Ta còn không rõ diễn biến phát triển như thế nào, sau đó ta và Quân Lan rời khỏi Lang Sơn, thẳng tiến đến quê hương hắn.
Ta nhìn bóng dáng hắn, cẩn thận suy nghĩ tại sao bản thân lại đồng ý chuyện này.
Lúc ấy ta và hắn ngồi nói chuyện phiếm trong sơn động, bỗng dưng bàn đá trước người nứt ra.
Ta trợn mắt, đó là tài sản cuối cùng trong động này rồi đấy!
Quân Lan thu tay, giữa mày giãn ra nói: “Xin lỗi, thất lễ rồi.”
Hắn than thở: “Từ đó về sau, trong lòng ta luôn có chướng ngại, hay giữ thành kiến với nữ giới.
Vậy mà ngày ấy ở Địa Phủ, khi ta nhìn thấy đôi mắt trong suốt của nàng, tự nhiên ta cảm thấy không phải ai cũng giống loại người đó.”
Quân Lan nhìn ta, ánh mắt nhẹ nhàng rung động: “Tựa như Hoa Mãn, nàng tuyệt đối không phải loại người thấy sắc là nảy lòng tham, có mới nới cũ đâu đúng không?”
Ta cúi đầu cắn môi, né tránh ánh nhìn chăm chú phía đối diện.
Lúc đó nếu như nói không phải thì chẳng khác gì bị hắn mắng.
Nhưng mà háo sắc là bản tính trời cho, ta không cần phải thấy xấu hổ.
Ta ngẩng đầu, vừa hay chạm mắt với hắn: “Ta...!đúng vậy.”
Khóe mắt Quân Lan hiện ý cười, con ngươi lấp lánh tỏa sáng như dạ minh châu quý giá.
Ta tự nhủ trong lòng, vì sắc đẹp trước mắt mà che giấu vài thứ nhỏ nhặt là việc tốt với cả hai chúng ta.
Ta đâu phải loại người trong miệng hắn, ta không có mới nới cũ.
Nếu như ta có khả năng cướp đoạt thật nhiều phu quân, ta đây nhất định yêu thương họ bình đẳng như nhau.
Trong lúc ta nỗ lực trấn an bản thân, đột nhiên có một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy ta.
Cảm giác buốt giá truyền khắp cơ thể làm ta rùng mình.
Hắn chân thành tha thiết nhìn ta: “Nàng đúng là người khác thường.”
Môi ta giật nhẹ: “Ngươi cũng đặc biệt lắm.”
Ta bị khen mà cứ thấy chột dạ, tâm tư không ổn định, hắn nói gì cũng không chú ý lắng nghe.
Thế nên khi hắn hỏi “được không?” thì ta gật đầu theo bản năng.
Sau đó hắn dẫn ta rời khỏi Lang Sơn, chạy nhanh vạn dặm đến đất nước của hắn, ở ngay trước tường thành nơi hắn tự vận.
Ta quan sát hắn ngồi xổm xuống sờ mặt đất ở đó.
Tóc che khuất mặt hắn, không cách nào thấy rõ biểu cảm hắn ra sao.
Khi hắn đứng lên đã là rất lâu sau đó.
Hắn nặng nề thở hắt ra, nghiêng đầu nói với ta: “Chúng ta vào đó thôi.”
Trong mắt hắn hình như có nỗi khổ không thể tiêu tan.
Bước vào thế giới người phàm, ta và hắn đều biến hóa hình dáng bên ngoài sao cho bình thường chút, tránh bị người khác kéo đến vây xem.
Bây giờ trong mắt mọi người thì Quân Lan chỉ là một công tử nhà giàu, nhìn đẹp đấy nhưng đảo mắt là quên ngay.
Ta đi bên cạnh hắn, cùng nhau vào thành.
Đây là lần đầu tiên ta bước vào thành trì ở nhân gian, ngắm nghía những người bán hàng rong hét to trên đường phố.
Ta hơi rụt rè, bám sát Quân Lan nhìn ngó khắp nơi.
Vậy mà vẫn không tìm được mỹ nhân nào đẹp hơn hắn.
“Mệt mỏi à?” Hắn quay đầu hỏi, ta trả lời bằng cách lắc đầu.
Quân Lan thân thiết dẫn ta vào quán rượu, vừa đi vừa nói: “Đi đường dài nên nghỉ ngơi một lát, ta đưa nàng đi nếm thử món ngon ở nhân gian.”
Quán rượu thật náo nhiệt, giữa đại sảnh còn có một người đang kể chuyện.
Tiểu nhị mời ta và Quân Lan lên lầu hai, ngồi ở bên cửa sổ có thể quan sát khắp nơi.
Quân Lan gọi món ăn, ta thì chống cằm nghe người kể chuyện ở đại sảnh giảng chuyện xưa.
Giọng người này vang dội mà đầy nhịp điệu.
