Ôm Nhầm Thiếu Gia Giả Được Sủng Ái Mà Không Tự Biết


Trần Kiều Kiều không gọi bất cứ ai, lúc mở cửa cũng không chuẩn bị tâm lí, khi mở cửa ra, dung nhan của một người vào lọt vào trong tầm mắt nháy mắt làm Trần Kiều Kiều dại ra.
Trong lối đi không mấy sáng sủa vào chiều tối, không biết vì sao đèn lối đi không bật, nhưng dù như vậy, người đàn ông nửa ẩn nửa hiện trong bóng tối, dung mạo của hắn vẫn hoàn mỹ đến mức khiến người ta không thở nổi.
Con người của hắn nếu nhìn kỹ sẽ mơ hồ cảm thấy có màu nâu đỏ nhạt, hắn an tĩnh đứng ở cửa, lại khiến lối đi nhỏ bình thường trông giống như một lối đi trong phòng trưng bày tranh nghệ thuật, mà ở cuối lối đi chính là chàng trai hoàn mỹ như một tác phẩm nghệ thuật này.
"Xin lỗi, làm phiền rồi." Âm thanh của chàng trai cực kỳ dễ nghe, giống như tiếng đàn Cello trầm thấp hoa lệ, "Tôi đang tìm một người."
Những người đang chơi game phát hiện Trần Kiều Kiều hay líu lo lúc này sau khi mở cửa đến một chút âm thanh cũng không còn, có vài người vô thức ngẩng đầu nhìn qua, nhưng sau khi nhìn thấy người có vóc dáng cao kia căn bản không có cách nào dời tầm mắt đi được nữa.
"Trời ơi, trai siêu đẹp." Những cô gái ở đây không nhịn được hét lên kinh hãi, đứng dậy đi thẳng về phía trước, "Anh chàng đẹp trai cậu có chuyện gì không? Cậu tìm ai nè? Cho dù không tìm ai thì có muốn tụ họp với chúng tôi không?"
"Kim...! Kim cương." Trần Kiều Kiều cuối cùng cũng phục hồi tinh thần từ trong hoảng hốt, gương mặt tương tự như trên chứng minh thư khiến cho cô ta biết được thân phận của người trước mắt.
Đồng thời cũng hiểu vì sao Nghiêm Thanh Viên lại gọi Cố Hãn Hải là kim cương, khoảnh khắc mở cửa ra cô ta thật sự có cảm giác như mình bị mù mắt.
"Kim cương gì thế?" Mặc dù đang hỏi Trần Kiều Kiều, nhưng ánh mắt của cô gái lại giống như dính vào người Cố Hãn Hải.
Chu Hạ nghe được hai chữ kim cương trong nháy mắt da đầu tê dại, quay đầu lại nhìn thấy Cố Hãn Hải đang đứng ở cửa.
Vóc dáng Cố Hãn Hải rất cao, cũng sẽ không bị những cô gái đang vây quanh cản trở, đôi mắt bình tĩnh nhìn xuống mọi người, hắn thật giống như trời sinh chính là được tất cả mọi người nhìn lên.
Trong lòng Chu Hạ lộp bộp một tiếng, Cố Hãn Hải vậy mà tìm tới đây?
"Đệt mía, người anh em này trưởng thành cũng quá tốt rồi." Những chàng trai khác không nhịn được phun tào nói.
Chu Hạ lúc này mới đứng lên, đối với viên kim cương này hắn có loại tôn kính khó hiểu được, thật giống như cảm giác sợ hãi quỷ dị khi gặp Nghiêm Trạch Thủy hoặc Nghiêm Trạch Thanh, đến bản thân Chu Hạ cũng không hiểu vì sao.
"Tránh ra tránh ra, đều tránh ra chút coi, mấy người đừng vây quanh người ta nữa, người ta lớn lên tốt, nhưng người ta tuổi còn nhỏ, mấy người không nhìn xem mình lớn hơn người ta bao nhiêu tuổi?" Chu Hạ kéo toàn bộ những người kia ra, lúc này nhìn thấy Cố Hãn Hải đứng ở cửa lại không nói gì.
