Thẩm Hác đáp ứng Bạch Úy không nuôi thỏ , mà người làm ăn hứa hẹn đương nhiên là có điều kiện.
Điều kiện trước tiên là thư ký thiếp thân Bạch Úy phải làm việc xứng với danh hiệu.
Ngoài ra, Thẩm Hác còn lập ra mấy cái quy củ đặc biệt.
Văn phòng thư ký phải ở cách vách phòng Thẩm Hác.
Bạch Úy, Carol và hai vị thư ký trợ lý dùng chung một phòng.
Bạch Úy tính tình vốn hướng nội, không tiện chủ động giao tiếp, quan hệ với một đám đồng nghiệp cũng bình bình đạm đạm.
Thêm vào trước đó bị Carol nhìn thấy cảnh tượng hương diễm mặt đầy xuân ý ngồi trên đùi Thẩm Hác liền bị cô nhận định là có tâm cơ câu dẫn chủ tịch.
Carol đương nhiên sẽ không ngốc đến bị ghen tỵ làm đầu óc choáng váng mà lớn miệng đem chuyện này đi công bố.
Dù sao vì chuyện này mà bị Thẩm Hác truy cứu nguồn gốc vấn tội cô cũng không đáng.
Mà trên mặt băng lãnh vẫn lộ ra một tia xem thường không hề che giấu.
Hai vị thư ký kia cũng đều là giun đũa trong bụng* Carol cho nên thường ngày cũng thu vào trong mắt Thẩm Hắc đặc biệt coi trọng Bạch Úy.
*Giun đũa trong bụng ( 肚里的蛔虫)Hiểu rõ một ai đó.
Thấy Carol đối với cậu lạnh nhạt cho nên cũng coi như Bạch Úy không tồn tại, hết giờ thì trong bóng tối trò chuyện châm biếm.
Câu thì nói người ta không làm được liền đi cửa sau, câu lại cảm thán không có tướng mạo không đi được đường tắt.
Thời điểm nói lời này còn liếc mông Bạch Úy một cái.
Cũng may là Bạch Úy đơn thuần đến ngu ngốc nghe không hiểu mấy kiều ném đá giấu tay này.
Từ lần trước bị Thẩm Hác liếm lưng đến cao trào, không khống chế được mọc ra lỗ tai vào đuôi đến bây giờ đều nghĩ mình có phải đã mang thai hay không.
Mỗi ngày khi đi tắm đều sẽ quan sát biến hóa dưới bụng, sau đó trước khi đi ngủ lại cân một lần...!Đáng ngờ nhất là cậu xác thực có lên cân một chút, cân nặng chậm rãi tăng lên.
Ngoại trừ lo lắng này, còn phải thỏa mãn nhu cầu của chủ tịch Từ trên xuống dưới, Bạch Úy căn bản không có thời gian rảnh rỗi đi lo lắng phản ứng của người khác.
——Đến cuối năm vẫn luôn có văn kiện chưa xem, công việc vẫn chưa làm xong.
Thức đêm tăng ca liền thành thói quen bình thường, mặc dù là thứ sáu lòng người thay đổi cũng không ngoại lệ.
Chỉ thấy chủ tích còn tăng ca liều mạng hơn nhân viên, mà tăng ca lại có tiền thưởng, mọi người cũng không có nguyên nhân gì mà biểu thị bất mãn.
Sáu giờ chiều, đã muộn bữa tối nửa giờ mà Bạch Úy không cách nào đi ăn một mình.
Cậu buổi chiều đã viết xong báo cáo tổng kết những trọng điểm chính của cuộc họp vừa rồi, thay Thẩm Hác sắp xếp một tuần lịch trình, chuẩn bị đi phòng chủ tịch báo cáo.
Đây là quy định Thẩm Hác đặt ra cho cậu.
Làm thư ký thiếp thân không được tự ý rời chỗ làm, để phòng ngừa công việc quan trọng đến gấp hoặc là chủ tịch có nhu cầu cần thỏa mãn.
Bạch Úy không biết nghĩ đến cái gì mà mặt có chút hồng.