“Vào thời kỳ cuối của vương triều Đại Thịnh có một vị vua thông thái sáng suốt.
Ngài là người có đức, đáng tiếc không cách nào xoay chuyển mệnh trời, cứu không được cả vương triều suy thoái.
Đến lúc cuối đời ngài còn tận tâm bảo vệ dân chúng, tự vận trước vạn quân.”
Hắn kể đến đau thương luyến tiếc rồi vỗ khối gỗ vang lên một phách.
“Nhưng hôm nay chúng ta không nói chuyện công đức, không giảng chuyện phong lưu.
Nay ta sẽ kể về một đoạn ái tình của vị đế vương này, đúng, đây chính là chuyện Hoàng tử Quân Lan ở mùa săn bắn năm ấy.
Khi đó ngài từng nâng đỡ một gốc cây bồ công anh bị dẫm đạp.”
“Đến ban đêm thì bồ công anh hóa thân thành một cô gái xinh đẹp tiến vào doanh trại của Quân Lan, hai người vừa gặp đã yêu, rơi vào bể tình ân ái triền miên.
Quân Lan còn vì nàng mà không ngại cãi lời phụ hoàng, từ chối ý chỉ ban hôn.”
Quân Lan bản gốc ngồi nghe đến đây thì hừ lạnh.
Ta dựa vào bàn hỏi hắn: “Chuyện không phải như vậy à?”
Hắn ngước mắt nhìn ta, sắc mặt lành lạnh: “Yêu nữ đó biết yêu thuật nên có thể mê hoặc lòng ta, nếu không làm sao ta ngu ngốc mãi không chịu tỉnh như thế được.”
Ta nhẹ nhàng hít vào một hơi, xem ra người kể chuyện này nói thật rồi.
“Bồ công anh này dịu dàng ngoan ngoãn, Quân Lan muốn gì nàng cũng nghe theo.
Quân Lan cũng yêu chiều nàng hết mực, thậm chí yêu đến mức như si như say, không thèm liếc mắt nhìn những người khác nữa.
Sau khi Quân Lan đăng cơ muốn lập nàng làm hậu, tất cả đại thần lại kiên quyết ngăn cản, không đồng ý để một người không rõ lai lịch trở thành mẫu nghi thiên hạ.”
Đoạn này không giống với những gì Quân Lan kể ta nghe.
Đồ ăn dọn lên bàn, Quân Lan đưa đũa qua, ta học theo hắn dùng đũa gắp lát thịt cho vào miệng.
Ngon đến nỗi hai mắt ta tỏa sáng.
Người kể chuyện nói gì ta cũng không nghe vào tai được nữa, một lòng một dạ gặm thức ăn.
Người đối diện mãi không nhúc nhích, ta ăn nhiều lắm rồi mới ngẩng đầu hỏi hắn: “Sao ngươi không ăn?”
Ánh mắt hắn hờ hững, cong môi nói: “Ta đã vào Địa Phủ, không ăn được ngũ cốc nhân gian, nàng thích ăn là được.”
Ta gật đầu, xác nhận ăn thích thật, hắn gọi gì ta cũng thấy ngon miệng.
Giọng người kể chuyện bỗng vút cao, nói vào khúc cao trào: “Hai người chung tình không dứt, khi Quân Lan tự vận trên tường thành, bồ công anh cũng buồn tình chết ở Hoàng cung!”
Đôi đũa trong tay ta khựng lại, bồ công anh cũng chết rồi sao? Quân Lan chưa kể ta việc này.
Ta chớp mắt nhìn người đối diện, hắn cũng nhanh chóng nhìn ra ta đang thắc mắc chuyện gì nên nhẹ gật đầu.
“Đúng là người đó đã chết, nhưng không phải vì ta mà chết.
Từ lúc ta muốn lập người đó làm hậu thì nàng đã chơi chán rồi, nảy sinh ý nghĩ chạy trốn rời khỏi ta.”
Ta siết chặt đôi đũa, cảm giác biểu cảm Quân Lan lúc này có vẻ biến thái là lạ.
Trong đầu ta bỗng dưng vang lên một giọng nói mơ hồ, dường như là của Hạc Ảnh: “Ngươi cứ thấy giống đực là bắt về nhà, không sợ bắt phải tên xấu tính à?”
Không nhớ rõ Hạc Ảnh nói từ lúc nào.
Ta suy tư một lát, rốt cuộc vẫn không biết hắn có từng nói với ta mấy lời đó hay không.
Quân Lan đột ngột cao giọng, đè ép mọi ồn ào bên trong quán rượu xuống: “Là do ta đi tìm pháp sư nhốt người đó ở lại trong cung, cũng là ta đích thân kết liễu nàng.”
Ta ngơ ngác nhìn hắn, không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Trời đất, may mắn ta không bắt hắn về nhà.
Mỹ nhân này thật sự muốn lấy mạng của ta..