Ôm Nhầm Thiếu Gia Giả Được Sủng Ái Mà Không Tự Biết


Buổi sáng Nghiêm Trạch Thủy chạy bộ xong trở về biệt thự, Hứa Tam Tối đứng ở cửa đưa một chiếc khăn trắng sạch sẽ, Nghiêm Trạch Thủy khẽ lau mồ hôi, thở phào nhẹ nhõm.
"Đại thiếu gia, hôm nay lão gia và phụ sẽ trở về."
Nghe Hứa Tam Tối nói xong, Nghiêm Trạch Thủy có hơi bất ngờ: "Kế hoạch không phải là một tuần sau mới về à?"
"Là quyết định vừa rồi." Hứa Tam Tối hơi cong khóe miệng, ông hiếm khi lộ ra nụ cười vô cùng rõ ràng, quan gia già đã rất lâu không cười như vậy, cũng không có ý định giấu giếm, "Tìm được tiểu thiếu gia rồi."
Bàn tay đang lau mồ hôi của Nghiêm Trạch Thủy đột nhiên dừng lại, trong lòng chợt nhảy dựng, hình như vừa rồi anh nghe thấy chuyện gì đó không thể tin được, là anh nghe nhầm sao?
"Chú Hứa, đừng đùa giỡn như vậy được không?" Đến bây giờ Nghiêm Trạch Thủy đã bao nhiêu lần tìm tin tức của Diêm Thanh Viên, nhưng không có tin tức nào là thật, lần nào cũng lặp lại giữa kỳ vọng và thất vọng, anh thật sự không thể lần nào cũng tràn đầy kỳ vọng.
Hứa Tam Tối dường như biết bây giờ Nghiêm Trạch Thủy vẫn chưa tin, bất kể thế nào trong nhiều chuyện như vậy khiến Nghiêm Trạch Thủy tin tưởng lại là điều rất khó.
Sau đó Hứa Tam nhất đưa điện thoại của Nghiêm Trạch Thủy cho đối phương, cười nói: "Hôm nay tài khoản của tiểu thiếu gia đã được đăng nhập, có lẽ ngài có thể kiểm tra tin tức."
Trái tim Nghiêm Trạch Thủy đột nhiên đập lệch một nhịp, không thể tin được nhìn điện thoại, trên điện thoại vẫn chưa từng có tin tức nhắc nhở khung ảnh đại diện lúc này lại có mấy tin nhắn, Nghiêm Trạch Thủy có hơi bối rối.
"Có phải là bị trộm tài khoản không?" Giọng nói của Nghiêm Trạch Thủy dường như đang kìm nén kỳ vọng của mình, anh thật sự rất hy vọng người gửi tin nhắn này, là Diêm Thanh Viên.
"Trong vòng hơn nửa giờ khi đại thiếu gia ra ngoài chạy bộ buổi sáng, tiểu thiếu gia đăng nhập công cụ trò chuyện, hơn nữa trả lời tất cả những người để lại tin nhắn cho thằng bé, bao gồm cả tôi."
Người Nghiêm gia nhớ Diêm Thanh Viên đến mức nào, người làm quản gia như Hứa Tam Tối cũng có thể nhìn ra, ông vẫn luôn rất thích đứa nhỏ đáng yêu kia, cho nên ông rất tự nhiên gửi tin nhắn đến tài khoản này nhưng vẫn chưa từng nhận được bất kỳ hồi âm nào, toàn là một ít quan tâm hàng ngày, cùng với chia sẻ một ít chuyện thú vị xảy ra trong nhà, như thể điều này có thể truyền tin tức Nghiêm gia hòa thuận cho tiểu thiếu gia vậy.
