Nhưng Phó Tử Ngộ lại điện thoại, cũng gọi anh xuống tầng, từ trước đến nay tính cách anh ta rất chín chắn, ngay cả anh ta cũng nói có vở kịch hay để xem, Giang Thiếu Huân không khỏi do dự một lúc, thấy Trường Hoan ngủ rất say, nếu ôm cô ngủ thì anh lại bứt rứt, mà đánh thức cô lại có chút không đành lòng, không bằng một mình anh đi xuống xem trò hay kia.
Vào thang máy đi xuống tầng, cửa thang máy vừa mở ra, liền truyền đến tiếng nói tức giận của Cung Trạch, “Cô gái này, con mắt nào của cô trông thấy tôi sờ cô, không phải cô nhìn tôi đây phong lưu phóng khoáng nên muốn vu oan tôi đấy chứ.”
Giang Thiếu Huân thấy Phó Tử Ngộ và Tần Tấn Dương ngồi trên sô pha ở sảnh lớn, bước đi qua, ánh mắt híp lại, “Đây là trò hay?”
Tần Tấn Dương sợ thiên hạ còn chưa đủ loạn, cầm di động quay video, tiện thể giải thích cho Giang Thiếu Huân, “Kịch hay, đúng là diễn rất tuyệt, cô gái kia tiến vào khách sạn, khi đi qua người chúng em, bị người đàn ông đứng phía sau cô ấy sờ mông, ai ngờ cô ấy lại nhìn thành tiểu lục…”
Giang Thiếu Huân mất hết hứng thú, nếu tại dáng vẻ Cung Trạch cà lơ cà phất thì con gái nhà người ta mới không nhầm người khác mà cứ hiểu lầm anh ta chứ.
Xem vở kịch này còn không thoải mái bằng ôm Trường Hoan ngủ, anh miễn cưỡng đứng dậy, lại thấy cô gái kia giống như nổi điên, bỗng nhiên quăng cho Cung Trạch một cái tát, tiếng bạt tai chói tai vang khắp sảnh lớn, Giang Thiếu Huân rất nhanh liền ngồi xuống, vở kịch này, diễn rất tốt.
Cung Trạch này, từ nhỏ đến lớn đoán chừng cũng chưa bị ai tát qua một cái đâu.
Diệp Trăn Trăn thế nào cũng không nhịn được bực bội, bàn tay của cô vừa đau vừa rát, hai tay khoanh trước ngực, châm chọc nói, “Nhìn dáng vẻ anh cũng ra hình ra dáng, không nghĩ tới ngay cả chuyện mình làm cũng không dám thừa nhận, anh có còn là đàn ông không, nếu còn là đàn ông thì xin lỗi tôi đi.”
Cô gái trước mặt dáng người nóng bỏng, có trước có sau, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay, xinh đẹp như búp bê, ngũ quan không thể bắt bẻ, da thịt vô cùng mịn màng giống như trứng gà, Cung Trạch thừa nhận, khi mình nhìn thấy cô cũng nhịn không được mà nhìn nhiều thêm một chút, dù sao ngắm người đẹp cũng là hứng thú của anh ta, nhưng vậy mà lại bị cô vu oan là sờ mông cô!
Anh ta phong lưu cũng không phải hạ lưu.
Đánh cũng đã đánh, vu oan cũng đã vu oan, anh ta không làm cái gì không phải sẽ có lỗi với bản thân mình sao?
Cung Trạch lạnh lùng cười, dứt khoát vươn tay sờ mông Diệp Trăn Trăn một cái, “Tôi có phải đàn ông hay không, cô có muốn thử một chút không?”
Diệp Trăn Trăn chưa từng gặp người mặt dày vô liêm sỉ như vậy, cô lập tức nổi trận lôi đình giơ tay lên, lại bị Cung Trạch bắt được.
Cung Trạch lưu manh cười, “Cô gái, chiêu này không có tác dụng với cậu chủ tôi đâu, nếu cô muốn được cậu chủ tôi ân sủng, không bằng trực tiếp ra giá, làm gì cần phải tự diễn một vở kịch sứt sẹo như vậy, cậu chủ tôi đây thấy cô lớn lên cũng có chút nhan sắc, cô cứ ra giá đi, cũng không phải không thể… Á…”
“Anh muốn chết hả? Đồ lưu manh!” Diệp Trăn Trăn trực tiếp nhấc chân lên, đầu gối húc thật mạnh vào giữa hai chân Cung Trạch…
Cung Trạch kêu thảm thiết buông Diệp Trăn Trăn ra, ôm lấy của quý của mình, vẻ mặt đau đớn, quả nhiên độc nhất là lòng dạ phụ nữ!
Diệp Trăn Trăn vẻ mặt ghét bỏ vỗ vỗ đầu gối của mình, giống như bị nhiễm phải cái gì đó dơ bẩn lắm, tay nhỏ bé của cô vươn qua nắm chặt lấy áo Cung Trạch, giống như đe dọa giơ lên nắm tay của mình, lông mày nhướng lên, “Nếu không phải bà đây có việc, thì chắc chắn bà đây sẽ cho anh vào đồn cảnh sát uống trà, lần sau đừng có gặp phải bà đây, nếu không bà đây gặp một lần sẽ đánh anh một lần.”
Diệp Trăn Trăn nói xong liền nhặt túi xách bị rơi dưới đất, lại tặng cho Cung Trạch một ngón giữa, lúc này mới nhấc giày cao gót lên, xoay người rời đi.