Lòng bàn tay đặt trên bụng nhẹ nhàng xoa xoa, do dự một chút mới chậm rãi đứng dậy, cầm văn kiện đi tới phòng chủ tịch cách vách.
Bạch Úy không cần gõ cửa, đây là đặc quyền Thẩm Hác cho cậu.
Mà Bạch Úy không quen, giơ tay nhẹ nhàng gõ cửa, nghe đến trong phòng truyền ra một tiếng Vào đi mới mở cửa ra.
Thẩm Hác không hề nhìn cậu, vẫn vùi đầu phê duyệt văn kiện.
Mà lại biết rõ người đến là ai, nhẹ giọng mở miệng: Lại đây.
Bạch Úy từng bước một đi đến trước người Thẩm Hác, nhỏ giọng thông báo: Chủ tịch, đây là văn kiện ghi chép cuộc họp giám đốc hôm nay và lịch trình tuần sắp tới của ngài.
Thẩm Hác nhìn đồng hồ, sáu giờ ba mươi lăm phút.
Lúc này mới thả bút máy trên tay xuống, dùng ngón tay xoa mi tâm, thoạt nhìn có chút mệt mỏi, một tay khác lại để trên đùi vỗ nhẹ hai lần.
Bạch Úy do dự liếm liếm môi.
Sau đó lại quen cửa quen nẻo mà ngồi trên đùi Thẩm Hác, hai tay chống trên vai hắn, thăm dò mà mở miệng: Chủ tịch...!
Thẩm Hác cau mày, tựa hồ như bất mãn với xưng hô này dùng sức nắm lấy mông cậu trừng phạt.
Ưm a...!Bạch Úy không được tự nhiên vặn vẹo mông, lúc này mới đỏ mặt đổi giọng, A...!Lão công...!
Thẩm Hác nháy mắt nổi lên ý cười, cúi đầu khẽ chạm vào môi Bạch Úy, Ngoan.
Cái này cũng là một quy định.
Ngoài thời gian làm việc, hai người đơn độc ở chung, Bạch Úy phải gọi hắn là lão công.
Đã muộn thời gian ắn, ngài trước tiên nghỉ một chút, đừng để đói bụng.
Ừm.
Bạch Úy chăm sóc làm mệt mỏi của Thẩm Hác tiêu tán đi không ít.
Hắn đem đầu chôn ở hõm cổ Bạch Úy, nhắm hai mắt thỏa mãn mà hít sâu hương vị của cậu, coi như một loại thuốc để thả lỏng mỗi ngày công tác cường độ cao.
Bạch Úy thấy quầng mắt hắn hơi đen, ngón tay mềm mại khẽ mơn trớn, sắc mặt lo lắng hỏi: Ngài đêm nay phải nghỉ ngơi thật tốt, không thể lúc nào cũng thức đêm.
Mai là cuối tuần, ngài cần buông lỏng một chút.
Được.
Thẩm Hác khóe môi khẽ nhếch, thân thể lần thứ hai không an phận.
Tính khí cương cứng để ở khe mông Bạch Úy, lòng bàn tay cách một lớp quần tây xoa nắn mông thịt no đủ.
Một tay cởi cúc áo sơ mi, lộ ra đầu v* khéo léo phấn nộn, lập tức duỗi đầu lưỡi trêu đùa.
Ưm...!a....!Chủ tịch...!Khoái cảm tê dại chạy thẳng lên đại não, thân thể run rẩy theo bản năng nghiêng người né tránh.
Nơi đó rõ ràng là để cho bảo bảo bú sữa, tại sao lại có thể....!
Không phải nói muốn cho tôi thả lỏng sao? Thẩm Hác ngôn từ liêm chính hỏi ngược lại cậu.
Bạch Úy cụp mắt suy nghĩ một lát.
Do dự gật đầu, cuối cùng cũng thỏa hiệp, nhăn nhăn nhó nhó mà hướng hai vú lõa lồ trần trụi trước mặt Thẩm Hác.
20/04/2020.