Đột nhiên điện thoại của Chu Hạ vang lên, sau khi nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình sắc mặt Chu Hạ như sụp đổ, vẻ mặt tái nhợt trả lời cuộc gọi.
"Nghiêm, Nghiêm đại thiếu gia."
Người xung quanh vừa nghe Chu Hạ xưng hô nháy mắt trở nên an tĩnh, thậm chí có người còn vội vàng tắt âm thanh của trò chơi.
"Lúc này Tiểu Hải hẳn là đã đến nhà chú em rồi chứ?" Giọng điệu Nghiêm Trạch Thủy rất bình thản.
"Đúng vậy." Hắn dám cam đoan tuyệt đối là vệ sĩ báo cáo!
"Tính tình Viên Viên thẹn thùng, mọi người tuổi lại cách nhiều như vậy, tôi sợ em ấy không thích ứng nên tặng một món đồ chơi qua đó, cậu hẳn là sẽ không để ý nhỉ?"
Chu Hạ giật giật khóe miệng: "Phải nói bằng tuổi, cho dù Nghiêm đại thiếu gia ngài tự mình đến đây thì chúng ta cũng sẽ không có khoảng cách thế hệ."
Nghiêm Trạch Thủy cười khẽ, giọng nói xuyên qua điện thoại cho thấy tâm trạng anh đang rất vui vẻ: "Nếu không thì bây giờ tôi qua đó?"
Chu Hạ: "..." Đây là muốn mạng của hắn sao?
Nghiêm Trạch Thủy rất thích cười, lúc này cũng cười vui vẻ, giống như là nhìn thấy biểu cảm của Chu Hạ vậy.
Chu Hạ vẻ mặt đưa đám, ý đồ cứu vớt một chút tự tôn của mình: "Nghiêm đại thiếu, có thể cho tôi chút riêng tư không."
"Nói cái gì thế, sao tôi lại cảm thấy hứng thú với việc riêng tư của cậu được." Âm thanh của Nghiêm Trạch Thủy vô cùng thoải mái, nhưng đến lỗ tai Chu Hạ lại không phải nghe ra ý này, "Làm phiền chiếu cố Tiểu Hải."

Chu Hạ giật giật khóe miệng, hắn có quyền cự tuyệt sao? Cúp điện thoại, Chu Hạ chỉ có thể điều chỉnh lại biểu cảm, mời Cố Hãn Hải: "Cậu ấy ở trong nhà bếp."
Cố Hãn Hải khẽ gật đầu, vào cửa, không cởi áo khoác dày ra, lại thay giày, nhìn xung quanh, đi về phía nhà bếp, mọi thứ xung quanh không thể hấp dẫn hắn chú ý chi tiết.
"Trời ơi Chu Hạ đây là bạn cậu hả? Cậu có bạn đẹp như vậy? Cậu còn không mau giới thiệu đi chứ?" Những cô gái bên cạnh ríu rít dò hỏi cảm thấy vô cùng hứng thú.
"Hắn là học sinh cấp ba, mười sáu tuổi." Chu Hạ quả thực đau đầu, "Không phải bạn của tôi, là tiểu thiếu gia."
"Là tới tìm Nghiêm Thanh Viên?" Mọi người trong khoảng thời gian ngắn có hơi tò mò, "Là quan hệ gì? Bạn học? Bạn học cũng không đến mức tìm tới nơi này mà?"
"Hắn giống với...!Người giúp việc nhà của Nghiêm Thanh Viên."
Không chỉ có ánh mắt của các cô gái, đến ánh mắt của các chàng trai cũng nhìn Cố Hãn Hải, Cố Hãn Hải không chỉ chọc trúng điểm yêu thích của các cô gái, các chàng trai cũng vậy, diện mạo của chính hắn cho dù là ai đều sẽ bị hắn hấp dẫn ánh mắt, bất kể nam nữ.
"Người giúp việc nhà? Người giúp việc nhà sao có thể tìm được đến đây chứ?" Người lớn lên quá đẹp thường sẽ khiến người khác quên cả ghen tị.