Nhưng vừa rồi anh đột nhiên nhận được một câu trả lời dài: Cảm ơn chú Hứa vẫn luôn gửi cho con những chuyện này, con có thể nhìn thấy Nghiêm gia có thể hòa thuận như vậy thật sự là quá tốt, con luôn hy vọng được nhìn thấy ngày này, mặc dù con không thể chứng kiến nhưng quản gia ngài đã được chứng kiến, điều này đối với con mà nói rất quan trọng, khi con đọc những dòng này giống như được nhìn thấy Nghiêm gia vậy, con rất vui, đến giờ làm chú Hứa lo lắng như vậy là do con không tốt, cảm ơn chú Hứa vẫn nhớ con nha.
Lúc mới nhận được tin tức Hứa Tam Tối cũng hoài nghi rốt cuộc có phải là giả hay không, cho nên ông suy nghĩ một lúc rồi gọi video, sau đó, ông nhìn thấy tiểu thiếu gia rám nắng nhà ông trên video lộ ra vẻ ngượng ngùng xấu hổ.
"Chú Hứa ơi, đã lâu không gặp ạ, à thì...!Con xin lỗi, chú gửi cho con nhiều tin nhắn như vậy mà con chỉ mới gửi có một tin cho chú, con cũng ngại lắm, sau này con cũng sẽ gửi cho chú Hứa một số chuyện thú vị mà con gặp phải khi làm việc nha."
Khi đó Hứa Tam Tối nhìn thấy Diêm Thanh Viên, nghe thấy giọng nói của Diêm Thanh Viên, cảm giác trong lòng rốt cục cũng trở thành hiện thực, tiểu thiếu gia đã trở lại.
Thế nhưng cuộc điện thoại giữa Hứa Tam Tối và Diêm Thanh Viên chỉ ngắn ngủi ba phút, nhưng đã xác nhận được tin tức thân phận của tiểu thiếu gia, cuối cùng Hứa Tam Tối cũng thấy nhẹ nhõm.
Diêm Thanh Viên lập tức nói: "Ừm thì, nếu có người hỏi thì phiền chú Hứa cũng nói với người khác ạ, bây giờ con đang ở cùng với anh hai Nghiêm và Nghiêm Hãn Hải, còn nữa...!Sau này đừng gọi con là tiểu thiếu gia nữa được không ạ? Bây giờ con đã sửa họ rồi, chú còn nhớ Diêm Đàm không? Con là em trai của Diêm Đàm."
Nghiêm Trạch Thủy nghiêm túc nghe Hứa Tam Tối kể lại tin tức Diêm Thanh Viên cho anh, nghe có chút mê mẩn.
"Bây giờ em ấy thế nào rồi chú?" Tâm trạng Nghiêm Trạch Thủy bất giác trở nên mềm mại, khi nghe được tin tìm được Diêm Thanh Viên rồi, y theo bản năng bắt đầu nghĩ có thể đi tìm Diêm Thanh Viên hay không.
"Dường như Diêm tiểu thiếu gia sống khá vất vả, nhưng trạng thái tinh thần của thằng bé rất tốt, hình như cao hơn, da thịt mềm mại trên mặt tựa hồ đã không còn." Khi Hứa Tam Tối nhắc đến Diêm Thanh Viên, ngay cả cùng từ cũng nhịn không được dùng những từ đáng yêu đề cập đến Diêm Thanh Viên.

Nghiêm Trạch Thủy thở dài: "Quả nhiên là chịu không ít khổ."
Dù sao khi Diêm Thanh Viên bỏ trốn ngay cả cấp ba cũng chưa học xong, trong xã hội cần bằng cấp này muốn tìm được một công việc tốt hơn e rằng là điều vô cùng khó.
"Em ấy làm công việc gì?" Nghiêm Trạch Thủy còn muốn tìm hiểu thêm nữa.
Hứa Tam Tối nhẹ nhàng lắc đầu: "Đại thiếu gia, nếu ngài muốn biết có thể hỏi thẳng Diêm tiểu thiếu gia, Diêm tiểu thiếu gia sẽ rất vui vẻ giảng giải cho đại thiếu gia ngài."
