Chờ sau khi hai người thu dọn ra ngoài thì đã là hơn hai tiếng sau rồi.
- --ĐỌC FULL TẠI .VN---
Trì Bối thay một chiếc váy màu vàng sáng nổi bật lên da thịt tuyết trắng, sắc mặt hồng hào. Nhìn qua vô cùng giống người vừa được tưới nhuần, trên thực tế… quả thật cũng được “tưới” thật.
Tần Việt thành công thực hiện ý đồ, nắm tay cô cười vui vẻ.
Lúc hai người đi ra, bên ngoài đang là lúc náo nhiệt nhất. Thai phụ Trì Bảo đang nhảy múa phía trên cùng Vu Tòng Hạm.
Trì Bối nhìn trợn mắt há mồm, quả thật khó mà tin được, một bên Ôn Nhiên còn đang hát… hình ảnh này hơi khó tiếp thu rồi.
Trì Bối chớp chớp mắt mới lẩm bẩm hỏi: “Chị em nhảy nhót tưng bừng như vậy có được không?”
Tần Việt nhướng mày nhìn, nhìn Cố Ngôn Lễ ở bên cạnh an ủi: “Đừng lo lắng, chị em có nghịch ngợm thế nào, bên cạnh còn có Cố Ngôn Lễ lo lắng, em nhìn vẻ mặt Cố Ngôn Lễ xem.”
Sự lo lắng của ông bố kia có thể nhìn thấy rõ ràng.
Có lẽ Cố Ngôn Lễ cũng không ngờ bà xã của mình còn nhảy trong hôn lễ của em gái như thế.
- --ĐỌC FULL TẠI .VN---
Trì Bảo vui vẻ lại có chút khó chịu, em gái của mình tìm được hạnh phúc, tìm được người yêu thương con bé giống như mình, thậm chí là hơn cả mình, cô ấy đương nhiên rất vui, nhưng sau này em gái là của nhà người ta rồi, cô ấy lại có chút buồn bã muốn khóc.
Sau khi chơi, Trì Bảo cũng mệt mỏi.
Cố Ngôn Lễ vội vàng đỡ cô ấy, dở khóc dở cười: “Mệt rồi sao?”
“Mệt rồi.” Trì Bảo cúi đầu nhìn bụng mình: “Đều do đứa nhóc này, sớm không tới trễ không tới, lại cứ tới vào lúc này.”
Cô ấy vừa nói xong, bụng bị đạp một cái.
Trì Bảo khó có thể tin được mở to hai mắt nhìn, quay đầu nhìn về phía Cố Ngôn Lễ: “Con của anh đá em!” Cô ấy cáo trạng: “Con của anh còn dám đá em, em chỉ mới nói nó một câu. Quả nhiên là từ nhỏ đã nghịch ngợm rồi!”
Cố Ngôn Lễ vẫn luôn nói trong bụng cô ấy là con gái, nhưng Trì Bảo cảm thấy là con trai. Bởi vì đứa trẻ trong bụng cô quá nghịch ngợm, buổi tối không ngủ được thường xuyên đá cô ấy, hơn nữa trong thời kỳ mang thai cũng giày vò cô ấy mỗi ngày không biết chán, ăn vào lại nôn ra không biết bao lần.
Dựa theo loại tính cách này, Trì Bảo kiên định cho rằng là con trai.
Cố Ngôn Lễ: “…”
Anh ta cúi đầu nhìn bụng cô ấy, đưa tay sờ sờ dỗ dành: “Cục cưng ngoan ngoãn một chút nha, nếu không sau khi ra ngoài bố sẽ đánh con.”
Trì Bảo nghe, gật đầu hài lòng: “Ngoan một chút, nếu không sẽ đánh con đến mẹ ruột cũng không nhận ra.”
Cố Ngôn Lễ: “…”
Trì Bối vừa mới đi tới: “…”
Cô có chút lo lắng cho cháu trai của mình.
Tần Việt ở một bên cười, nhìn bọn họ: “Không sao chứ?”
Trì Bảo lắc đầu: “Không sao.” Cô ấy chớp chớp mắt nhìn về phía Trì Bối: “Sau lâu như vậy mới ra?”
Trì Bối: “…”
Không muốn trả lời.
Tần Việt mặt không đổi sắc “ừm” một tiếng: “Trì Bối mệt, ở trong đó ngủ một lúc.” Anh nói sang chuyện khác: “Bọn họ muốn chơi đến sáng nhỉ?”
Tất cả mọi người vất vả lắm mới có thể thư giãn một chút, người tới cũng toàn là người quen. Tương đối mà nói mọi người cũng thoải mái bung xõa, hơn nữa có người khuấy động bầu không khí, một đám người trẻ tuổi rất dễ tìm chủ để nói chuyện cười đùa.
Trì Bảo cười: “Có thể, tôi thì không được rồi.”
Cô ấy đỡ eo mình: “Già rồi, chơi thêm chút nữa, đến 1 giờ rồi tôi đi ngủ.”
Cố Ngôn Lễ: “…”
Phụ nữ có thai có thể chơi đến 1 giờ, thật sự là già rồi sao?
Trì Bối và anh rể mình liếc mắt nhìn nhau, cô sinh ra sự cảm thông với anh rể mình.
Cô dừng lại, nói một câu: “Anh rể vất vả rồi.”
Cố Ngôn Lễ nghẹn lời: “… Vẫn tốt vẫn tốt, chị em khá ngoan.”
Trì Bảo: “…”
Trì Bối: “…”
Mở mắt nói dối không phải làm như vậy đâu.
-
Từ sau khi Trì Bảo rời khỏi nơi đó, Trì Bối bị bọn Vu Tòng Hạm và Ôn Điềm Nhã lôi đi.
Tần Việt không có ý kiến gì, dù sao thì bà xã của mình chẳng ai cướp đi được, tạm thời rời đi một lúc hoàn toàn không có vấn đề.
Vu Tòng Hạm và Trì Bối ngồi với nhau, Ôn Điềm Nhã cũng líu ríu nói chuyện.
“Hôm nay tớ thật sự thực hiện được ước mơ rồi.”
Trì Bối sững sờ, hơi kinh ngạc: “Cái gì mà thực hiện được ước mơ?”
“Du thuyền đó.” Ôn Điềm Nhã nhìn cô: “Cậu có biết lúc chúng ta bàn nhau đi du lịch tốt nghiệp tới còn có ý tưởng gì không? Chính là du lịch trên du thuyền như vầy đó, vẫn luôn muốn.”
Chỉ có điều ở trên du thuyền khá nhàm chán đối với rất nhiều người, dù sao cũng phải lênh đênh trên biển mấy ngày liền, ngoại trừ ngắm quang cảnh trên biển ra thì không thể đi nơi nào khác.
Nhưng rất nhiều người vẫn vô cùng thích du thuyền.
Trì Bối bật cười, cong cong khóe miệng nói: “Vậy thì mấy ngày này chơi cho hết mình đi.”
“Đương nhiên.” Ôn Điềm Nhã ríu rít nói: “Giám đốc Tần đối xử với cậu thật sự quá tốt! Quá cưng chiều luôn!”
Hôn lễ này, Ôn Điềm Nhã có thể khoe khoang cả một đời, là hôn lễ của bạn cô ấy, xa hoa nhưng lại ấm áp, rất lãng mạn.
Nghe vậy, Trì Bối nhìn cô ấy cười: “Cậu cũng sẽ gặp được người đàn ông tốt với cậu.” Cô chớp chớp mắt nói: “Đến lúc đó đến lượt tớ hâm mộ cậu, hí hí hí*.”
(*: Nguyên văn là 嘤嘤嘤: một từ thông dụng trên internet, "嘤 嘤" trong thuật ngữ trực tuyến biểu hiện tiếng khóc, và đó là tiếng khóc được sử dụng riêng bởi cô gái dễ thương Loli. Thể hiện tiếng khóc yếu ớt và dịu dàng. Đặc biệt là Loli, người có thuộc tính tấn công mạnh mẽ, thậm chí còn nghiện sử dụng nó và đặt "嘤 嘤" ở cuối mỗi câu.)
Vu Tòng Hạm và Liễu Nhân Nhân liếc nhìn nhau, cùng nhau cạn lời: “Hai người các cậu đủ rồi đó.”
Trì Bối chớp mắt, cùng bọn họ cười cười nói nói.
Sau khi ầm ĩ, Vu Tòng Hạm mới hỏi: “Vậy sau khi đến bên kia các cậu sẽ trực tiếp đi hưởng tuần trăng mật sao?”
Trì Bối gật đầu: “Đúng, sau khi đến đó tụi tớ chơi hai ngày rồi đi những nơi khác.”
“Quyết định đi tuần trăng mật ở đâu?”
Trì Bối suy nghĩ, nhướng mày nói: “Châu Âu, thật ra là muốn đi Iceland.”
Nhưng thời gian bây giờ không thích hợp, Iceland được bọn họ sắp xếp đến mùa đông đi sau.
“Woa! Nhớ mua đồ giùm tớ!”
Trì Bối: “…”
Cô liếc nhìn Liễu Nhân Nhân: “Tớ bảo giám đốc Tần mua giùm cho cậu.”
Liễu Nhân Nhân xua tay liên tục không ngừng: “Đừng đừng, tớ không dám để giám đốc Tần mua đồ giùm tớ.”
