Edit: Hann
Tông Bách thấy sắc mặt cô căng thẳng thì thầm nghĩ mình đã dọa cô sợ rồi.
Anh ho nhẹ một tiếng: “Đều là tôi đoán thôi, cậu đừng nghĩ nhiều quá, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, đi bước nào tính bước đó.”
Sắc mặt Bạch Phù hòa hoãn đôi chút, nhưng mấy lời của anh vẫn khiến cô phải nghĩ ngợi.
Cả đêm hôm đó cô đều ngủ không ngon.
Ngược lại người luôn mất ngủ vào ban đêm như Tông Bách lại ngủ thẳng một giấc tới sáng.
Năm rưỡi sáng, Bạch Phù dậy làm bữa sáng, cô mới bỏ gạo vào nồi thì nhìn thấy có người đứng ngoài cửa, sau khi hoảng sợ mới nhớ ra trong nhà mới có người vào ở.
Tông Bách ngáp một cái: “Dậy sớm thế?”
“Ừ, còn phải làm luôn cả bữa trưa nữa.”
Tông Bách đang ngáp thì dừng lại, bọn họ ở tuổi này vẫn còn đang dậy thì, với lại việc học nặng nề nên dù ngủ thế nào cũng chẳng đủ, vậy mà cô vẫn còn dậy sớm để nấu cơm, tuy cơm trưa cũng có phần của anh nhưng vốn dĩ từ đầu là chuẩn bị cho Tịch Nghi Lăng.
“Cậu thích Tịch Nghi Lăng vậy sao?” Giọng điệu của anh chua lòm.
Anh thấy trong mắt cô lộ ra vẻ dịu dàng thương tiếc, nhẹ nhàng ừ một tiếng: “Em ấy chịu khổ nhiều rồi nên tôi muốn tốt với em ấy hơn một chút.”
Tông Bách lại càng chua hơn, Tịch Nghi Lăng chịu khổ thì liên quan quái gì đến cô? Tại ba mẹ cho anh cuộc sống quá tốt, chứ anh cũng muốn chịu chút khổ sở để cô thương tiếc đây.
Bạch Phù liếc thấy anh giận dỗi ngồi phịch xuống sofa, dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc.
Không biết lại đang âm mưu chuyện xấu gì nữa.
Cô khẽ lắc đầu.
Bữa sáng nay chính là sữa đậu nành cùng với trứng gà chiên.
Rốt cuộc Tông Bách cũng biết tại sao Cung Xán lại vứt bỏ liêm sỉ để cướp đồ ăn sáng của Tịch Nghi Lăng rồi, đồ mà cô làm còn ngon hơn nhiều so với ngoài quán.
Trường trung học số một Đồng Thành vào học lúc 7 giờ 20.
Gần 7 giờ 10, Bạch Phù mới đi giày rồi chuẩn bị ra cửa.
Tông Bách đi ra ngoài trước, Bạch Phù đóng cửa lại, hai người một trước một sau đi xuống lầu.
“Trên đường đi có nhiều người, chắc bọn họ sẽ không lớn gan vậy đâu.”
“Không nói trước được, có chuyện gì mà họ không dám làm chứ?”
Bạch Phù ừ một tiếng rồi nhìn anh.
Tông Bách ưỡn thẳng lưng: “Có phải thấy hôm nay tôi đẹp trai đáng tin lắm không?”
Bạch Phù một lời khó nói hết: “Tôi định nói là cậu có thể mặc đồng phục vào thứ hai được không, nhìn thế này dễ gây chú ý quá.” Bạn học đi ngang đều quay lại nhìn bọn họ.
Tông Bách khảy tóc: “Chẳng lẽ không phải vì tôi có gương mặt quá thu hút à?”
Bạch Phù nện bước đi nhanh hơn.
Tông Bách cũng ê a đuổi theo.
Đưa cô đến cổng trường xong, Tông Bách nói: “Tan học tôi lại đến đón cậu.”
Bạch Phù gọi anh lại: “Nếu cậu thật sự muốn bảo vệ tôi thì ban ngày cũng ở trường học đi.”
Lông mày Tông Bách khẽ nhếch lên, định nói trường học rất an toàn, lại thấy mặt cô trở nên nghiêm túc: “Cậu nói không có chuyện gì là không thể xảy ra mà.”
Anh xùy một tiếng: “Ok.”
Tuy biết cô làm vậy không phải vì muốn được anh bảo vệ, nhưng chỉ cần cô suy nghĩ cho anh thì cô bảo anh làm gì, anh đều bằng lòng nghe theo.
Không phải chỉ là đi học thôi sao? Có gì mà phải sợ?
Học sinh đang trực nhật ở ngoài cổng trường, nhìn thấy Tông Bách thì kinh ngạc há hốc mồm.
Tông Bách nhướng mày: “Thấy tôi lạ thế à?”
Trực cổng là thay phiên nhau, hôm nay đến lượt lớp trưởng A10, cậu ta vuốt cằm cười nhạo: “Thấy anh Bách không lạ, thấy anh đến đúng giờ mới lạ đấy.”
Tông Bách: “…”
Bạch Phù mím môi khẽ cười.
Tông Bách vốn định dạy dỗ tên này một trận, ai dè lại liếc thấy mắt cô đong đầy ý cười giống như hoa đào đầu xuân, xinh đẹp phấn chấn.
Thôi vậy.
Châu U Vương* nổi lửa “đài tin” trêu gạt chư hầu chỉ để làm Bao Tự cười.
Tông Bách anh dậy sớm đi học bị người khác trêu chọc nhưng đổi lại được nụ cười của người đẹp lạnh lùng, có gì mà không đáng?
–
(*Châu U Vương họ Cơ, tên Cung Niết, là một hôn quân mất nước thời Tây Chu.
Ông được nước Bao (Còn gọi là “Hữu Bao”, Tên một nước chư hầu của Trung Hoa thời cổ đại, nay thuộc huyện Miễn, tỉnh Thiểm Tây, Trung Hoa) hiến tặng một mỹ nữ tên BaoTự, một cô gái tuy rất xinh đẹp nhưng chưa bao giờ nở nụ cười.
U Vương rất sủng ái Bao Tự nên tìm đủ mọi cách để mong có được nụ cười của nàng nhưng cuối cùng vẫn không được như ý nguyện.
Có người hiến kế rằng: “Thiên hạ đã thái bình, các đài lửa báo tin cũng đã tắt hết, nếu như nay cho khói lửa nổi lên trên đài báo tin, các nước chư hầu sẽ lập tức kéo binh đến, bấy giờ hoàng hậu nhất định sẽ cười”.
Thế là, U Vương liền cho nổi khói mịt mù trên đài báo, quân chư hầu thấy thế nghĩ là U Vương đang có nạn, liền tức tốc kéo quân ứng cứu.
Bao Tự vừa thấy cảnh ngàn vạn binh mã khí thế hùng hổ kéo đến, bèn thích thú nhoẻn miệng cười.
Đến nơi, quân chư hầu bèn hỏi U Vương: “Đã xãy ra chuyện gì?” Vương đáp rằng: “Chỉ vì muốn hoàng hậu cười thôi”.
Chư hầu đành tức giận ra về.
Về sau, Thân Hầu mượn quân của Khuyển Nhung tiến đánh U Vương, lần này Vương cho nổi lửa đài báo, thế nhưng không một bóng quân chư hầu nào đến giúp.
Cuối cùng Vương thất trận bị giết ở núi Li.
Tây Chu bị diệt vong, Đông Chu thành lập, kiến nghiệp tại Lạc Dương.
Nguồn: dharmasite.net)