Cũng không biết là ai kêu một câu, “Nhắc mới nhớ, trước đây không biết là ai liên tục tặng hoa cho Trường Hoan, đừng nói trong chiếc hộp nhỏ này là một chiếc nhẫn đấy nhé?”
“Trời ạ, cầu hôn ư?”
“Không phải chứ, Nhiếp Trường Hoan, cô có bạn trai à?”
Người xung quanh mồm năm miệng mười bàn tán, Trường Hoan lo lắng đến mức vội vàng xua tay, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy khẩn trương, “Tôi không có bạn trai.”
“Không lẽ là quà do người hâm mộ tặng? Ai da, Trường Hoan, cô mau mở ra xem thử bên trong là cái gì?”
Trường Hoan chỉ muốn lén lút rời khỏi đây, coi như không có chuyện gì xảy ra, nhưng mà tất cả mọi người trong đoàn làm phim đều vây quanh…
Trước những cặp mắt sáng như đèn pha ô tô thế kia thì cô có muốn trốn cũng không trốn được, đành bất đắc dĩ giơ tay lấy hộp nhỏ trên chiếc máy bay xuống.
Bàn tay nhỏ nhắn của Trường Hoan nắm thật chặt cái hộp nhỏ bằng nhung tinh xảo, không thể là nhẫn, tuyệt đối không được, cũng cầu trời khấn phật đừng là thứ gì đó liên quan đến lãng mạn…
Nếu như là nhẫn, để Giang Thiếu Huân biết được, chắc chắn sẽ trừng phạt cô rất nặng.
Mặc dù không phải do cô chủ động, nhưng với tính cách của anh, chắc chắn cũng sẽ trút giận lên cô.
Hay là vứt cái hộp này đi?
Trường Hoan vẫn còn đang do dự, một lúc lâu sau vẫn không mở hộp ra, tiếng ồn ào xung quanh càng lúc càng lớn hơn, thậm chí còn có người nỏng nảy tới mức đưa tay muốn mở giúp cô, dưới loại không khí thế này, Trường Hoan thực sự không còn cách nào khác, đành phải mở hộp ra.
Bên trong chiếc hộp nhung xinh đẹp, không hề xuất hiện chiếc nhẫn làm Trường Hoan sợ hãi, chỉ có một hạt đậu nhỏ màu đỏ lẳng lặng nằm đó.
“Trời ạ, đậu tương tư, Trường Hoan, có người đang nhớ cô nha, thật lãng mạn.”
Trường Hoan thấy không phải là nhẫn, âm thầm thở ra một hơi, cô vuốt ve hạt đậu tương tư, còn là hạt đậu hình trái tim khó tìm nhất…
Muốn tìm được một hạt đậu tương tư có hình dạng như vậy trong nghìn vạn những hạt đậu khác, đúng là không đơn giản.
Có điều, là ai đang nhớ cô?
Trong đầu bỗng nhiên hiện ra khuôn mặt của Giang Thiếu Huân, đã lâu không nhìn thấy anh, cô cảm giác bản thân đã không thể nhớ rõ mặt anh nữa, khuôn mặt anh mơ mơ hồ hồ trong ký ức của cô.
Giờ anh đang ở Pháp thì làm sao có thể làm ra loại việc này?
Không phải là Lục Hướng Viễn chứ?
Vừa nghĩ vậy Trường Hoan liền cảm thấy hạt đậu trên tay giống như một củ khoai nóng, thực sự muốn ném ngay nó ra ngoài…
Cô thả hạt đậu vào trong hộp, định để cho máy bay điều khiển từ xa trả về, nhưng máy bay điều khiển đã quay đầu bay mất, để lại Trường Hoan ngây ngốc giơ tay giữa không trung.
Lúc này lại có người hâm mộ tặng diễn viên chính của “Trường ca thiên hạ” một món quà còn lớn hơn, kéo toàn bộ lực chú ý của mọi người trong đoàn đi, Trường Hoan nhân cơ hội này, len lén trốn đi.
Cô tới cạnh thùng rác, định vứt hạt đậu tương tư này nhưng rồi lại do dự.
Nội tâm của Trường Hoan đấu tranh một lúc lâu, cắn răng, cô vẫn quyết định vứt nó đi, nếu để Giang Thiếu Huân biết được, chỉ sợ anh lại nổi giận hơn thôi…
Nghĩ đến chuyện lần trước, Trường Hoan quyết định, vẫn không nên trêu chọc người đàn ông xấu tình này thì hơn.
“Trường Hoan, em đang làm gì vậy?”
Đột nhiên truyền tới tiếng của chị Triệu, Trường Hoan nhanh chóng rụt tay lại, cười gượng, “Em…”
Còn chưa nói xong chị Triệu đã nhìn thấy cái hộp trên tay của cô, “Đừng nói là em muốn vứt nó đi đấy nhé?”