Sau khi bốn người nói chuyện một hồi, Ôn Điềm Nhã lại kéo Liễu Nhân Nhân đi nơi khác vui vẻ, Trì Bối và Vu Tòng Hạm ngồi tại chỗ nhìn. Cô không khống chế được ngáp một cái.
“Buồn ngủ quá.”
Vu Tòng Hạm nhìn cô: “Đợi chút nữa đi ngủ đi, chút nữa tớ cũng đi.”
Trì Bối “ừ ừ” hai tiếng, nhìn phù dâu của mình: “Sau chú nhỏ không đến?”
Lúc cô mời Vu Tòng Hạm có nói, nếu như chú nhỏ có thời gian thì có thể cùng đi.
“Đi công tác rồi.”
Trì Bối: “…”
“Đi tham gia giao lưu học thuật.”
Trì Bối tiếp tục: “… Ồ.” Cô nhìn Vu Tòng Hạm, trầm ngâm giây lát hỏi: “Có phải cậu không nói cho chú nhỏ biết không?”
Vu Tòng Hạm bật cười, trừng mắt nhìn cô: “Sao có thể chứ, tớ nói rồi, nhưng tớ không nói cậu mời anh ấy.”
Trì Bối: “????”
Cái này có chút quá đáng rồi đó.
Vu Tòng Hạm nhún vai: “Tụi tớ đang cãi nhau.”
“Vì chuyện gì?”
“Không nói cho cậu biết.”
Trì Bối nghẹn lời, không muốn để ý đến cô ấy nữa.
“Các cậu chơi đi, tớ đi chỗ khác xem thử, tớ đi tìm ông xã tớ.”
“Đi đi, đi đi.” Vu Tòng Hạm nói: “Đợi chút nữa tớ về ngủ thì cậu nói với đám Nhân Nhân một tiếng.”
“Được.”
-
Mấy ngày trên du thuyền mọi người đều vô cùng vui vẻ.
Sau khi Trì Bối và Tần Việt xuống khỏi du thuyền tại một bến cảng thì làm thủ tục trục tiếp tại đó, sau khi đi chơi và nghỉ ngơi hai ngày mới mua vé đi nơi khác, bắt đầu chuyến du lịch trăng mật của hai người.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt một cái, tuần trăng mật của Trì Bối và Tần Việt đã sắp bước vào giai đoạn cuối rồi.
Lần du lịch này của Trì Bối và Tần Việt, bọn họ quyết định đi rất nhiều nơi, đa số là những nơi trước đó hai người chưa từng đi. Tất cả đều ở châu Âu, theo lời những người khác nói thì hai người như thể định thăm thú hết một lượt châu Âu rồi mới về.
Trì Bối rất thích Thụy Sĩ, cho nên cùng Tần Việt quyết định điểm du lịch cuối cùng là ở Thụy Sĩ. Hai người đi từ Đức, Pháp, Ý, sau khi đến Thụy Sĩ, Tần Việt đặt một căn nhà gỗ nhỏ trên núi cao, hai người thoải mái thong dong ở lại.
Vừa đến Thụy Sĩ, Trì Bối lập tức vui vẻ.
Mặc dù trước đó cũng vui, nhưng Thụy Sĩ là vùng đất trong mơ của cô.
Cô thích rất nhiều nơi ở Thụy Sĩ, luôn cảm thấy ở đây vô cùng thích hợp để sống kiểu nhàn nhã chậm rãi.
Hơn nữa đi khắp nơi, cảnh đẹp nơi nào cũng giống như bức họa, lộng lẫy xa hoa.
Ngày hôm sau Trì Bối cùng Tần Việt đi xe lửa nhỏ, trước khi đến, cô cảm thấy hứng thú nhất với loại xe lửa nhỏ này.
Tần Việt nhìn nụ cười trên mặt cô, cong cong khóe miệng cười lên: “Vui vẻ như vậy sao?”
“Đúng.” Trì Bối mặt mày cong cong nhìn qua anh nói: “Thật ra trước đó em và chị em cũng lập kế hoạch tới đây du lịch.”
Tần Việt nhướng mày: “Sau đó sao không đến?”
Trì Bối nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, gật đầu nói: “Sau này gặp được anh.”
Lúc cô và Trì Bảo lên kế hoạch lộ trình có nói tốt nghiệp mình muốn đi du lịch. Cô chắc chắn sẽ đi cùng bạn học, sau đó chị em hai người lại đi một chuyến khác. Nhưng bởi vì Trì Bảo không có nhiều thời gian nên lúc đó muốn đến Thụy Sĩ, hai người đều thích Thụy Sĩ, thậm chí bọn họ còn định đi vào mua đông, có thể tới đây trượt tuyết.
