Giang Thiếu Huân giúp Trường hoan thay đổi bộ trang phục rườm rà này, nhìn làn da nõn nà cùng đường cong quyến rũ của cô, cổ họng của anh không khỏi giật giật, con ngươi thâm thúy dần nhuộm đẫm dục vọng, cằm của anh tựa trên đỉnh đầu của Trường Hoan, giọng nói cũng trở nên khàn khàn, “Trường Hoan, chờ tôi trở về.”
Cuối cùng, Giang Thiếu Huân lại còn bỏ thêm một câu, “Không được phép lại gần bất cứ sinh vật giống đực nào.”
“Vâng vâng vâng.” Trường Hoan gật đầu liên tục, trong lòng lại cảm thấy dáng vẻ trẻ con này của Giang Thiếu Huân rất đáng yêu.
Chờ chút, trước mặt cô lúc này đang có một sinh vật giống đực nha, con ngươi của Trường Hoan hơi xoay chuyển một chút, mỉm cười nghịch ngợm, “Anh tư, anh cũng là sinh vật giống đực, như vậy có phải là em cũng nên tránh xa anh không?”
Giang Thiếu Huân nghe thấy câu này, đôi môi mỏng không khỏi nhếch lên, anh đưa tay giữ chặt eo nhỏ của Trường Hoan, “Trường Hoan, em có biết lúc này trên mặt em đang viết gì không?”
Trường Hoan theo bản năng lắc đầu.
Giọng nói của anh được đè thấp xuống, âm thanh ma mị khêu gợi trầm trầm vang lên bên tai của cô, “Trên mặt của em lúc này viết đầy… Em muốn anh tư yêu thương một lần…”
Hừ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trường Hoan đỏ bừng, cô đẩy Giang Thiếu Huân ra, người đàn ông không đứng đắn này, thật không biết xấu hổ!
Sau khi Trường Hoan thay xong quần áo, vốn chuẩn bị cùng anh rời đi, ai ngờ Giang Thiếu Huân lại giống như là thật sự bị cô trêu chọc đến mức không kiềm chế được, lại ở trong phòng thay quần áo hôn cô đến mức cả người cô như nhũn ra. Mãi tới khi nhìn thấy cô vừa xấu hổ vừa giận dữ, người mềm nhũn, luống cuống cầu xin tha thứ thì Giang Thiếu Huân mới thỏa mãn buông cô ra.
Trường Hoan biết, Giang Thiếu Huân rõ ràng cố ý bắt nạt cô.
Quá đáng!
Quá đáng lắm rồi!
Cô chỉnh lại quần áo của bản thân, che thật kỹ cổ mình, lúc này mới nhanh chóng ra khỏi phòng thay đồ.
Bên ngoài phòng thay đồ không có một ai, có vẻ như đã bị Giang Thiếu Huân dọn dẹp qua, thảo nào anh dám ở trong phòng thay đồ muốn làm gì cô thì làm.
Đôi chân dài của Giang Thiếu Huân sải bước, mấy bước đã đuổi kịp cô, trực tiếp cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, mười ngón tay đan vào nhau, Trường Hoan muốn tránh cũng không tránh ra được.
Trường Hoan sợ sẽ có người thấy liền dùng áo khoác che mặt mình lại, chỉ lộ đôi mắt tròn to ở bên ngoài.
Tâm tình của Giang Thiếu Huân lúc này có chút vi diệu, cô gái nhỏ của anh phản ứng như vậy thật sự có chút đáng yêu, những người phụ nữ khác chỉ mong xảy ra cái gì với anh, Trường Hoan lại chỉ hận không thể cả đời này không ai biết cô có anh có quan hệ.
Trường Hoan không thoát khỏi cánh tay của Giang Thiếu Huân, vừa đi vừa lẩm bẩm, “Biết trước như vậy em đã đi tìm một tên paparazzi để anh ta ngồi ở bên ngoài, sau đó chụp lại bức ảnh lúc anh đi vào phòng thay đồ nữ, đưa lên website lớn nhất ở Thành Đô, xem anh mất mặt.”
Đôi mày kiếm của Giang Thiếu Huân nhướng lên, cũng trêu ghẹo theo, “Vậy tôi sẽ dùng tiền mua chuộc paparazzi của em, chụp ảnh hai chúng ta cùng đi ra từ phòng thay đồ, để cả Thành Đô này đều biết em là người phụ nữ của tôi.”
Bước chân của Trường Hoan khựng lại một chút, cô giả vờ nói với Giang Thiếu Huân, “Nếu như tất cả mọi người trong thành phố đều biết em là người phụ nữ của anh, sau này em không gả cho người khác được, em sẽ bám dính lấy anh, để anh chịu trách nhiệm với em, cả đời này đều quấn lấy ánh, không cho anh được yên ổn…”
Sau khi cô nói xong câu đó, nghiêng đầu lặng lẽ nhìn sang Giang Thiếu Huân, tâm thần lại có chút không yên đợi Giang Thiếu Huân trả lời, lại thấy nụ cười trên khóe môi của Giang Thiếu Huân nhạt đi, ngay cả những ngón tay đang nắm lấy ngón tay của cô cũng nới lỏng ra.
Đôi môi mỏng của Giang Thiếu Huân ngậm điếu thuốc, hai tay đút trong túi quần đi lên đằng trước, “Sẽ không có chuyện em không lấy được chồng đâu, mà dù không gả được cho ai thì tôi cũng sẽ tìm cho em một người đàn ông thật tốt.”