Ôm Một Cái Nha!

Lấy thân báo đáp qua đi, Trì Bối hơi thở thoi thóp.

Tần Việt kéo người vào trong lồng ngực mình, cúi đầu hôn cô, nhịn cười: “Chỉ có một chút thể lực vậy thôi sao?”

- --ĐỌC FULL TẠI .VN---

Trì Bối trừng mắt nhìn anh, ở trong chăn đá anh một cái, hoàn toàn không muốn nói chuyện.

Chỉ có một chút thể lực ấy… cũng không nhìn xem có phải do bản thân anh thể lực quá tốt hay không kìa, còn không biết tự kiểm điểm.

Tần Việt trầm mặc một lúc, đưa tay vuốt tóc cô, đột nhiên nói: “Ngày mai bắt đầu rèn luyện đi, thời tiết cũng dần ấm áp lên rồi.”

“Không muốn.” Trì Bối từ chối không chút nghĩ ngợi: “Em không muốn rèn luyện.”

Tần Việt bật cười, nhẹ giọng dỗ dành cô: “Thật sự không muốn?”

Anh liệt kê những lợi ích của việc rèn luyện: “Sau khi rèn luyện có thể thường xuyên đi leo núi, không phải trước kia em còn muốn đi trượt tuyết sao, chúng ta tập cân bằng cơ thể trước đã, chờ đến mùa đông chúng ta đi.” Anh thấp giọng nói: “Cơ thể của em bây giờ quá yếu, anh lo em ngồi văn phòng lâu không tốt.”

Đây cũng là sự thật, Tần Việt cũng không chỉ lo lắng vì phúc lợi của mình.

Bản thân Trì Bối không thích vận động, là kiểu thỉnh thoảng đi thang lầu cũng thở gấp, tố chất cơ thể thật sự không tốt. Người cũng là loại ăn không mập, dáng người rất tốt nhưng Tần Việt vẫn hơilo lắng.

- --ĐỌC FULL TẠI .VN---

Trì Bối trầm mặc không nói lời nào. Bản thân cô cũng biết thể chất của mình không quá tốt, đặc biệt là sau chuyện ngất xỉu lần trước. Trì Bảo cũng đã dặn dò cô rất nhiều lần, nói cô đi rèn luyện một chút, tố chất cơ thể này thật sự kém, có điều Trì Bối rất lười, trên cơ bản là không nghe lọt.

Nhưng bây giờ, cô phát hiện ra hình như đã đến lúc cân nhắc một chút rồi.

“Em suy nghĩ một chút.”

Tần Việt hôn gò má cô một cái dỗ dành: “Ngày mai anh đi chạy bộ em đi chung đi.”

Trì Bối: “…”

Cô nhắm mắt lại, đẩy người bên cạnh ra: “Em muốn ngủ rồi.”

Tần Việt trầm thấp cười một tiếng, đưa tay ôm người vào trong ngực dỗ dành: “Ngủ ngon.”

“Ừm ngủ ngon.” Tay của cô vẫn không tự chủ được ôm lấy Tần Việt.

-

Buổi sáng hôm sau, đúng 6 giờ 30 phút, Trì Bối bị Tần Việt kéo dậy từ trong chăn.

Tối hôm qua cô còn tưởng rằng Tần Việt nói đùa, dù sao thì chẳngcó ai hành động nhanh như vậy cả… rốt cuộc không ngờ, người này thật sự muốn kéo mình dậy chạy bộ, bắt đầu từ 6 giờ đã gọi Trì Bối một tiếng, nhưng cô không thể tỉnh ngủ, Tần Việt xuống lầu một chuyến, chậm rãi nấu cháo xong lại lần nữa quay lại tiếp tục gọi.

Trì Bối còn buồn ngủ, thật sự không có cách nào thức dậy cùng anh chạy quanh tiểu khu.

Không khí buổi sáng rất trong lành, trừ hai người bọn họ ra thì còn có không ít người già và trẻ nhỏ, cũng khá nhiều người trẻ tuổi xấp xỉ họ.

Ban đầu Trì Bối thật sự không muốn chạy, ngay cả quần áo cũng là Tần Việt nửa ép buộc thay cho cô, nhưng sau khi chạy xong cô lại cảm thấy cũng không tệ lắm, không khí tươi mát, người từ từ cũng tỉnh táo hơn.

Hoàn cảnh xung quanh rất tốt, nói thật cô đến chỗ Tần Việt thời gian dài như vậy nhưng rất ít khi ra ngoài vào buổi sáng, cho dù có ra thì cũng chỉ đi làm, không có thời gian để thưởng thức cảnh sắc nơi đây.

Vùng xanh hóa* ở tiểu khu rất lớn, khắp nơi đều là cỏ xanh mơn mởn, vì đều là cỏ nhân tạo nên lúc nào cũng xanh mướt, mang lại cảm giác sức sống bừng bừng.

(*:绿化: làm xanh (một khu vực nào đó), nghĩa đen tăng cường cây cối màu xanh để làm đẹp và đáp ứng nhu cầu cảnh quan, ngoài "cây xanh", tăng cường các công trình như quảng trường, tượng trang trí, đài phun nước v.v... cũng được tính là 绿化.)

Cây cối xung quanh ngược lại hơi khô, trải qua một mùa đông giá rét, nhánh cây trên cao khô héo, đến mùa xuân cũng sắp mọc chồi non rồi.

Trì Bối chạy không nhanh, thậm chí còn hơi chậm chạp. Lúc bắt đầu là Tần Việt đi cùng cô, đến lúc sau bị Trì Bối đuổi đi, Tần Việt tự chạy một mình.

Không bao lâu sau, mới chạy ba vòng Trì Bối đã bắt đầu bước đi chậm rãi ung dung, trong lúc đó còn ngẫu nhiên gặp Tần Việt, hẹn là 7 giờ 20 phút về nhà để có thời gian tắm rửa trang điểm, công ty của bọn họ 9 giờ mới vào làm.



Mặc dù buổi sáng thức dậy khá khó khăn nhưng sau khi chạy bộ thì tinh thần ngày hôm nay của Trì Bối cũng không tệ.

Vậy nên oán niệm đối với Tần Việt cũng hơi vơi đi một chút, điểm duy nhất không tốt là lâu rồi không vận động, tay chân đều mỏi nhừ, eo cũng xót.

Đến xế chiều tan làm, Trì Bối trực tiếp bỏ rơi Tần Việt, đi ăn cơm với Vu Tòng Hạm.

Tần Việt nhìn thời gian gọi điện thoại cho bạn gái, kết quả là Trì Bối đã đi rồi.

Lý Tình Mỹ nhận điện thoại riêng, ho một tiếng: “Giám đốc Tần?”

Tần Việt dừng lại: “Trì Bối đâu?”

Lý Tình Mỹ bật cười: “Trì Bối vừa mới đi rồi.”

Tần Việt nhìn thời gian, 6 giờ lẻ 1 phút mà đã đi rồi.

Anh xoa xoa mi tâm, đáp lời: “Không có việc gì, tôi gọi điện thoại cho cô ấy.”

“Được.”

Sau khi cúp điện thoại, Lý Tình Mỹ nhanh chóng gửi tin nhắn cho Trì Bối.

Trì Bối vừa nhìn thấy tin nhắn, điện thoại của Tần Việt đã tới.

“A lô.” Trì Bối nhìn đám người trong thang máy, tín hiệu cũng không tốt lắm.

Cô vừa nghe điện thoại, ánh mắt một đoàn người còn lại sáng rực nhìn cô chằm chằm, người không nhìn cô chằm chằm thì cũng dựng lỗ tai lên nghe ngóng.

Người có thể khiến cho Trì Bối nói giọng điệu dịu dàng như vậy chỉ có ông chủ của bọn họ thôi!!!

Tần Việt cười một tiếng: “Sao mà chạy nhanh như vậy?”

Trì Bối cười: “Chủ yếu là Vu Tòng Hạm đã đến chỗ hẹn rồi, em không nỡ để cậu ấy đợi lâu nên 58 phút là đi rồi.”

Nhưng vẫn phải đợi thang máy một lúc.

Tần Việt ừm một tiếng: “Sau khi ăn xong thì gọi điện thoại cho anh, anh đón em về nhà.”

“Được.” Trì Bối đáp lời, suy nghĩ một chút hỏi: “Tối nay anh ăn cơm với mấy người anh Quý Bạch sao? Đừng uống rượu đó.”

Giữa trưa cô biết được thì ra Tần Việt cũng có hẹn.

Tần Việt dừng lại một chút, nhắc nhở cô: “Anh bị em bỏ rơi nên mới đồng ý lời mời của đám Quý Bạch.”

Trì Bối bĩu môi, “à” một tiếng: “Được được được, em biết anh tốt nhất.” Cô đè ép giọng nói, thấp giọng: “Em phải ra thang máy rồi, đi trước đây.”

“Người đến cổng công ty đón em sao?”

“Ừm ừm, cậu ấy đến cổng công ty chúng ta rồi, em đi ra ngoài trước.”

“Chú ý an toàn, thẻ ở trên người em, thích gì thì mua, đừng tiết kiệm cho anh.”

Nghe vậy, Trì Bối cười, nhướng mày: “Sẽ không tiết kiệm cho anh đâu, em cúp máy đây.”

Cô suy nghĩ một chút, bổ sung một câu: “Yêu anh.”

Tần Việt nghe giọng nói yêu kiều mềm mại của cô, cong cong khóe môi, vẻ mặt thỏa mãn.

Bị bạn gái bỏ rơi mà chỉ một câu dỗ dành tùy ý là ổn, chắc cũng chỉ có mình anh.

-

Vừa ra khỏi cửa, Trì Bối đã nhìn thấy xe của Vu Tòng Hạm, kinh ngạc nhướn mày lên xe.

“Cái xe này của cậu… có hơi mắc nhỉ.” Cô vừa thắt dây an toàn vừa nói: “Sao không lái chiếc Polo của cậu nữa?”

Vu Tòng Hạm có một chiếc xe nhỏ, Volkswagen Cross Polo, dùng lời của cô ấy mà nói thì Polo thật sự quá thuận tiện, nhỏ nhắn linh hoạt, tìm đại một chỗ trống cũng có thể chui vào đậu được. Mà bây giờ chiếc… Cayenne này, hẳn là cô ấy đậu xe không thuận tay.

Vu Tòng Hạm lườm cô một cái: “Của chú nhỏ tớ.”

Vẻ mặt cô ấy như cuộc đời không còn gì luyến tiếc: “Lúc ra ngoài xe của tớ không cẩn thận bị đụng trầy.”

Đúng lúc đó, người kia đi ngang qua nên trực tiếp đưa xe của anh cho cô ấy lái.

Trì Bối phụt cười, nghi hoặc nhìn chằm chằm cô ấy mấy giây, nhịn không được hỏi: “Sao tớ cảm thấy gần đây cơ hội liên lạc của hai người nhiều hơn một chút vậy?”

Đây đều là tin tức có được khi buôn chuyện gần đây.

Vu Tòng Hạm trừng mắt nhìn cô, lái xe đưa cô đi hừ hừ một tiếng: “Đây là ảo giác của cậu, anh ta chỉ vừa về nước nên tìm tớ hỏi vài chuyện thôi.”

Trì Bối “ồ” một tiếng: “Được thôi, cậu cũng đã nói như vậy rồi thì tớ cũng không thể nói gì được.”

Cô quay đầu nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, lẩm bẩm một tiếng: “Có thể sẽ hơi kẹt xe.”

“Không sao, dù sao cũng nhiều thời gian mà, cậu hỏi hai người kia chưa? Đều không có thời gian sao?”

“Đúng.” Trì Bối nói: “Hai người đều phải tăng ca.”

Quan hệ của bốn người bạn cùng phong các cô rất tốt. Có điều Trì Bối và Vu Tòng Hạm sẽ liên lạc với nhau tương đối nhiều hơn một chút, bởi vì bạn bè chia ra rất nhiều kiểu, mặc dù ai cũng như ai, nhưng có người sẽ thích hợp để thổ lộ tâm tình, nói chuyện riêng tư hơn, có người thì thích hợp để chơi đùa hơn, bản chất đều giống nhau, chỉ là về mặt tính chất thì sẽ có chút khác biệt.

Giống như Trì Bối nói chuyện với Ôn Điềm Nhã đại khái cũng chỉ có thể đùa vui, thỉnh thoảng giỡn nhây một chút. Còn muốn nói lời tâm sự gì đó, cô sẽ tìm Vu Tòng Hạm, Vu Tòng Hạm có thể đưa ra sáng kiến cho cô, tính cách cũng khá hợp.

Đại khái là như vậy, nhưng mỗi người bạn trong lòng bọn họ đều rất quan trọng, mỗi lần đi ra ngoài gì đó cũng đề sẽ gọi nhau một tiếng.