Đó là mùa đông một năm trước khi gặp được Tần Việt, vào năm ba đại học.
Hai người còn hẹn nhau, kết quả sau này hai người đều yêu đương, Trì Bảo và Cố Ngôn Lễ đã tới nơi này rồi, Trì Bối cũng muốn đi cùng Tần Việt.
Tần Việt nghe được lời này của bà xã, tỏ vẻ vô cùng hài lòng và vui vẻ.
Anh đưa tay, kéo Trì Bối vào trong ngực mình, cùng cô ngắm phong cảnh bên ngoài.
Những nơi xe lửa nhỏ đi qua thật sự rất đẹp, vô cùng tuyệt vời.
Phóng tầm mắt ra xa là thảm thực vật xanh tầng tầng lớp lớp, trên sườn núi nhỏ bên cạnh còn có rất nhiều nhà gỗ nhỏ, nhà ở đan xen tinh tế, vô cùng thích hợp để sinh sống. Nơi cao còn vương sương mù thật mỏng chưa tản đi, giống như cõi thần tiên vậy.
Sau khi hai người đi xe lửa nhỏ lại đi lên phía trên chơi một vòng.
Tần Việt chụp cho Trì Bối rất nhiều ảnh, mỗi tấm đều là dấu chân mà bọn họ để lại, có vết tích mà bọn họ từng đi qua, để làm kỷ niệm.
Những hình ảnh này, sau này khi tóc bạc nhìn lại, mỗi tấm đều sẽ tràn ngập chuyện cũ.
Tuần trăng mật kết thúc ở Thụy Sĩ.
-
Sau khi kết thúc chuyến du lịch, Trì Bối và Tần Việt về nhà.
Ngày đầu tiên về đến nhà, Trì Bối tê liệt ngã xuống giường ngủ một ngày một đêm, du lịch là chuyện hạnh phúc nhất trên thế giới này, nhưng cũng là chuyện khổ sở nhất.
Quá mệt rồi.
Mặc dù toàn bộ hành trình đều là Tần Việt hỗ trợ xử lý và sắp xếp, Trì Bối chỉ u mê đi theo, nhưng cô vẫn cảm thấy mệt.
Một đứa phế như cô còn mệt thì khỏi nói đến Tần Việt.
Nhưng Tần Việt có ý chí tốt, sau khi ngủ một giấc lại đến công ty, đến tối về nhà còn có thể nấu cơm cho Trì Bối.
Buổi tối, ngồi trước bàn ăn, Trì Bối ăn cơm anh nấu, nhịn không được lẩm bẩm nói: “Tần Việt.”
“Hửm?”
“Em cảm thấy bây giờ mình như đồ vô dụng vậy.”
Tần Việt nhướn mày cười, nhìn cô: “Nói linh tinh gì đấy.”
Trì Bối nhét một miếng cơm vào miệng, gật đầu nói thầm: “Thật đấy, anh nhìn em xem… không làm gì cả, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, anh đến công ty về nhà rồi còn có thể nấu cơm.”
Tần Việt cong môi cười: “Không sao, anh không ngại nuôi một bà xã vô dụng.”
“Vậy thì không được.” Trì Bối phản bác: “Em cũng không thể làm đồ vô dụng được.”
Cô liếc nhìn Tần Việt: “Em còn không biết đàn ông các anh sao, bây giờ nói nuôi chứ lỡ như em thật sự trở thành đồ vô dụng, anh lại muốn bỏ rơi đúng không?”
Tần Việt: “…”
Anh lẳng lặng nhìn Trì Bối diễn kịch.
Trì Bối náo loạn một lúc cũng cảm thấy nhàm chán, tự mình cười trước.
Nhưng sau khi nói một lúc, Trì Bối lại tỏ vẻ tán thành: “Có điều nói thật, em không thể trở thành đồ vô dụng được, buổi tối ngày mai em nấu cơm.”
Tần Việt tất cả đều theo ý cô: “Em có hứng thì làm, không có thì không cần.”
Trì Bối ừ ừ hai tiếng: “Yên tâm, sẽ có thôi.”
Hai người cười cười nói nói ăn bữa cơm, Trì Bối chủ động rửa chén. Tần Việt nhìn cũng không ngăn cản, bọn họ là vợ chồng, mặc dù giữa vợ chồng không tồn tại sự công bằng hay không, nhưng hai người chắc chắn phải hỗ trợ lẫn nhau.
Đây mới là người một nhà.
Một khoảng thời gian rất dài sau đó, hai người đều kiềm chế, tập trung vào công việc. Thỉnh thoảng cũng dính lấy nhau, mượn thời gian cuối tuần ra ngoài hẹn hò.
Mãi đến khi Trì Bối có thai.