Nghiêm Trạch Thủy sửng sốt, sau đó lại cười khổ: "Chú nói đúng lắm."
Hứa Tam Tối mỉm cười nói: "Tôi đã thông báo chuyện này cho lão gia và phu nhân, lão gia nói trong khoảng thời gian này trong nước có thể sẽ có việc cho nên cũng phải trở về."
Tuy Hứa Tam Tối nói như vậy, nhưng rốt cuộc vì nguyên nhân gì mà Nghiêm Kỳ Thúy trở về thì ai cũng rõ, ông đã ở bên lão gia mấy chục năm rồi, sao có thể ngay cả chuyện vặt vãnh như vậy cũng không biết.
Thú vị nhất chính là lúc ấy lão gia lạnh giọng hỏi: "Thằng bé đã trả lời tin nhắn cho tất cả những người gửi tin nhắn cho thằng bé?"
Hứa Tam Tối nhớ tới thôi cũng đã cảm thấy thú vị, e rằng với tính cách của lão gia và phu nhân cho dù thế nào cũng sẽ không làm loại chuyện như này, cho nên lúc này này lão gia hẳn là không nhận được tin nhắn hơn nữa còn có chút mất hứng vì ông có thể nhận được tin nhắn.
Giữa nụ cười chọc ghẹo của Hứa Tam Tối, Nghiêm Trạch Thủy do dự cầm điện thoại, cuối cùng vẫn không đọc tin nhắn trước mặt Nghiêm Trạch Thủy, anh luôn cảm thấy có lẽ mình sẽ khó xử.
Nghiêm Trạch Thủy cầm điện thoại, trở về phòng mình.
Nếu là buổi sáng thì anh nên tắm rửa rồi chuẩn bị đi làm, nhưng hôm nay anh lại không muốn làm như vậy.
Hoặc là nói e rằng hôm nay có lẽ anh ngay cả tâm trạng đi làm cũng không có, làm theo sắp xếp một thời gian dài như vậy, anh thật sự muốn tùy hứng một lần như vậy, đi tìm Diêm Thanh Viên.
Nhưng sau khi tỉnh táo lại, Nghiêm Trạch Thủy biết mình quá xúc động, anh cũng không có lý do gì vì một người không có quan hệ huyết thống mà bỏ lại công việc mặc kệ đi tìm, nhưng vừa nghĩ đến mình có suy nghĩ như vậy Nghiêm Trạch Thủy liền cảm thấy khó thở.
Lý trí của anh nói cho anh biết rằng nếu anh muốn trở thành một thành viên hoàn hảo của Nghiêm gia và nhận được sự tán thành của cha mẹ, để quá trình giải tỏa mọi áp lực của anh với Diêm Thanh Viên khi đó không vô nghĩa, bây giờ anh nên vứt bỏ tất cả những suy nghĩ và ý tưởng lung tung lộn xộn để làm việc.
Khi anh biết Diêm Thanh Viên vậy mà không phải em trai ruột của mình nội tâm vô cùng khiếp sợ, thế nhưng thời gian dần trôi cũng khiến lý trí của anh từ từ khôi phục, sự rời đi của Diêm Thanh Viên chẳng phải càng khiến anh hiểu rõ giữa họ và Diêm Thanh Viên không thể cứ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra sao.
Nghiêm Trạch Thủy mở điện thoại, anh gửi không ít tin nhắn cho Diêm Thanh Viên, nhưng mà những tin nhắn này thay vì nói là tin nhắn thì chi bằng nói là những bức tranh, anh thích sử dụng màu sắc để thể hiện thế giới của mình trong thời gian rảnh rỗi, anh đã cố gắng truyền đạt cảm xúc của mình qua những tờ giấy vẽ màu sắc rực rỡ này cho Diêm Thanh Viên.
Nghiêm Trạch Thủy không biết vì sao mình lại nghiện vẽ tranh, nhưng sau khi được Diêm Thanh Viên dẫn dắt anh thúc đẩy anh vẽ ra thứ gì đó thì đã không thể vãn hồi được nữa.
Tất cả đều vì Diêm Thanh Viên mới có thể bắt đầu, tất cả cũng vì Diêm Thanh Viên mà không có kết thúc.
Nghiêm Trạch Thủy nhấp mở tin nhắn, khác với đoạn dài của Hứa Tam Tối, tin nhắn bên anh là nhiều đoạn nhưng mỗi đoạn không dài lắm.
Diêm Thanh Viên: Cảm ơn anh cả Nghiêm vẫn luôn quan tâm đến an nguy của em.

Diêm Thanh Viên: Em đã xem tranh của anh cả Nghiêm rồi, tranh của anh cả Nghiêm đúng là càng ngày càng đẹp hơn, em thậm chí cảm thấy trình độ của anh cả Nghiêm có thể đi mở triển lãm nghệ thuật được rồi.
Diêm Thanh Viên: Công việc của anh cả Nghiêm vất vả như vậy nhất định phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn, chỉ có tinh thần tốt mới có thể đạt được trạng thái làm việc tốt, anh cả Nghiêm chính là một người cuồng công việc không kém ai đâu đó nha.
Diêm Thanh Viên: Bây giờ em rất an toàn, cũng đang cố gắng làm tốt công việc của mình, anh cả Nghiêm không cần phải lo lắng cho em.
Diêm Thanh Viên: Anh cả Nghiêm, chúc anh công việc thuận lợi nha.
Tin nhắn liên tiếp trông như rất nhiều, nhưng tâm trạng Nghiêm Trạch Thủy lại từng chút từng chút trầm xuống.
Anh vẫn luôn nhìn đứa nhỏ này, sao có thể không biết nhất cử nhất động của đứa nhỏ này đang biểu đạt gì.
Những câu này trông như rất nhiều, nhưng mỗi một câu trong đó đều xen lẫn xa lạ và xa cách.
Cung cung kính kính hoàn toàn không giống như anh em thân thiết khắng khít mà như giống như người xa lạ, càng giống như không biết trả lời thế nào trước những tin nhắn gửi quá nhiều buộc phải nghĩ cách trả lời, ngược lại làm cho anh có vẻ giống như cố ý tìm cậu gây phiền phức.
Tâm trạng Nghiêm Trạch Thủy rất phức tạp, anh không biết nên dùng loại cảm xúc gì để chấp nhận sự xa lạ của Diêm Thanh Viên.
Nghiêm Trạch Thủy đưa tay che hai mắt lại.
Viên Viên không thích anh.
Cậu không muốn thân thiết cùng anh cả trước đây của mình.
Có phải bởi vì Viên Viên không có quan hệ huyết thống cho nên từ bỏ không, nhưng anh...!Thật sự rất muốn len lén chạy tới công viên giải trí cùng Viên Viên chơi cho vui vẻ như trước đây mà.
Anh sắp lên hàng ba mươi tuổi rồi, nếu không thể dẫn theo Viên Viên mà tự đi chơi một mình thì sẽ rất xấu hổ.
Đột nhiên Nghiêm Trạch Thủy bị suy nghĩ của mình chọc cười, sau đó thở dài thườn thượt.
Đây là...!Báo ứng.
Báo ứng anh xứng đáng bị.
Ngón tay Nghiêm Trạch Thủy gõ vào màn hình điện thoại, dường như muốn gửi tin nhắn cho Diêm Thanh Viên, nhưng anh không thể soạn được bất kỳ tin nhắn nào trong một thời gian dài.
——
Sau khi Diêm Thanh Viên tắm rửa xong thì mở công cụ trò chuyện của mình muốn nói với anh hai Nghiêm về việc cùng nhau ra ngoài ăn sáng, nhưng nhiên bị tin nhắn trên điện thoại của mình làm cho khiếp sợ.