Vu Tòng Hạm gật gật đầu, biểu thị đã hiểu.

“Vậy đợi chút nữa mua quà cho bọn họ.”

Trì Bối cười: “Tớ cũng nghĩ vậy.”

Hai người ăn xong cơm dứa mà Trì Bối muốn ăn rồi mới bắt đầu dạo phố, cả một buổi tối, Trì Bối thật sự không nương tay, thu được không ít chiến lợi phẩm, còn mua quà cho Trì Bảo, quà cho bạn cùng phòng, đến cuối cùng khi chọn quà cho Tần Việt thì buồn rầu.

Cô căn bản không biết phải tặng gì cho Tần Việt.

“Không biết mua gì à?”

Trì Bối gật đầu: “Tớ đã tặng mấy thứ như đồng hồ cà vạt rồi.”

Thứ có thể nói ra đều đa số tặng hết rồi.

Vẻ mặt Vu Tòng Hạm cười xấu xa: “Lần này cậu có thể tặng người, dù sao cũng là lễ tình nhân.”

Trì Bối: “…”

Cô trừng mắt nhìn Vu Tòng Hạm, “chậc” hai tiếng: “Cậu nói xem, một cẩu độc thân như câu, sao lại biết nhiều như vậy chứ?”

Vu Tòng Hạm ngạo kiều giương cằm lên: “Cẩu độc thân phải biết nhiều, sau này tìm được bạn trai thì dùng.”

Trì Bối: “…”

Cô không nói lại cái người này.

Đến cuối cùng Trì Bối mua hai bộ đồ ngủ đôi, chuẩn bị tặng cho Tần Việt.

Cô thật sự không chọn được quà tốt.

-

Lúc về là Tần Việt tới đón.

Trì Bối nhìn Vu Tòng Hạm phải một mình lái xe về, có chút lo lắng: “Cậu lái ra ngoài được không?”

Đậu ở bãi đậu xe.

Vu Tòng Hạm nhìn cô một cái: “Cậu nhanh đi đi, tớ lái được.”

Trì Bối suy nghĩ một chút: “Cũng được, nếu cậu lái không ra được thì để tớ bảo Tần Việt lái ra cho cậu?”

Vu Tòng Hạm dở khóc dở cười: “Không cần không cần, cậu tốt xấu gì cũng phải tin tưởng kỹ thuật của tớ một chút chứ?”

Trì Bối: “Ồ, vậy được thôi, sau khi về tới nhà thì nhắn tin cho tớ.”

“Ừm ừm.”

Lúc Trì Bối đi đến bên ngoài cửa hàng thì Tần Việt đã ở bên kia chờ cô rồi.

Vừa lên xe, Trì Bối xích lại gần bên người Tần Việt trước, ngửi mùi trên người anh.”

“Có mùi rượu.”

Trì Bối chớp mắt nhìn anh.

Tần Việt cúi đầu, cắn khóe miệng cô một cái: “Có sao?”

Trì Bối: “…”

Trong miệng ngược lại không có.

Cô vỗ bả vai Tần Việt, cạn lời nói: “Anh có thể trực tiếp nói cho em biết là anh không uống rượu, không cần phải hôn em.”

Tần Việt nhướng mày, vẻ mặt quang minh chính đại đến gần: “Anh sợ em không tin.”

Trì Bối trừng anh: “Em tin.”

Tần Việt liếc mắt nhìn cái túi mà cô mang lên, hỏi một câu: “Mua gì vậy?”

“Mua rất nhiều, tạm thời giữ bí mật.”

Tần Việt khẽ cười một tiếng: “Được, vậy không hỏi.”

Anh nhìn Trì Bối giả vờ thần bí, cười nhạt một tiếng: “Kiểu gì cũng sẽ biết thôi.”

Trì Bối: “…”

Cô “ừm” một tiếng, đột nhiên nghĩ đến một chuyện.

“Đúng rồi, anh viết luận văn cho em chưa?”

Tần Việt: “…”

Trì Bối nhắc nhở anh: “Tối hôm qua anh đồng ý với em rồi mà.”

Tần Việt: “????”

Anh đồng ý hồi nào vậy chứ.

Tác giả có lời muốn nói:

Giám đốc Tần: Hình như là bị hố rồi.

Trì Bối: Có ý kiến gì không??


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui