Ôm Một Bé Thỏ Nhỏ


Bạch Úy hai má đỏ lợi hại, nhẫn nhịn xấu hổ quay lại nhìn hắn: A...!Chỉ cần có thể khiến ngài không mệt mỏi...!đều không quan trọng...!Mông nhỏ ngang tầm mắt Thẩm Hác.

Thẩm Hác ngẩn ra, lại lập tức hiểu rõ cười cười.

Hai tay đặt lên hai cánh mông vểnh, cách quần tây tùy ý xoa nắn mông thịt rất có tính đàn hồi.

Ưm...!A a...!Bạch Úy tận lực ẩn nhẫn, Thẩm Hác lại ôn nhu động viên: Không sao, kêu ra.

Hai bàn tay không cách nào bao hết được thịt mông no đủ căng tròn.

Mông thịt cách một lớp quần tay nhẵn nhụi mà căng thẳng bị nam nhân vò thành các loại hình dạng, hình ảnh dâm mỹ đến cực điểm.

Đầu ngón tay nỗ lực xâm phạm khe mông, đùa đến Bạch Úy hai chân mềm nhũn, uốn éo cái mông, ngón tay vô lực niết vào mặt bàn, không tự chủ kêu thành tiếng: Ha a...Không muốn...!A...!
Thẩm Hác mặt không đổi hỏi cậu, Mông lớn như vậy, có phải hay bị bạn trai sờ?
Ưm a...!Không...!không có bạn trai...!Đó là bộ phận yếu ớt nhất của thỏ tộc, không thể bị người khác sờ.

Thẩm Hác hài lòng câu môi, hai tay đột nhiên dùng sức xé rách quần tây, vị trí khe mông bị rách ra một lỗ thủng to, lộ ra quần lót màu trắng.

Mặt trên quần lót còn in hình vẽ tiểu bạch thỏ trong phim hoạt hình —— Nha a! Bạch Úy trên mặt thoáng một cái đỏ lên, mong rằng hình bên trong quần lót sẽ không bị nhìn thấy, nếu không....!Chủ tịch nhất định sẽ cảm thấy cậu kỳ quái.


Bạch Úy còn chưa kịp ủ rũ đã nghe thấy Thẩm Hác nói, Rất đáng yêu.

Bạch Úy khó tin được nhìn Thẩm Hác, Nha....!Chủ tịch...!Thẩm Hác hầu kết khẽ lăn, cách một lớp quần lót xoa nắn mông thịt.

Mông thịt bị lòng bàn tay ấm áp bao bọc, thậm chí còn có thể cảm nhận được xúc cảm hơi thô ráp.

Bạch Úy hai mắt toàn là hơi nước, khoái cảm xa lạ truyền vào não, chân run đến không đứng vững được.

Vải vóc cơ hồ bị mông thịt căng đến trong suốt, ngón tay lại ở khe mông làm phiền, đột nhiên tách hai cánh mông thâm nhập vào.

A —— Bạch Úy ngửa đầu kêu dâm, hai chân cũng không nhịn được nữa mà xụi lơ, ngã ngồi trên đùi Thẩm Hác, gấp rút thở hổn hển.

Còn chưa rõ ý đồ của Thẩm Hác đã phát hiện sau lưng mình có một vật cứng nóng rực.

Bạch Úy trong lồng ngực hắn không được tự nhiên xoay eo làm phiền, Chủ tịch...!ưm...!nơi đó cứng quá...!
Nghe thấy nam nhân khàn giọng, ẩn nhẫn hít khí, Bạch Úy lập tức không dám nhúc nhích, lo âu hỏi: Chủ tịch, ngài sao rồi?
Tiếp tục...!Rất thoải mái.

Hả?
Thẩm Hác từ đũng quần móc ra vật cứng dữ tơn, đặt quy đầu giữa hai cánh mông, thở hổn hển nói: Di chuyển mông.

Bạch Úy nửa hiểu nửa không gật gật đầu, một lòng muốn giảm bớt mệt nhọc của Thẩm Hác.

Cho dù cảm thấy thẹn nhưng vẫn di chuyển eo, cách quần lót làm phiền côn th*t dữ tợn.

Hừ ưm...!A....!A..

Vật dưới thân kia dán vào khe mông Bạch Úy càng ngày càng nóng, cũng càng ngày càng lớn.

Hưng phấn xa lạ cùng sợ hãi đan xen vào nhau, rõ ràng không có chân chính đụng vào mà lại có thể cảm nhận được nóng hổi chân thật, làm Bạch Úy không khống chế được mà phát ra rên rỉ, phóng đáng uốn éo mông.

A...!Thật lớn...!a...!Chủ tịch thật lớn...!Cứng quá...!Thẩm Hác ánh mắt trầm xuống, đột nhiên ôm Bạch Úy, xoay người để cậu đối mặt với mình.

Tay siết chặt eo thon, chủ động thẳng lưng ở khe mông làm phiền.

Quy đầu thô to tựa như muốn phá tan quần lót vướng víu, đâm thủng thân thể cậu.


Bạch Úy chỉ cảm thấy lúc này Thẩm Hác so với ngày thường hoàn toàn khác nhau, sợ đến không lên tại chỗ.

Xuất phát từ bản năng mà cúi đầu cắn cổ nam nhân, muốn cho Thẩm Hác dừng lại.

Nha....!Không muốn...!Hừ ưm...!Không thể...!ô ô...!Tiếng khóc càng làm cho Thẩm Hác kích động, nhưng tốt xấu cũng dừng lại xé quần lót kích động xen vào.

Mạnh mẽ ma sát mấy lần khàn giọng khẽ rên tiết trên quần tây của cậu.

Thẩm Hác khôi phục dáng dấp ôn nhu lúc thường, ôm Bạch Úy vào trong lòng, Bạch Úy vẫn cứ nghẹn ngào, sợ hãi.

Thẩm Hác vuốt ve cậu một cái, nhẹ giọng hỏi, Làm sao vậy? Bạch Úy không nhịn được oan ức.

Đối mặt với Thẩm Hác vẫn là không giấu được bản năng, má áp trên lồng ngực hắn cọ cọ, phảng phất như đang làm nũng, Ô...!Nơi đó của chủ tịch...!Thật là đáng sợ.

Thẩm Hác bật cười: Không phải nói chỉ cần tôi không mệt mỏi thì tất cả đều không quan trọng sao? Bạch Úy ngẩn ra, chột dạ gật đầu.

Lại ủy khuất trừng mắt nhìn, rơi xuống vài giọt trân châu.

Thẩm Hác xoa xoa má cậu, ôn nhu nói: Xin lỗi, là do tối nay tôi quá thô bạo.

Bạch Úy khẽ lắc đầu, cằm cọ cọ trên vai nam nhân, giọng nói còn mang theo nức nở: Không sao.

Chủ tịch tốt như vậy, Bạch Úy biết hắn sẽ không làm tổn thương cậu.

——Sau trận động viên thì đã sắp nửa đêm, huống hồ Bạch Úy quần cũng hỏng.


Thẩm Hác hỏi: Hôm nay qua đêm ở chỗ này?
Bạch Úy gật gật đầu.

Đi tắm trước đi, tôi xem văn kiện một chút.

Vậy ngài nhanh hết bận một chút...!đều mệt sắp chết rồi.

Bạch Úy đỏ mặt căn dặn xong, liền mặc quần thủng, xấu hổ mà chạy đến phòng tắm rửa ráy.

Sau đó một mình trở về phòng ngủ.

——Thẩm Hác tắm xong trở về phòng Bạch Úy đã ngủ say.

Vẻ mặt không chút phòng bị, tay còn ôm gối của Thẩm Hác, thỉnh thoảng lại chau mày, cằm cọ cọ gối hàm hồ gọi chủ tịch.

Thẩm Hác không khỏi cau môi, giơ tay khẽ vuốt vết cắn không nặng không nhẹ ở cổ, thầm nghĩ thư ký nhỏ này của hắn vừa tinh khiết lại vừa tao a.

18/04/2020, mình thấy một tương lai thức đến 1h sáng TT..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận