Từ sau khi rời khỏi Nghiêm gia, bây giờ xảy ra chuyện gì cũng không còn liên quan gì với sách nữa.
Suy nghĩ này rất lạc quan nhưng cũng rất tàn nhẫn, Diêm Thanh Viên không hy vọng hoàn toàn cắt đứt mọi liên quan đến Nghiêm gia, lại càng không hy vọng chỉ cần thả lỏng một chút thì mọi chuyện sẽ trở lại quỹ đạo bình thường.
Khi tất cả trò chơi kết thúc Diêm Thanh Viên nằm trên giường cuộn tròn hai chân, trong đầu là một nỗi hoang mang.
Lúc ấy Nghiêm Trạch Thanh nói một câu rất quan trọng, đến bây giờ Diêm Thanh Viên vẫn còn đang suy ngẫm.
"Mọi chuyện đều có quan hệ nhân quả, trong sách nói năm đó em vẫn ở lại Nghiêm gia, tất cả đều là do em ghen ghét thiên phú và tài hoa của Nghiêm Hãn Hải, sợ cậu ta cướp đi sự quan tâm của mọi người nên làm những việc sai trái, bây giờ Viên Viên cũng sẽ làm như vậy sao?"
Làm sao có thể làm như vậy, Diêm Thanh Viên cảm thấy mình hận không thể trả lại tất cả cho Nghiêm Hãn Hải, cậu hy vọng Nghiêm gia hòa thuận, hy vọng Nghiêm Hãn Hải cũng có thể thích ngôi nhà cậu thích, hy vọng Nghiêm Trạch Thanh sẽ không có kết cục bi thảm như trong sách, tất cả những điều này không phải đại biểu cho sự thay đổi của cậu sao?
"Vậy thì Viên Viên à." Nghiêm Trạch Thanh dường như hiểu được sự im lặng của Diêm Thanh Viên, vươn tay xoa xoa mái tóc Diêm Thanh Viên, tựa như trước kia mang theo sự nuông chiều vô hạn, "Bây giờ không còn nguyên nhân nữa, em muốn kết quả thế nào đây, huống hồ nếu em có thể thành công yêu đương với Nghiêm Hãn Hải, cả người cậu ta đều là của em, cho dù em chiếm đồ của cậu ta, vậy thì cậu ta có thể làm gì em đây."
Nghiêm Trạch Thanh vẫn luôn hướng về Diêm Thanh Viên, từ lúc trước muốn sống nương tựa vào nhau đến sau đó trở nên quen thuộc với nhau, thứ hình thành giữa họ không chỉ là sự ràng buộc giữa anh em, mà còn là sự phụ thuộc lẫn nhau về tình cảm, Nghiêm Trạch Thanh thừa nhận mình so với Diêm Thanh Viên, thật ra y mới là người càng không thể rời khỏi Diêm Thanh Viên.
Nghĩ đi nghĩ lại, quả nhiên lúc suy nghĩ vẻ mặt nghiêm túc của Viên Viên trông cực kỳ đáng yêu.
Nghiêm Trạch Thanh ở bên kia Diêm Thanh Viên, dường như tâm trạng rất tốt, ngâm nga giọng điệu không rõ, nhìn Diêm Thanh Viên nằm trên giường nằm xe lửa với vẻ mặt rối rắm.
Điện thoại của Nghiêm Trạch Thanh đột nhiên vang lên, sau khi nhìn thấy ID người gọi trên đó, nụ cười của y hơi nhạt đi một chút, y đứng dậy đi sang một toa xe khác.
"Anh cả." Nghiêm Trạch Thanh chậm rãi mở miệng, nghĩ đến việc Nghiêm Trạch Thủy bị Diêm Thanh Viên xa cách y liền có cảm giác giành chiến thắng, âm cuối của cách xưng hô đơn giản hơi cao lên, tựa như tâm trạng rất tốt.
Nghiêm Trạch Thủy có thể nghe thấy âm thanh vô cùng ồn ào từ phía Nghiêm Trạch Thanh, hỏi: "Em đang ở đâu, nghe khá ồn ào."
"Trên xe lửa."