Vẻ mặt Diêm Thanh Viên sững sờ nhìn rất nhiều tin nhắn kia, trước giờ cậu không biết mình vậy mà được hoan nghênh đến như vậy?
Trong đó tin nhắn anh hai Nghiêm gửi cho cậu đặc biệt nhiều, Diêm Thanh Viên vô cùng kiên nhẫn xem hết tất cả tin nhắn, nhưng Nghiêm Trạch Thanh vẫn luôn không nhận được tin nhắn trả lời đã nhịn không được đi lên gõ cửa.
Nghiêm Hãn Hải mở cửa ra, bởi vì vừa mới rời giường không lâu nên hắn còn mặc đồ ngủ, dáng vẻ trông rất tùy hứng.
Nghiêm Trạch Thanh vừa nghĩ đến Nghiêm Hãn Hải mặc quần áo như vậy vẫn luôn ở chung một phòng với Viên Viên nhà y, y liền cảm thấy giận run cả người, thật sự không hiểu vì sao mỗi ngày cải trắng cứ thích bị heo gặm.
Nghiêm Trạch Thanh trực tiếp lướt qua bên cạnh Nghiêm Hãn Hải đi về phía Diêm Thanh Viên, đào người đang đọc tin nhắn trên giường ra, nhìn từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài xem có dấu vết khả nghi nào trên người Diêm Thanh Viên hay không, mãi đến khi nhìn thấy nơi Diêm Thanh Viên bị quần áo che khuất đều trắng trẻo mới yên tâm.
Nhưng nhìn làn da bị rám nắng của Diêm Thanh Viên, đột nhiên nhịn không được bật cười: "Trông Viên Viên như dán một lớp màng vậy."
Diêm Thanh Viên nhìn cánh tay rám nắng của mình, cũng cười: "Em cũng cảm thấy lố lắm, thì ra em có thể rám nắng như vậy, so với những nơi khác quả thực là khác nhau một trời một vực, giống như mang theo găng tay và mũ trùm đầu."
Ánh mắt Nghiêm Trạch Thanh dần dần mềm mỏng, đột nhiên xoa đầu Diêm Thanh Viên, đầu đối đầu, Nghiêm Trạch Thanh cười nói: "Yên tâm, sau này anh trai sẽ không để người khác bắt nạt em, cho dug là mặt trời cũng không được."
Diêm Thanh Viên chớp chớp mắt: "Mặt trời sẽ không bắt nạt em đâu."
"Nó khiến Viên Viên bị đen nè."
"Bị đen không phải bắt nạt, em cảm thấy bây giờ em càng nam tính hơn."
Diêm Thanh Viên vừa dứt lời, trong phòng đột nhiên có một hồi ngắn ngủi dừng lại
Diêm Đàm vừa mới bước vào nghe Diêm Thanh Viên nói vậy cũng trầm mặc trong khoảng thời gian ngắn.
Nghiêm Hãn Hải vẫn tiếp tục xử lý công việc giống như chuyện không liên quan đến mình.
Diêm Thanh Viên nhìn Nghiêm Trạch Thanh trước mắt, sự trầm mặc của đối phương quả thực làm cho người ta quá khó chịu.
Nghiêm Trạch Thanh dời tầm mắt: "Viên Viên đang xem gì thế, vì sao vẫn không trả lời tin tức của anh trai?"
"Đã rất lâu rồi em không đăng nhập vào phần mềm trò chuyện, không ngờ trên đó có rất nhiều tin nhắn, tin nhắn của anh hai Nghiêm thật sự rất nhiều." Diêm Thanh Viên vẫn đang quay cuồng, thật giống như những tin nhắn này cậu nhất định phải xem xong.
"Bởi vì anh trai vẫn luôn nhớ Viên Viên." Nghiêm Trạch Thanh sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để đến gần Diêm Thanh Viên, anh đã xa cách người em trai yêu quý của mình quá lâu rồi, cần khẩn cấp bổ sung năng lượng của em trai.
Ngón tay Diêm Thanh Viên đang xem tin nhắn hơi dừng lại, ánh mắt dường như có chút mất mát: "Em biết anh hai Nghiêm sẽ rất nhớ em."
Nghiêm Trạch Thanh ngạy cảm nhận ra sự mất mát của Diêm Thanh Viên: "Là đang suy nghĩ chuyện sách?"
Diêm Đàm đang lắng nghe ở một bên vểnh tai lên, sách? Sách gì?
Diêm Thanh Viên gật đầu, tuy rằng hắn không nhớ rõ tất cả chi tiết, nhưng cậu biết rất rõ Nghiêm Trạch Thanh vì cậu mà bị thương nặng.
"Viên Viên." Ngay khi Diêm Thanh Viên bởi vì chuyện này mà sa sút, đột nhiên Nghiêm Trạch Thanh vươn hai tay nâng hai má Diêm Thanh Viên lên, "Đừng cúi đầu nhìn, nếu muốn đáp án thì nhìn anh."
Diêm Thanh Viên bị nâng hai má không thể không nhìn Nghiêm Trạch Thanh, nhưng động tác như vậy không hiểu sao lại làm Diêm Thanh Viên cảm thấy xấu hổ và thẹn thùng, ánh mắt bất giác mơ màng.

Rõ ràng con người sẽ cảm thấy xấu hổ khi cứ nhìn nhau, nhưng Nghiêm Trạch Thanh dường như không có chút băn khoăn nào, ý có thể cứ nhìn thẳng vào mắt Diêm Thanh Viên.
"Đừng vì chuyện chưa từng xảy ra mà tự trách mình." Nghiêm Trạch Thanh không giải thích quá nhiều, càng đơn giản, càng mạnh mẽ.
Trong khoảng thời gian ngắn không khí yên tĩnh, Diêm Thanh Viên dường như đã bình tĩnh lại, lúc này cũng nhìn khuôn mặt Nghiêm Trạch Thanh gần ngay trước mắt, trong đầu đều là lời nói của Nghiêm Trạch Thanh.
Nghiêm Trạch Thanh buông tay ra, mặc dù Diêm Thanh Viên hơi cúi đầu, nhưng cũng không hoàn toàn cúi đầu, cậu nhìn tin nhắn trong điện thoại cho dù lướt thế nào cũng không được, hốc mắt đột nhiên trở nên đỏ hồng.
Diêm Thanh Viên lạc quan nghĩ, bây giờ cậu đen như vậy, khẳng định không nhìn ra hốc mắt cậu đỏ lên nhỉ.
"Anh hai Nghiêm gửi tin nhắn cho em nhiều quá, em xem hông hết." Diêm Thanh Viên nói, giọng nói mang theo chút trêu chọc.
"Vậy thì không xem nữa." Nghiêm Trạch Thanh vươn tay ấn nút tắt nguồn điện thoại của Diêm Thanh Viên.
Diêm Thanh Viên lập tức nôn nóng: "Vừa rồi em chỉ mới nhìn một chút thôi, anh hai Nghiêm anh như vậy em sẽ không nhớ rốt cuộc đã nhìn thấy ở đâu!"
"Không sao cả." Nghiêm Trạch Thanh cười rồi đến gần Diêm Thanh Viên đặt đầu lên trán cậu, "Chỉ cần gặp được Viên Viên, những lời oán trách này đều là quá khứ, anh căn bản không quan tâm."
Trong lòng Diêm Thanh Viên không cách nào không lộ vẻ cảm động, bản thân cậu chính là vô cùng thiên vị Nghiêm Trạch Thanh.
Diêm Thanh Viên vô cùng tin tưởng nội dung trong sách, cho đến nay Nghiêm Trạch Thanh thực sự rất quan tâm đến cậu, thậm chí còn đưa ra yêu cầu muốn dẫn cậu đi.
Diêm Thanh Viên không biết bây giờ nên trả lời như thế nào, nếu như đồng ý, đó chính là thừa nhận sau này đều sẽ mang theo Nghiêm Trạch Thanh, giống như Nghiêm Trạch Thanh hy vọng, nhưng nếu không thừa nhận, Diêm Thanh Viên lại không đành lòng.
"Ồ, anh cả cũng gửi nhiều tin nhắn như vậy à?" Có lẽ là nhìn ra Diêm Thanh Viên khó xử, Nghiêm Trạch Thanh chủ động dời chủ đề, y không muốn khiến Diêm Thanh Viên có bất kỳ sự khó xử nào.
Diêm Thanh Viên mở tin nhắn ra, nhìn thấy chính là từng bức tranh, nhưng chỉ cần nhìn một cái là đủ hiểu những bức tranh này có ý gì, trình độ vẽ tranh của Nghiêm Trạch Thủy không ngừng nâng cao, mặc dù trừu tượng nhưng Diêm Thanh Viên có rất nhiều trí nhớ tương tự nên rất dễ dàng nhận ra.
Ánh mắt Diêm Thanh Viên dần dần dịu dàng, bức tranh vòng đu quay này là vào một buổi tối khi họ vừa mới chơi vui vẻ sau đó trở về ngồi, kết quả vì gần đó kém phát triển nên đêm tối xung quanh chỉ có một mảnh đen kịt, ngồi lên không hề có cảm giác trải nghiệm, nhưng Nghiêm Trạch Thủy đã sử dụng bảng màu rất tươi sáng để tô lên, có nghĩa là...!Thật ra lần này anh cả chơi rất vui.
Bức tranh về hoa này là khi cậu chơi với Nghiêm Trạch Thủy trong vườn khi còn rất nhỏ, cậu đã ngắt từng bông hoa trên những bông hồng mới nở và cố gắng làm hoa khô nhưng không thành công, ngày hôm sau người làm vườn đến chăm sóc vườn hoa đều sợ đến ngây cả người, khóc ngay tại chỗ, sợ rằng mình không chăm sóc tốt cho hoa kết quả toàn bộ hoa không còn nữa, sợ bị đuổi việc, khi đó người chính sợ đến run người.
Khoảng thời gian ở bên Nghiêm Trạch Thủy có thể nói là khá ồn ào, Nghiêm Trạch Thủy là một người có nhiều ý tưởng quái gở, sau đó cậu luôn là đứa ngốc kia đi theo phía sau Nghiêm Trạch Thủy cùng nhau làm chuyện xấu đó.
"Tài năng hội họa của anh ấy rất nổi bật, nhưng thật đáng tiếc anh ấy không chuyên về mỹ thuật." Nghiêm Trạch Thanh nhìn thoáng qua tỏ vẻ như mình có thể hiểu rõ đối với bức tranh của Nghiêm Trạch Thủy.
Diêm Thanh Viên không trả lời ngay, mà chậm rãi trả lời tin nhắn, cậu thậm chí còn không đọc hết tin nhắn, trông giống như không muốn nhớ lại, hoàn toàn khác với thái độ vừa rồi.
Nghiêm Trạch Thanh khẽ cau mày khi nhìn thấy tin nhắn trả lời của Diêm Thanh Viên dành cho Nghiêm Trạch Thủy, điều này cũng đủ để y nhìn ra vấn đề rồi.
Cho đến khi trả lời xong tin nhắn, Nghiêm Trạch Thủy vẫn luôn không trả lời giống như không nhìn thấy vậy, nhưng Diêm Thanh Viên có vẻ nhẹ nhõm, nhưng biểu cảm nho nhỏ của cậu không thoát khỏi đôi mắt của Nghiêm Trạch Thanh.
"Tại sao?" Nghiêm Trạch Thanh hỏi.
___.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận