy có lẽ không cần thiết.