Nghiêm Trạch Thủy sửng sốt, hỏi: "Em ở trên xe lửa làm gì? Em mà cũng có thể đi xe lửa?"
"Viên Viên cần." Đã lâu rồi Nghiêm Trạch Thanh không nói chuyện với giọng điệu thoải mái như vậy, giọng nói của y rất rõ ràng vô cùng cùng êm dịu, Nghiêm Trạch Thủy nghe vậy cũng biết không chừng là vì tìm được Diêm Thanh Viên nên vui vẻ.
Lúc này Nghiêm Trạch Thanh sẽ không giả ngu với Nghiêm Trạch Thủy nữa, e rằng bây giờ tất cả mọi người đều biết tin tức Diêm Thanh Viên đã trở lại, giả vờ nữa cũng không có ý nghĩa gì.
"Quả nhiên em đã tìm được Viên Viên rồi, em ở bên cạnh bao lâu rồi?" Nghiêm Trạch Thủy chỉ cảm thấy chua xót, lúc này cảm thấy ghen tị vì Nghiêm Trạch Thanh liều lĩnh tìm kiếm những đặc điểm của Diêm Thanh Viên.
"Một khoảng thời gian rồi." Mặc dù chỉ mới thực sự gặp nhau một ngày.
"Bây giờ Viên Viên thế nào?" Nghiêm Trạch Thủy muốn thông qua mọi cách để tìm hiểu về tình hình hiện tại của Diêm Thanh Viên, Nghiêm Trạch Thanh làm sao có thể không biết anh đang nghĩ gì, làm anh em nhiều năm như vậy chút ăn ý này vẫn phải có.
"Cao hơn một chút, nhưng cũng chỉ một chút mà thôi." Nghĩ đến Diêm Thanh Viên luôn cố ý vô tình nhấn mạnh mình cao lên thì nhịn không được muốn cười, từng chữ trong giọng nói đều tràn đầy vui vẻ, "Rám nắng, có điều hơi gầy, nhưng nhưng tinh thần rất tốt."
Rõ ràng đã nghe được miêu tả tương tự từ quản gia Hứa Tam Tối, nhưng từ trong miệng Nghiêm Trạch Thanh nói ra Nghiêm Trạch Thủy vẫn vui vẻ.
"Em ấy có cần gì không? Nếu có em có thể rút trực tiếp từ tài khoản cá nhân của anh." Nghiêm Trạch Thủy nói.
"Em nghĩ chắc là không cần, một năm nay Viên Viên đã có công việc của mình còn tiết kiệm được chút tiền, còn muốn mở một nhà hàng."
Hai người anh một lời em một câu tất cả chủ đề đều xoay quanh Diêm Thanh Viên, nhưng trên thực tế đây đã là cuộc trò chuyện dài nhất giữa hai anh em trong một năm qua.
Nghiêm Trạch Thanh bởi vì tìm được Diêm Thanh Viên mà an tâm, cũng càng có thể thoải mái tán gẫu một số đề tài không có ý nghĩa gì, cuộc nói chuyện trước đó giữa hai anh em vô cùng ngắn gọn súc tích toàn nói về công việc, sự ăn ý này ngược lại khiến bọn họ nói ít hơn.
Nhưng hôm nay hiếm khi nói chuyện điện thoại nhiều hơn một chút.
Trong lòng Nghiêm Trạch Thủy chua xót, khàn giọng nói: "Có phải Viên Viên không muốn gặp anh hay không?"
Nghiêm Trạch Thanh nhướng mày, đương nhiên sẽ không, nhưng y cũng sẽ không nói thẳng, chỉ là như có như không hỏi: "Sao vậy?"
"Thái độ của em ấy đối với anh hơi lạnh nhạt, anh cũng không biết nên trả lời như thế nào." Năm đó Viên Viên mỗi ngày đều dính bên cạnh anh gọi anh cả ơi, cùng nhau chơi cùng nhau nghịch vô cùng thân thiết, nhưng bây giờ trả lời tin nhắn của anh thậm chí còn mang theo kính ngữ, Nghiêm Trạch Thủy vừa khó chịu vừa phức tạp.
"Phải không?" Nghiêm Trạch Thanh có một loại khoái cảm vì giành chiến thắng trong cuộc chiến tranh sủng, mặc dù không có biểu hiện đặc biệt nhưng tâm trạng rõ ràng cực tốt.
Nghiêm Trạch Thủy có hơi bất đắc dĩ, từ trước đến giờ Nghiêm Trạch Thanh luôn là hình tượng tinh anh rất nghiêm túc, nhưng bây giờ lại vì Diêm Thanh Viên mà có vẻ trẻ con hơn rất nhiều, mặc dù cảm thấy có hơi bực bội, nhưng cuối cùng vẫn tốt.
Nghiêm Trạch Thủy lắc đầu, cũng biết mình có hỏi thế nào, phỏng chừng Nghiêm Trạch Thanh cũng sẽ không giải thích lý do cho anh, vì thế nói: "Vừa rồi phụ thân và mẫu thân từ nước ngoài trở về."
Lúc này cũng không phải thời điểm mà Nghiêm Kỳ Thúy và Tịch Hạc nên quay lại, nguyên nhân bọn họ trở về là gì cho dù Nghiêm Trạch Thủy không nói thì trong lòng y cũng biết rõ.
"Anh đi đón ở sân bay, phụ thân và mẫu thân xuống máy bay còn đặc biệt quan sát người đến đón đều có ai, mặc dù ngoài miệng không ai nói nhớ Viên Viên, đặc biệt là mẫu thân." Tuy rằng biểu hiện cũng không phải khoa trương như vậy, thế nhưng chuyện Tịch Hạc thích Diêm Thanh Viên tất cả mọi người đều thấy rõ.
Tịch Hạc vẫn còn rất sốc trước sự thật Diêm Thanh Viên không phải là con mình, nhưng sốc đến mức nào thì e rằng không ai biết được, chỉ biết khoảng thời gian đó Tịch Hạc hùng hổ khiến cho tất cả nhân viên đều không dám tới gần, sợ bà nghĩ không thoáng tức giận sau đó liên lụy đến mình.
Nghiêm Kỳ Thúy vẫn nghiêm túc làm việc như mọi khi, việc Nghiêm Hãn Hải giới thiệu lại với mọi người cũng là do một mình ông sắp xếp, ông cũng không bạc đãi Nghiêm Hãn Hải, nhưng cũng không tỏ ra thân thiết hơn.
"Khi nào Viên Viên mới về?" Mặc dù Nghiêm Trạch Thủy ám chỉ Nghiêm Kỳ Thúy và Tịch Hạc đang chờ Diêm Thanh Viên trở về, nhưng trên thực tế bản thân sao có thể không chờ mong.
"E rằng trong khoảng thời gian ngắn sẽ không trở về."
Nghiêm Trạch Thủy sửng sốt: "Vì sao?"
"Bản thân Viên Viên cũng không có ý định trở về." Nghiêm Trạch Thanh cũng không quan tâm Diêm Thanh Viên ở đâu, nhưng y không quan tâm, Nghiêm Trạch Thủy sẽ quan tâm, Nghiêm Kỳ Thúy và Tịch Hạc cũng sẽ quan tâm.
"Rốt cuộc là vì sao?" Nghiêm Trạch Thủy kiểu nào cũng không hiểu vì sao Diêm Thanh Viên lại bài xích trở về như vậy, "Bất kể có phải ruột thịt hay không, Viên Viên cũng sống ở trong nhà này mười sáu năm, tình cảm mười sáu năm chẳng lẽ còn không bằng huyết thống sao?"
Nghiêm Trạch Thanh nghe Nghiêm Trạch Thủy hỏi như vậy, trong đầu hiện lên nội dung quyển sách của Diêm Thanh Viên nói, đột nhiên hỏi: "Anh cả, anh có từng nghĩ muốn xa lạ với Diêm Thanh Viên không?"
"..." Nghiêm Trạch Thủy chợt dừng lại, sau đó chậm rãi nói, "Viên Viên rời đi quá mức đột nhiên không kịp đề phòng, nhưng...!Nếu không phải như vậy, có lẽ anh sẽ làm như vậy."
