Ôm Nhầm Bảo Bối Ba Tuổi Rưỡi


Đoàn Đoàn nhìn về phía người phụ nữ đang ngồi ở mép sô-pha, mái tóc xoăn bồng bềnh, xinh đẹp nhưng lạnh lùng.

Cô ấy là mẹ của anh trai Thâm Thâm.

Anh Thâm Thâm luôn đổi xử với cô bé rất tốt, cô giáo Thanh Thanh cũng đã dạy rằng nếu người khác đối xử tốt với cô bé thì cô bé phải báo đáp gấp đôi.

Nếu không người khác sẽ rút lại lòng tốt của họ đối với mình!

Đoàn Đoàn nắm chặt tay nhỏ, trong lòng thầm quyết định.

Khương Dĩnh nhận ra ánh mắt của Đoàn Đoàn, ngẩng đầu lên, có chút bối rối.

Bên cạnh, con trai nhỏ Thâm Thâm trượt từ trên ghế sofa xuống, đầy háo hức hô lớn cùng Vân Vân chạy về phía em gái.

Mỗi người nắm một tay Đoàn Đoàn.

Thâm Thâm nói: "Vậy con cũng muốn đi hái rau!"

Vân Vân nói: "Con cũng muốn đi!"

Ba đứa trẻ, nhìn nhau cười.

Đạo diễn quyết định thay đổi ý kiến: "Vì các bé nhà chúng ta đã quyết định tự tay ra trận, vậy thì nhiệm vụ hái rau củ quả hãy giao cho các cháu nhé! Chúng ta hãy cùng đón chờ xem các bé sẽ hái được những loại rau củ nào nào!"

Những đôi bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy nhau, đội mũ che nắng, xịt thuốc chống muỗi, vui vẻ bước ra ngoài như lúc hái trái cây.

Phía sau còn có cameraman đi theo quay phim.

Ồ, hóa ra còn có thể chơi như vậy sao.

Văn Văn: "Vân Vân thích hoa nhất, liệu cô bé có hái một bông hoa về và nói với tôi rằng tối nay sẽ ăn một bông hoa không? Giảm cân cũng không thể giảm cân theo cách này!"

Khương Dĩnh im lặng vài giây, trong đầu cô ấy hiện lên hình ảnh nhổ con trai vài cọng cỏ, đem về rồi thích thú bảo cô ấy nấu chúng.

Đột nhiên cô ấy không thể ngồi yên.

“Đừng lo lắng.” Mặt Mộ Thần không cảm xúc: “Ít nhất hai người còn có đồ ăn.”

Khương Dĩnh và Văn Văn khựng lại, cùng lúc nhìn Mộ Thần với ánh mắt mang theo sự thương cảm.

Mộ Thần: "..."

Không nhất thiết phải như vậy mà.

Đạo diễn vội vàng nói: "Không sao đâu Mộ Thần, vì tình huống của cậu đặc biệt, có thể đợi các bé về rồi các bé có thể chia cho cậu một ít rau củ."

Liệu có khả năng bọn trẻ căn bản không biết phải hái rau về không nhỉ? Ba vị khách mời bị bỏ lại nhìn nhau ngơ ngác.

Văn Văn: "Em có một đề xuất."

Mộ Thần: "Để chúng ta có một bữa tối bình thường và ghi hình một cách suôn sẻ, em đề nghị chúng ta nên..."

Khương Dĩnh: "Đi theo sau bọn trẻ."

Ba vị khách mời, vì có trẻ nhỏ, đã thể hiện sự ăn ý đáng kinh ngạc, ba người phối hợp vô cùng nhịp nhàng.

Nói xong, cả ba còn gật đầu lia lịa, đồng ý với đề xuất của chính mình.

Cảnh tượng này thật buồn cười, điều quan trọng là đạo diễn đã suy ngẫm một lúc rồi thực sự đồng ý với đề xuất của các vị khách mời.

Do đó, những cảnh quay sau của trực tiếp biến thành cảnh ba đứa trẻ cầm giỏ đi trước, ba phụ huynh lén lút đi theo sau.

Hệt như những kẻ bắt cóc buôn bán trẻ em.

[Khu bình luận]: Phụt, hình tượng lạnh lùng của ảnh hậu sụp đổ rồi.

[Khu bình luận]: Nhưng mà đáng yêu quá đi!

[Khu bình luận]: Mèo lén lút nhìn.jpg

[Khu bình luận]: Đúng là dù tính cách có lạnh lùng đến đâu, khi gặp con của mình thì ảnh hậu cũng sẽ trở nên dễ thương!

Để không bị lũ trẻ phát hiện, ảnh hậu núp sau gốc cây đại thụ, Mộ Thần cao 1m8 rón rén núp sau hàng ngô, Văn Văn cầm hai cọng hành che mặt, trộm chuông che tai.

Vân Vân nói: "Chúng ta nên hái lại cái gì đây? Này, bông hoa này dễ thương quá!"

Vân Vân buông tay em gái ra, ngồi xổm xuống hái những bông hoa nhỏ màu tím mọc ra từ kẽ nứt trên đá.

Những bông hoa đặc biệt rực rỡ dưới ánh nắng.

Vân Vân quay lại với em gái mình: "Chị đã quyết định hái hoa cho chị Văn Văn!"

Văn Văn che mặt: Cô ấy biết ngay mà.

Thấy Vân Vân đã hái hoa, Thâm Thâm không cam tâm chịu thua, cậu bé thả tay em gái ra, cái đầu nhỏ liếc trái ngó phải, nhìn thấy đám cỏ dại ven luống rau, mắt sáng lên, bước tới nhổ cả bụi cỏ: "Còn tớ muốn cái này!!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui