Chủ nhật hai người ở nhà cả ngày, không làm chuyện gì cả.
Trì Bối thì cơ thể không thoải mái, về phần Tần Việt… đương nhiên là ở bên cạnh bạn gái cơ thể không thoải mái rồi.
- --ĐỌC FULL TẠI .VN---
Hai người lãng phí một ngày, đến tối Trì Bối mới có một chút tinh thần, cô tò mò nhìn về phía Tần Việt: “Anh không đưa em về à?”
Trì Bối trầm mặc, thật ra thì có về hay không cũng không quan trọng.
“Không về đâu.” Cô cam chịu: “Quên đi.”
Sở dĩ vừa rồi cô đề nghị muốn về là bởi vì hơi lo lắng chuyện ngày mai đi làm. Tần Việt chắc chắn là không thể nào để cô đi tàu điện ngầm hay là đón xe đi, nói thật bản thân cô cũng không muốn đi đâu, lạnh lắm. Như vậy thì chỉ có một khả năng thôi, cùng Tần Việt đến công ty.
Trong lòng Trì Bối lặng lẽ tụng niệm: Hy vọng ngày mai đừng bị mọi người phát hiện ra.
Tần Việt nhìn sắc mặt của cô cũng biết cô đang suy nghĩ gì, đưa tay xoa xoa đầu Trì Bối, anh đè nén cười hỏi: “Không muốn công khai chuyện với anh như vậy sao?”
Cô suy nghĩ một chút nói: “Trước đó chuyện của chị em mà mọi người đã như vậy rồi, em không biết nếu như chuyện với anh lộ ra ánh sáng, mọi người sẽ đối xử với em thế nào nữa.”
Cô cảm thấy sau này khi mình đi làm, có lẽ không phải nhọc lòng chuyện công việc mà là ứng phó đồng nghiệp. Không phải nói tất cả các đồng nghiệp đều như vậy, nhưng có một bộ phận chắc chắn sẽ bởi vì sự thay đổi thân phận của cô mà thay đổi thái độ đối với cô.
- --ĐỌC FULL TẠI .VN---
Tần Việt cũng biết chuyện công việc thế nào, gật đầu nói: “Vậy thì nghe em, em muốn nói với mọi người lúc nào thì nói lúc đó.”
Nghe vậy, Trì Bối cười, dựa vào vai của Tần Việt nũng nịu: “Được.”
“Chúng ta đợi thêm một chút.”
“Ừm.”
Bởi vì mệt mỏi, hai người đã lên giường nghỉ ngơi từ sớm.
Cơ thể của Trì Bối đã khôi phục được bảy tám phần, buổi tối sau khi ầm ĩ với Tần Việt, lại bị trừng phạt một trận, cuối cùng mới yên tĩnh đi ngủ.
Buổi sáng hôm sau lúc tỉnh lại, Trì Bối tức đến muốn đánh người.
Quả nhiên Ôn Điềm Nhã nói rất đúng, đàn ông một khi đã ăn mặn rồi thì sẽ không biết tiết chế nữa.
Cô khó khăn đứng lên, thu dọn rồi xuống lầu, Tần Việt đã làm xong bữa sáng, lúc nhìn Trì Bối xuống tới còn có chút bất ngờ.
“Tốt hơn rồi sao?”
Trì Bối trừng mắt nhìn anh, ngồi vào trước bàn ăn sáng: “Đợi chút nữa anh cho xem xuống xe ở một trạm xa xa công ty đi.”
“Cơ thể ổn không?”
Nói đến chuyện này, Trì Bối bỗng tức giận, ở dưới bàn đá Tần Việt một cái, cạn lời nói: “Ổn!”
Tần Việt trầm thấp cười một tiếng, đáp lời: “Được.”
Sau khi ăn sáng xong, hai người cùng đi làm.
Tần Việt quả thật làm theo lời Trì Bối nói, thả cô xuống xe ở một giao lộ phía trước, Trì Bối hứng gió lạnh, bước nhanh đến công ty. Chỉ là còn chưa đi đến cổng công ty cô đã gặp đồng nghiệp.
Tống Cao gọi Trì Bối lại, có chút kinh ngạc: “Trì Bối.”
Trì Bối dừng lại, quay đầu nhìn về phía người tới, sửng sốt một chút: “Sao anh lại ở đây?”
Sau khi trải qua chuyện lần trước, cô và Tống Cao thật ra không nói chuyện nhiều nữa, thỉnh thoảng nói hai câu thì cũng đều là do xã giao đụng mặt ở trong thang máy, hai người cũng tương đối ít tiếp xúc.
Tống Cao nhìn chiếc xe vừa rồi, thu tầm mắt lại nói: “Sao lại đi bộ tới?”
Trì Bối nghẹn lời: “Không phải là đi bộ tới, bạn trai em đưa em tới.” Cô cười một cái nói: “Sợ bị mọi người hiểu lầm nên xuống xe ở đây.”
Cô cười nhìn về phía Tống Cao: “Anh thì sao? Sao cũng đi ra từ chỗ này.”
Tống Cao “ừm” một tiếng: “Phía trước hơi kẹt xe nên xuống sớm một trạm, anh ngồi taxi.”
Vốn dĩ là Tống Cao lái xe đi làm, nhưng hôm nay đúng lúc đưa xe đi bảo dưỡng, cho nên gọi xe đi rồi xuống xe ở đây, không nghĩ tới sẽ đúng lúc bắt gặp Trì Bối và… chiếc xe kia.
Nghe vậy, Trì Bối cười cười: “Giờ cao điểm đi làm rất đông người.”
Cô nhíu mày suy nghĩ một chút, vừa rồi lúc Tần Việt thả mình xuống có phải Tống Cao nhìn thấy rồi không, nhưng nghĩ lại thì lại cảm thấy, nhìn thấy thì nhìn thấy, bị Tống Cao nhìn thấy cô cũng không sợ. Bởi vì đàn ông dù sao cũng tốt hơn phụ nữ một chút, huống chi trước đó Tống Cao đối với cô… có ý khác, anh ta cũng không phải là loại người sẽ đi rêu rao ra khắp nơi.
Tống Cao “ừm” một tiếng, không hỏi nhiều: “Đi làm thôi, chút nữa là sẽ trễ đấy.”
“Được.”
Hai người cùng nhau đến cổng công ty, ngược lại hấp dẫn sự chú ý của không ít người.
Vừa về tới văn phòng, ngay cả Lý Tình Mỹ cũng xúm lại chỗ Trì Bối bên này, kinh ngạc hỏi: “Em và Tống Cao cùng nhau tới công ty sao?”
Trì Bối: “…”
Cô im lặng: “Chỉ là gặp nhau ở cổng thôi, chị cảm thấy tụi em sẽ cùng đi đến công ty à?”
Lý Tình Mỹ nghẹn lời, cười nói: “Nhưng chuyện tất cả mọi người đang truyền tai nhau em biết chứ… hơn nữa mọi người còn nói không chừng bạn trai em chính là Tống Cao.”
Nghe vậy, Trì Bối đưa tay chọc chọt bả vai cô ấy hỏi: “Chị cảm thấy nếu ông chủ của chị biết nhân viên của anh ấy nói như vậy sẽ đuổi việc không?”
Lý Tình Mỹ: “Chị không nói gì cả, vừa rồi chị nói gì ấy nhỉ, chị không nhớ rõ nữa, Tiểu Bối Bối em làm việc cho tốt, chị đi trước.”
Trì Bối nhìn dáng vẻ cô ấy lầm bầm lầu bầu, bất đắc dĩ cười.
Chỉ là không bao lâu sau, cô vẫn nhận được tin nhắn của Lý Tình Mỹ: [Công ty đều đang đồn, giám đốc Tần chắc chắn sẽ biết, chắc là sẽ ghen nhỉ? Tiểu Bối Bối tự giải quyết cho tốt nha.]
Trì Bối: [… Làm việc cho tốt.]
Cô nhíu mày nghĩ đến lời đồn trong công ty, có chút bất đắc dĩ. Cũng không biết những người này bị làm sao vậy, cả ngày đều rảnh rỗi không có việc để làm sao??
Trì Bối quả thật lo lắng Tần Việt sẽ ghen, mặc dù mình và Tống Cao không có gì cả, trong sạch, nhưng cũng khó tránh khỏi bị mọi người đồn đãi rồi biến chất. Cô ngẫm nghĩ giây lát, gửi cho Tần Việt một tin nhắn lo lắng bất an.
Trì Bối: [Giám đốc Tần, có bận không?]
Tần Việt nhìn quản lý báo cáo trước mặt, cầm điện thoại trả lời một câu: [Bận.]
Trì Bối: [… À, bận đến mức ngay cả bạn gái cũng không để ý sao?]
Tần Việt bật cười, cong cong khóe môi: [Để ý chứ, làm sao vậy?]
Quản lý đang báo cáo trái tim run lên một cái, nhìn về phía nụ cười trên mặt Tần Việt, bất an hỏi: “Giám đốc Tần, vừa rồi tôi nói sai cái gì sao?”
Tần Việt lắc đầu, khoát tay một cái: “Tiếp tục.”
“Vâng.” Quản lý này đến báo cáo tổ chức năm sau, cuộc họp thường niên của Thần Việt sẽ tổ chức vào trước Tết, sau đó đi làm thêm một tuần lễ nữa rồi nghỉ tết. Loại công ty lớn như bọn họ bình thường đều sẽ chuẩn bị sớm, sắp xếp nơi dự định tổ chức gì đó.
“Năm sau, tôi cảm thấy có thể…”
Tần Việt vừa nghe vừa nhắn tin cho Trì Bối: [Nghỉ tết muốn đi đâu?]
Trì Bối: [Đi đâu cái gì?]
Tần Việt: [Năm sau.]
Trì Bối: [Không phải đều ăn ăn uống uống một ngày sao ở khách sạn, còn xem thi đấu cái gì đó?]
Tần Việt: [Không muốn đặc biệt hơn một chút sao?]
Trì Bối: [Không muốn, quá nhiều người.]
Tần Việt suy nghĩ một chút, cũng phải.
Anh ngước mắt nhìn về phía quản lý trước mặt, gõ bàn một cái nhắc nhở: “Kế hoạch tôi sẽ xem, về trước đi, tôi xem qua rồi nói tiếp.”
“Được, giám đốc Tần, anh bận đi.”
Đợi sau khi người đi, Tống Văn Hạo đi vào.
“Giám đốc Tần.”
Tần Việt ngước mắt nhìn anh ta, nhận lấy văn kiện anh ta đưa tới, thấp giọng hỏi: “Hôm nay công ty có xảy ra chuyện gì không?”
Nếu như không có chuyện gì, Trì Bối sẽ không chủ động tìm mình như thế. Thái độ giải quyết việc chung của cô trước sau như một, có khi còn rạch ròi hơn cả Tần Việt. Trong công ty hiếm khi chủ động nhắn tin cho Tần Việt, một khi gửi tin nhắn cho anh, hoặc là công ty có chuyện gì, hoặc là chột dạ, làm chuyện gì đó khiến Tần Việt tức giận.
Tóm lại, Tần Việt hiểu rõ ràng những tâm tư và hành vi đó của Trì Bối.
Tống Văn Hạo khẽ giật mình, còn tưởng rằng Tần Việt không biết, anh ta dừng lại một chút, nói ra chuyện của Tống Cao và Trì Bối, anh ta làm trợ lý, từ lúc xuống lầu lấy đồ đã nghe thấy mọi người nghị luận rồi.
Sau khi nghe xong, sắc mặt Tần Việt khá là khó coi.
Tống Văn Hạo bổ sung một câu: “Thật ra Tống Cao và Trì Bối chắc chắn không có quan hệ gì, đoán chừng là gặp được ở cổng công ty.”
Tần Việt cầm bút trong tay xoay một cái, không lên tiếng.
Trầm mặc giây lát, anh cười một tiếng: “Ra ngoài đi.”
Về phần Tống Cao và lời đồn gì đó, anh có cách để giải quyết.
…
Trì Bối bên này, thấy Tần Việt chủ động đổi chủ đề, cô cũng cực kỳ hiểu chuyện không hỏi thêm nữa. Cho tới buổi trưa, cô đều làm việc rất nghiêm túc.
Sau khi trải qua buổi triển lãm khoa học kỹ thuật ngày hôm qua, bọn họ lại phải bắt đầu một tuần mới bận rộn, người máy tình yêu chính thức đưa ra thị trường vào lễ tình nhân, nhất định phải làm thật hoàn hảo, không chút khuyết điểm nào.
Chỉ là Trì Bối không ngờ Tôn Hân Nhiên không nói chuyện với mình lại bắt đầu bày tỏ sự tò mò đối với chuyện của cô.
Lúc xế chiều, Trì Bối đi nhà vệ sinh, một lần nữa nghe được tin đồn của mình.
Thật ra cô vốn nghĩ, nếu Tôn Hân Nhiên và Minh Tâm không làm gì, vậy thì cô sẽ giả vờ như không xảy ra bất cứ chuyện gì cả, tiếp tục lấy quan hệ đồng nghiệp bình thường để chung sống tiếp, nhưng nếu hai người còn nói năng lung tung điều gì nữa, cô cũng sẽ không khách khí.
Rất không khéo, cô lại một lần nữa nghe được.
Có đôi khi Trì Bối nghĩ, vận may của mình hết lần này đến lần khác sao lại tốt như vậy chứ.
Cũng có thể là vận may của Tôn Hân Nhiên không tốt, mỗi lần nói xấu về mình đều bị chính chủ nghe thấy.
Trì Bối cúi đầu nhìn điện thoại cầm trong tay, một lần nữa nở nụ cười.
Cô đi vệ sinh ít khi mang theo điện thoại, nhưng hai lần cô đều mang theo. Vốn dĩ Trì Bối nghĩ đợi chút nữa đến phòng trà nước gọi điện thoại cho Trì Bảo nên thuận tay mang theo.
Quen cửa quen nẻo, cô mở chức năng ghi âm.
Tôn Hân Nhiên và Minh Tâm ở bên ngoài, còn có một đồng nghiệp khác, ba người nghị luận.
“Ôi chao, hôm nay mọi người nhìn thấy Tống Cao và Trì Bối cùng nhau đến công ty, không phải bạn trai của Trì Bối chính là Tống Cao đấy chứ?”
“Sao có thể.” Tôn Hân Nhiên “hừ” lạnh: “Đây là công khai giới tính rồi nhỉ, hay là chia tay bạn trai rồi? Lần trước chúng tôi rõ ràng nhìn thấy cô ra hôn một người đàn ông, Tống Cao ở bên cạnh chúng tôi, nếu là bạn trai thì sao có thể không có phản ứng được.”
“Vậy cũng đúng, dáng dấp Trì Bối cũng không đẹp lắm, sao sức hấp dẫn lại lớn như thế chứ.”
“Ai biết được.” Minh Tâm mỉa mai cười một tiếng: “Không chừng có siêu năng lực gì đấy.”
Tôn Hân Nhiên phụ họa: “Cô nhìn dáng vẻ uốn éo kiểu cách bình thường của cô ra là biết năng lực gì.”
“Mẹ nó… công phu trên giường sao?” Người kia trầm thấp cười một tiếng, đè ép giọng nói: “Nhìn không ra đó, thấy bề ngoài rất thanh thuần.”
Tôn Hân Nhiên “chậc” một tiếng, cảm khái nói: “Cô phải biết, người mà bề ngoài càng thanh thuần, đời sống riêng tư sẽ càng phóng đ.ãng, trước đó ở quán bar còn nhìn thấy Trì Bối chào hỏi người ta đấy, xem ra cũng là khách quen.”
“A… kích thích như thế sao?”
“Đương nhiên, còn có tôi thấy giám đốc Tần… đối với cô ta hình như cũng có chút đặc biệt.”
“Không đến mức đó chứ, còn quyến rũ giám đốc Tần? Giám đốc Tần không phải là người không có mắt như vậy.”
“Ai mà biết được.”
“Không đâu, tôi nói cô nghe, lúc giám đốc Tần còn bé, hình như mẹ anh ấy chính là loại người này, sau đó còn chạy theo đàn ông, bỏ lại giám đốc Tần một mình… khi còn bé anh ấy thảm lắm, sau này gặp được giám đốc Úy rồi mới tốt lên, hiện tại không thể nào còn thích loại phụ nữ giống mẹ anh ấy đâu.”
“Loại người này thật là… đê tiện. Cho nên hiện tại thái độ của giám đốc Tần đối với giám đốc Úy tệ như vậy sao? Đây không phải là lấy oán trả ơn à, uổng cho tôi trước đó còn cảm thấy giám đốc Tần của chúng ta rất lợi hại.”
“Ai biết được giám đốc Tần chứ, không thích con gái giám đốc Úy chắc có lẽ là vì Trì Bối nhỉ, đương nhiên đây cũng là tôi nghe nói, nhưng Trì Bối nhìn cũng không phải là thứ tốt lành gì.”
“Ôi, giám đốc Tần có lẽ là ngã một lần còn chưa đủ thảm, vội vàng như thế…. A! Ai vậy!” Lời còn chưa nói hết, một chậu nước lạnh giội xuống đám người Tôn Hân Nhiên.
Nước lạnh xối ướt cả ba người.
“Ai vậy!!!”
“Con mẹ nó cô có bệnh à??”
…
Trì Bối phủi tay, đứng đối diện bọn họ cười lạnh một tiếng: “Đầu óc tỉnh táo chưa?”
Trong nháy mắt, nhà vệ sinh vô cùng náo nhiệt. Đủ thứ tiếng gào thét và chửi rửa truyền ra, không chỉ quấy nhiễu các đồng nghiệp tới đây. Thậm chí còn làm kinh động đến Tần Việt.