Trái tim Nghiêm Trạch Thanh đột nhiên dừng đập: "Vì sao?"
Chẳng lẽ nội dung trong sách Diêm Thanh Viên nói đều có khả năng tái hiện sao?
"Bởi vì...!Áy náy." Giọng điệu Nghiêm Trạch Thủy lộ ra bất đắc dĩ và xấu hổ, "Mặc dù Viên Viên vẫn không biểu hiện từ chối, nhưng lúc ở cùng anh có thể vẫn sẽ có lúc miễn cưỡng, bởi vì là anh em, anh ít nhiều cũng có chút không kiêng nể gì."
Anh tận mắt nhìn đứa nhỏ kia lớn lên, lúc anh hiểu chuyện đã gặp được Diêm Thanh Viên, anh mạnh mẽ ký thác tình cảm của mình lên người đứa nhỏ này, nhưng không ai sinh ra đã phải chịu đựng tình cảm của người khác.
Nghiêm Trạch Thanh bất ngờ, tình cảm như vậy y sao lại không phải.
"Cho nên nếu anh chủ động rời khỏi em ấy, lý do không phải là vì em ấy không có cùng huyết thống với anh à?" Nghiêm Trạch Thanh hỏi.
Nghiêm Trạch Thủy khẽ cười nói: "Sao có thể chứ? Viên Viên mãi mãi là em của anh."
Sau khi cúp điện thoại, Nghiêm Trạch Thanh khẽ nhíu mày, quyển sách tồn tại trong trí nhớ của Diêm Thanh Viên có lẽ là viết đúng sự thật, nhưng cứ cảm thấy có một số chỗ không phù hợp.
Y đến gần Nghiêm Hãn Hải, Nghiêm Hãn Hải vẫn đang xử lí công việc, hắn luôn bận rộn, rất ít khi ngừng lại, hắn cũng đã từng bận rộn như thế là vì có thể có quyền lớn hơn để tìm Diêm Thanh Viên, nhưng bây giờ hắn vẫn tiếp tục bận rộn là vì cái gì.
"Em ba." Nghiêm Trạch Thanh cắt ngang Nghiêm Hãn Hải, "Cho tôi xem cuốn sổ của Viên Viên."
Ngón tay Nghiêm Hãn Hải dừng lại, về cuốn sổ mang theo bên người này, cho đến bây giờ hắn cũng chưa từng nghĩ sẽ cho bất cứ ai xem.
"Không được."
"Vì sao?" Nghiêm Trạch Thanh không hiểu lý do, "Lúc trước Viên Viên đặc biệt đặt quyển sách này ở nơi dễ thấy nhất, mục đích như vậy không phải là vì để cho mọi người nhìn thấy sao? Bây giờ cậu muốn chiếm làm riêng là có ý gì?"
Vẻ mặt Nghiêm Hãn Hải lạnh nhạt, sắc mặt lạnh như băng, đối với câu hỏi của Nghiêm Trạch Thanh cũng không có ý muốn trả lời.
"Cậu độc chiếm thứ này có ý nghĩa gì không?" Nghiêm Trạch Thanh hỏi.
"Vậy thì, cho anh xem, lại có ý nghĩa gì?" Nghiêm Hãn Hải hỏi lại.
Nghiêm Trạch Thanh đột nhiên nghẹn lời: "Tôi phải biết rào cản trong lòng Viên Viên."
"Anh chỉ cần duy trì bộ dạng hiện tại của anh đã là trợ giúp tốt nhất cho em ấy." Nghiêm Hãn Hải không hề có ý định thỏa hiệp.
"Cậu muốn cứ mãi giả vờ che giấu tôi sao?" Nghiêm Trạch Thanh có chút không vui.
Nghiêm Hãn Hải ngẩng đầu nhìn người anh hai có quan hệ huyết thống với mình đang đứng trước mặt hắn lúc này, chậm rãi mở miệng nói: "Nội tâm con người luôn có ám thị, một khi biết quá nhiều tuy rằng sẽ cố ý tránh nhưng cũng sẽ dẫn đến sai lầm khác, ví dụ tốt nhất chính là Diêm Thanh Viên hiện tại."
Nghiêm Trạch Thanh sững sờ, nhíu mày, bởi vì Diêm Thanh Viên quá tin vào nội dung trong sách, bây giờ cũng vẫn quá cố chấp.
"Cậu cho rằng hành vi hiện tại của tôi sẽ bị ảnh hưởng bởi quyển sách sao?" Nghiêm Trạch Thanh kính nể năng lực của Nghiêm Hãn Hải, từ việc hòa nhập trong vòng một năm mà xem, cho dù là năng lực học tập hay là cách tư duy đều khiến người ta phải kinh ngạc, y cũng không phải là người làm trái ý người tài, nếu Nghiêm Hãn Hải không cho y xem cuốn sổ cũng có thể là hắn thật sự có suy nghĩ của riêng mình.
"..." Nhưng lần này Nghiêm Hãn Hải lại không trả lời, hắn chỉ im lặng nhìn người trước mắt.
"Sao vậy?" Nghiêm Trạch Thanh khẽ nhíu mày, luôn cảm thấy ánh mắt Nghiêm Hãn Hải khiến y có chút không thoải mái.
"Tôi chỉ đơn thuần là không muốn anh đụng vào cuốn sổ mà thôi." Đây là đồ của hắn, là thứ Diêm Thanh Viên hao hết tâm tư để giữ lấy, hắn không muốn bất cứ ai đụng vào, cho nên bản thân vật này nên là của hắn.
"Cậu..." Nghiêm Trạch Thanh kiểu gì cũng không ngờ vậy mà có thể nghe thấy cách nói như vậy, lập tức giận sôi máu, "Cậu rốt cuộc có muốn phối hợp hay không."
"Anh hai." Thái độ Nghiêm Hãn Hải đối xử với Nghiêm Trạch Thanh dù sao cũng coi như là lễ độ cung kính, nhưng Nghiêm Trạch Thanh lại không hề cảm thấy được tôn trọng, "Cho đến bây giờ tôi chưa từng nghĩ sẽ phối hợp với anh, chuyện về Diêm Thanh Viên, tôi sẽ không để bất kỳ ai tùy ý nhúng tay vào."
Khóe miệng Nghiêm Trạch Thanh giật giật, y đột nhiên cảm thấy vì sao em trai mình không phải là Viên Viên đáng yêu mà là một người khiến người ta tức muốn chết như vậy.
Đầu óc y thật sự là bị nước vào rồi nên mới có thể muốn Diêm Thanh Viên hiểu được tâm ý của mình để cho hai người rõ ràng vẫn còn thích nhau này có thể thành một đôi, quả nhiên vẫn nên phá hư đôi chút.
Nhưng Nghiêm Trạch Thanh lại nghĩ đến dáng vẻ Diêm Thanh Viên vì chuyện này mà thất vọng, cuối cùng chỉ đành thở dài, quên đi, y thật sự một chút cũng không nỡ để Viên Viên không vui.
Đến buổi tối, tiếng xe lửa vẫn ồn ào như vậy, Diêm Thanh Viên nằm trên giường, những gì Nghiêm Trạch Thanh đã nói vào ban ngày vẫn còn quay cuồng trong tâm trí cậu.
Thích thì nên tranh thủ.
Nếu không nỗ lực tiếp cận vậy có lẽ tất cả đều sẽ không có bắt đầu, nếu từ bỏ sớm có lẽ sẽ hối hận.
Diêm Thanh Viên cũng không cho rằng mình xứng đôi với Nghiêm Hãn Hải, nhất là khi Nghiêm Hãn Hải đã dần dần bước vào đỉnh cao trong sách.
Mặc dù vẫn còn cần chút thời gian nữa, nhưng mà...
Diêm Thanh Viên đột nhiên chớp mắt, phát hiện tuyến thời gian hình như xảy ra sớm.
Ở trong sách Nghiêm Hãn Hải mười tám tuổi mới vừa bước vào Nghiêm gia, nhưng bây giờ đã là người thừa kế Nghiêm Y nhìn trúng, đây đã hoàn toàn khác với cốt truyện mà cậu biết rõ.
Lời nói của Nghiêm Trạch Thanh lại một lần nữa xuất hiện bên tai, rõ ràng tiếng xe lửa ồn ào, nhưng Diêm Thanh Viên lại nghe thấy nhịp tim của mình vô tình tăng tốc vì phát hiện ra chỉ tiết nhỏ này.
Lúc này cậu nghiêng đầu, nhìn về phía Nghiêm Hãn Hải đã nhắm mắt lại tựa như đang ngủ.
Thay đổi rồi sao?
Cậu không biết nữa.
Diêm Thanh Viên nhìn góc nghiêng khuôn mặt của Nghiêm Hãn Hải, dưới ánh sáng mờ mờ, người này vẫn đẹp kinh thiên động địa như trước, người như vậy đã từng là hy vọng xa vời của cậu, nhưng có lẽ hy vọng xa vời chính là khởi đầu vượt qua khó khăn cũng không chừng.
Năm đó Nghiêm Hãn Hải tỏ tình với cậu, cưng chiều cậu, lúc nào cũng dùng ngôn ngữ và hành động thể hiện tình yêu đối với cậu.
Nghiêm Hãn Hải có từng cân nhắc đến sự khác biệt về thân phận vào lúc đó không?
Tình huống hiện tại, có phải có nghĩa là cậu có thể làm những chuyện cậu muốn làm hay không.
Trong sách cậu ghét Nghiêm Hãn Hải, muốn loại hắn ra khỏi Nghiêm gia, vậy bây giờ cậu thích Nghiêm Hãn Hải, như vậy có phải có khả năng tình tiết sẽ ngược lại hay không.
Diêm Thanh Viên vô tình ngồi dậy, nhìn cơ thể Nghiêm Hãn Hải đang run nhẹ vì xe lửa lắc lư, bất giác hỏi: "Cậu vẫn còn thích mình sao?"
Nhưng những lời này vừa nói ra khỏi miệng Diêm Thanh Viên liền hối hận.
Trực tiếp hỏi một vấn đề như vậy, nếu Nghiêm Hãn Hải trả lời đúng, sẽ quá hèn mọn, nhưng nếu trả lời không, vậy cậu sẽ rất xấu hổ vì tự mình đa tình.
Tiếng xe lửa lớn như vậy, giọng nói của cậu nhỏ như vậy, chắc là không nghe thấy đâu nhỉ?
Diêm Thanh Viên chỉ có thể gửi gắm hy vọng Nghiêm Hãn Hải không nghe thấy, nhưng khi cậu lại lần nữa nhìn Nghiêm Hãn Hải thì bị hoảng sợ, Nghiêm Hãn Hải vẫn luôn nhắm mắt lại vậy mà chỉ là chợp mắt chút thôi, bây giờ hắn đang mở mắt ra, mặc dù không phải đang nhìn Diêm Thanh Viên, nhưng rõ ràng hắn đang tỉnh táo.
"À thì...!Không phải, tôi chỉ...!Tôi chỉ tùy tiện nói thôi, không cần trả lời tôi đâu." Diêm Thanh Viên lắp bắp muốn lướt qua chủ đề này.
"Đúng vậy."
Diêm Thanh Viên hết hồn, đôi mắt dần mở to, dường như không thể tin nổi những gì mình nghe được.
Lúc này Nghiêm Hãn Hải đảo mắt, hắn nhìn Diêm Thanh Viên: "Tôi sẽ hôn em."
Lúc này Diêm Thanh Viên lại giống như đột nhiên nghĩ đến gì đó.
Trong sách, Nghiêm Hãn Hải không chấp nhận tình yêu của bất kỳ ai, nói cách khác hắn căn bản không có bất kỳ kinh nghiệm hẹn hò yêu đương nào, chứ đừng nói chi là hôn môi ôm thậm chí là tiến thêm một bước nữa.
Nụ hôn của Nghiêm Hãn Hải trong sách và giờ chỉ thuộc về một mình cậu!
Diêm Thanh Viên vô thức che kín miệng mình, trong mắt tràn đầy kinh ngạc còn có vui mừng, có cái gì khiến cho người ta vui hơn so với việc người mình thích chỉ đối xử đặc biệt với mình đây?
"Sau đó thì sao?" Nhưng những lời tiếp theo của Nghiêm Hãn Hải lại trực tiếp kéo Diêm Thanh Viên trở lại hiện thực, lúc này trong mắt Nghiêm Hãn Hải không phải là dịu dàng yêu thương mà cậu quen thuộc, mà lạ lạnh lẽo như băng vỡ vụn, "Em lại muốn dựa vào việc tôi thích em, lại không kiêng nể gì cả sao?"
Niềm vui trong lòng Diêm Thanh Viên chìm đi, nhìn người trước mặt, Diêm Thanh Viên đột nhiên cảm thấy có lẽ cậu nghĩ quá đơn giản rồi.
Nghiêm Hãn Hải không nói gì nữa, mà nhắm mắt lại, trở lại dáng vẻ trước đây, trong lòng Diêm Thanh Viên không cách nào kiềm chế tâm trạng sa sút.
Đặt mình trong hoàn cảnh người khác, lúc trước Nghiêm Hãn Hải đã cẩn thận tỏ tình với cậu, lúc hắn thổ lộ tình cảm với cậu, mình lại chưa từng đáp lại, Nghiêm Hãn Hải có phải cũng giống như anh vậy, lo được lo mất không?
Nhưng đến giờ hắn vẫn chưa từng nhụt chí.
Vậy cậu...!Có phải cũng không cần nhụt chí không?
Tâm trạng Diêm Thanh Viên phức tạp cực kỳ, lăn qua lộn lại trên xe lửa không ngủ được, lúc nào cũng có thể bất ngờ nhìn thấy Nghiêm Hãn Hải lúc nửa tỉnh nửa mê, mặc dù hắn vẫn ngủ bên cạnh cậu, nhưng khoảng cách giữa bọn họ dường như cách rất xa.
Ngày hôm sau cậu tỉnh dậy nhờ ánh sáng của xe lửa, bất giác liếc nhìn sang bên cạnh...
Được rồi, khoảng cách giữa cậu và Nghiêm Hãn Hải thật sự rất xa.
Nhưng buổi tối Nghiêm Hãn Hải thừa nhận vẫn còn thích cậu, điều này không hiểu sao khiến cậu rất an tâm.
Mặc dù bây giờ Nghiêm Hãn Hải trở nên rất kỳ lạ, nhưng tình cảm thích vẫn không thay đổi, vậy...!Nghiêm Hãn Hải như cũ vẫn là Nghiêm Hãn Hải.
Chuyến tàu cuối cùng cũng kết thúc, lần này Diêm Thanh Viên đến một thành phố khác, ở đây có một trường đầu bếp nổi tiếng, hơn nữa học phí có thể cho vay, sau khi Diêm Đàm kiểm chứng thì quả thật có danh tiếng nhất định.
Nghiêm Trạch Thanh hỏi Diêm Thanh Viên: "Em không muốn quay lại trường cấp ba sao? Quay lại trường cấp ba học sau đó đi thi đại học, lấy bằng tốt nghiệp."
Diêm Thanh Viên lắc đầu nói: "Điều quan trọng nhất đối với em bây giờ là nuôi sống bản thân mình trước, sau đó có thể nuôi sống anh Diêm, nếu như đi học thì quá lâu, chờ sau khi em có thể mở cửa hàng thành công, tất cả mọi thứ đi vào quỹ đạo, em có thể tự học rồi tham gia kiểm tra dành cho người lớn*, cũng không nhất định phải học cấp ba thì mới được."
*Hình như là khóa học để thi đại học dành cho những người lớn tuổi hay gì đó.
Bên mình cũng có nữa nhưng mà không biết gọi là gì
Nghiêm Trạch Thanh lắng nghe suy nghĩ của Diêm Thanh Viên, mọi việc Diêm Thanh Viên làm bây giờ đều rất có tổ chức, cậu...!Cuối cùng cũng trưởng thành trong lúc bất tri bất giác.
Diêm Đàm kinh ngạc: "Sao lại muốn nuôi anh?"
Trông anh ấy rất giống người cần được nuôi hả?
"Em và anh Diêm đã là anh em, không phải sao ạ? Tuổi anh Diêm lớn hơn em nhiều như vậy, anh Diêm nhất định sẽ nghỉ hưu sớm hơn em, đến lúc đó em chắc chắn phải nuôi anh Diêm rồi." Diêm Thanh Viên trước giờ chưa từng nghĩ đến việc loại Diêm Đàm khỏi kế hoạch.
"Anh cũng muốn được Viên Viên nuôi." Nghiêm Trạch Thanh ở bên cạnh nửa đùa nửa thật nói, nhưng khuôn mặt vốn luôn không biết nói đùa của y giờ lại trông rất nghiêm túc.
Diêm Thanh Viên lại lắc đầu: "Anh hai Nghiêm không cần em nuôi."
"Anh đã ở với Viên Viên rồi mà." Nghiêm Trạch Thanh không cam lòng yếu thế.
"Tính cách của anh hai Nghiêm, cũng sẽ không im lặng bị nuôi dưỡng, không phải sao?" Diêm Thanh Viên cũng không phải không hiểu gì về các anh trước đây của mình, "Tính cách của anh hai Nghiêm rất hiếu thắng, thay vì dựa vào người khác thì càng thích dựa vào mình hơn, hơn nữa anh hai Nghiêm luôn đặt mình vào vị trí chính xác."
Nghiêm Trạch Thanh kinh ngạc, chớp chớp mắt, hỏi: "Vì sao Viên Viên lại nói như vậy?"
"Bởi vì em vẫn luôn nhìn anh hai Nghiêm." Càng trưởng thành lại càng có thể hiểu được năm đó Nghiêm Trạch Thanh vẫn luôn bảo vệ cậu quý giá đến mức nào, Nghiêm Trạch Thanh trông coi cậu quá mức cũng không phải khống chế, mà là bảo vệ, Nghiêm Trạch Thanh là một người không có cảm giác an toàn.
"Viên Viên nói như vậy, anh trai rất vui mừng." Nghiêm Trạch Thanh khôi phục bộ dáng trước kia, hơi nhếch khóe miệng.
"Anh hai Nghiêm, thật ra...!Anh không cần đặc biệt kiêng dè việc chung sống với em đâu." Tính cách của Nghiêm Trạch Thanh nghiêm túc và mạnh mẽ hơn, nhưng giờ đây y có vẻ bình dị dễ gần hơn như thể y cố ý phù hợp với sở thích của cậu, "Anh hai Nghiêm cho dù thế nào thì vẫn là anh hai Nghiêm, sẽ không ảnh hưởng đến địa vị của anh hai Nghiêm trong lòng em."
Nghiêm Trạch Thanh nghe thấy tiếng sợi dây vẫn luôn căng thẳng không buông trong lòng mình đã được một đôi tay cởi bỏ nút thắt mà chính y trói lên, cuối cùng không còn giống như sắp sụp đổ nữa.
"Thật ra Viên Viên hồn nhiên sẽ càng tốt hơn." Nghiêm Trạch Thanh không cách nào diễn tả đợi.
cảm giác trong lòng, y cho rằng mình ở đây là để bảo vệ Viên Viên yêu dấu của mình, nhưng không ngờ lại được an ủi ngược lại.
"Không ạ." Diêm Thanh Viên lắc đầu, "Em muốn trở thành một người đàn ông thành thục, lý trí!"
Nghiêm Trạch Thanh nở một nụ cười nhẹ, hỏi: "Vậy thì người đàn ông thành thục, lý trí à, định khi nào mới về nhà đây?"
Diêm Thanh Viên sửng sốt, về nhà?
"Đó đã không còn là nhà của em nữa, em không có lý do để trở về, huống hồ bây giờ em phải ổn định công việc của em trước, không có thời gian để chạy nhiều nơi hơn."
Khi Diêm Thanh Viên nói những lời này, có vẻ rất sa sút, nhưng lại vô cùng chắc chắn.
"Không thể về?" Nghiêm Trạch Thanh hỏi, "Không muốn về?".