Cố Hãn Hải chỉ đi vài bước cũng đủ để nhận ra sự khác biệt giữa hắn và người thường, giống như tư thế và khí chất của một người học múa sẽ khác với người bên cạnh, Cố Hãn Hải cũng vậy.
Nghiêm Thanh Viên đang chờ để chuẩn bị một số món ăn chính sau khi các cô gái nấu xong những món đặc biệt của mình, lúc này Lư Khôi vẫn luôn ở bên cạnh cậu, vẫn luôn nói chuyện với cậu cũng không cảm thấy xấu hổ nhàm chán.
Khi cửa nhà bếp bị mở ra, những người bên trong nhà bếp cũng đồng thời nhìn về phía cửa, khi Cố Hãn Hải bị Chu Hạ đẩy mạnh tới, phòng bếp ồn ào bỗng trở nên yên tĩnh.
Ánh mắt Cố Hãn Hải tùy ý nhìn một vòng, cuối cùng dừng ánh mắt trên người Nghiêm Thanh Viên, ánh mắt vẫn luôn lãnh đạm kia cuối cùng cũng nổi lên gợn sóng.
Những người vẫn luôn chú ý Cố Hãn Hải đến Cố Hãn Hải đều nhận ra người đàn ông có ngoại hình hoàn mỹ đến mức không thể bắt bẻ này nhìn vào mắt từ đầu đến cuối cũng chỉ có một mình Nghiêm Thanh Viên.
Hắn cất bước đi về phía Nghiêm Thanh Viên.
Nghiêm Thanh Viên không hiểu sao, cũng ngây ngẩn giống như mọi người, vì sao Cố Hãn Hải lại đến đây?
Cố Hãn Hải tới đây, để làm gì?
Cố Hãn Hải không chút trở ngại đi đến bên cạnh Nghiêm Thanh Viên, rõ ràng bước đi trông rất tùy tiện, lại làm người xung quanh có cảm giác hắn gấp không chờ nổi nữa.
"Cậu..." Nhưng Nghiêm Thanh Viên còn chưa nói hết, Lư Khôi lại đột ngột chắn trước mặt Nghiêm Thanh Viên, hoặc là nói chặn một nửa.
Bản thân Lư Khôi cũng không biết vì sao đột nhiên đứng ra.
Cố Hãn Hải rốt cuộc đem ánh mắt bố thí dừng lại trên người Lư Khôi, án mắt hơi âm trầm lạnh lùng nhìn chằm chằm thân ảnh Lư Khôi.
Lúc này Lư Khôi chỉ cảm thấy áp lực thật lớn trong lòng ập vào trước mặt, không giống với áp lực ba và mẹ mang đến, đó là hoàn toàn không thể phản kháng, hoặc là cũng có thể nói không biết nên phản kháng như thế nào với áp lực thật lớn này.
Ngay từ đầu Cố Hãn Hải đã chú ý tới người đàn ông vô cùng bắt mắt vẫn luôn đứng bên cạnh Nghiêm Thanh Viên, mà hiện tại gã ngăn cản giữa hắn và Nghiêm Thanh Viên, Cố Hãn Hải mới chân chính để người này vào mắt, bắt đầu quan sát.
Lư Khôi cảm thấy mình phải nói chút gì đó, gã chỉ đứng lên theo bản năng, bị vẻ đẹp có tính xâm lược quá lớn của Cố Hãn Hải kích thích dục vọng cạnh tranh trong bản năng, nhưng khi thật sự đứng trước mặt gã mới biết bản thân rốt cuộc đến mức nào.
Đây căn bản không phải đối tượng gã có thể so sánh.
Cố Hãn Hải không nói một lời nào cả, an tĩnh nhìn, dường như đang chờ đợi gì đó.
Nhưng vào lúc này, Nghiêm Thanh Viên lại dứt khoát vòng qua Lư Khôi, đứng trước mặt Cố Hãn Hải.
Cố Hãn Hải cúi đầu nhìn Nghiêm Thanh Viên thấp hơn hắn không ít, nhưng trong nháy mắt này tất cả mọi người đều cảm giác được khí thế cường đại của Cố Hãn Hải đều biến mất không còn dấu vết trong nháy mắt, giống như một học sinh trung học bình thường vô cùng an tĩnh ở trước mặt Nghiêm Thanh Viên, vô cùng an tĩnh.

"Sao cậu lại tới đây?" Nghiêm Thanh Viên rất hoang mang, đây chẳng lẽ chính là cái gọi nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới sao, "Vừa nãy tôi còn nghĩ đến cậu á, không ngờ cậu tới ngay luôn, sao cậu lại biết nơi này? Đây còn là lần đầu tiên tới nhà của Chu Hạ đó."
Cố Hãn Hải rũ mắt, trong ánh mắt của hắn hiện lên một tia nhàn nhạt gọi là cảm xúc dịu dàng, nhưng Nghiêm Thanh Viên biết đây là thái độ bình thường của hắn đối với mình, cũng không cảm thấy có gì không đúng.
"Anh cả Nghiêm nói."
Cách nói của Nghiêm Trạch Thủy càng thêm thẳng thắn, nói rất rõ ràng rằng đối với Nghiêm Thanh Viên mà nói một món đồ chơi tùy thời đi theo bên cạnh vô cùng quan trọng, cho nên hiện tại Cố Hãn Hải nên lập tức đến bên cạnh đối phương.
Cho nên Cố Hãn Hải đến đây.
Bởi vì người khác nói Nghiêm Thanh Viên cần hắn.
Mặc kệ là lý do gì, mặc kệ là ai nói, thật ra hắn đều muốn ở bên cạnh Nghiêm Thanh Viên, bởi vì cậu ở nơi cậu không quen thuộc.
Nghiêm Thanh Viên chớp đôi mắt, không hiểu sao có cảm giác mơ mơ màng màng.
"Anh cả bảo cậu đưa tôi về sao?"
"Không có." Cố Hãn Hải lắc đầu, "Anh ta bảo tôi tiện thể nhắn cho cậu để cậu đi chơi vui vẻ, nếu quá muốn có thể ở chỗ này, tôi sẽ ở cùng cậu, ở không được thì đến khách sạn, sẽ chi trả."
"Như vậy à." Nghiêm Thanh Viên đột nhiên cười, "Cho nên anh ấy bảo cậu tới làm vệ sĩ cho tôi hả?"
"Ừm." Cố Hãn Hải chậm rãi đáp, tuy rằng không có ý cười gì, nhưng câu trả lời này lại khiến người ta không hiểu sao cảm thấy tâm trạng của hắn rất tốt.
Nghiêm Thanh Viên không hiểu sao nở nụ cười, tiến lên kéo áo Cố Hãn Hải thò đầu về phía Chu Hạ: "Có thể thêm một người không ạ?"
Chu Hạ nhìn thoáng qua bên cạnh, trên cơ bản đều là ánh mắt rất mong chờ, căng da đầu gật đầu.
Nghiêm Thanh Viên đưa tay kéo áo khoác Cố Hãn Hải, rõ ràng chỉ là thiếu niên nhưng đường cong cực tốt lộ ra trước mặt mọi người, lại một lần nữa bày ra kim cương lấp lánh không nơi nào không hoàn mỹ này.
"Nghiêm Thanh Viên, đây là bạn của cậu sao?" Cuối cùng cũng truyền đến âm thanh của những người xung quanh.
Nghiêm Thanh Viên gật đầu, đột nhiên giống như nhớ tới cái gì đó nhìn về phía Lư Khôi bên cạnh nói: "Đây chính là người bạn đặc biệt đẹp trai mà em nói, bây giờ người thật đến rồi nên anh cũng không cần xem ảnh chụp nữa, anh cả thấy em nói đúng không."
Trước giờ Lư Khôi rất tự tin vẻ bề ngoài của mình, ít nhất chưa từng chịu thiệt thòi về ngoại hình, đủ loại trang sức nhỏ đều được trang điểm cẩn thận, vì để người ta chú ý hắn hơn.
Nhưng khi nhìn thấy Cố Hãn Hải, gã hoàn toàn hiểu được vì sao Nghiêm Thanh Viên không có hứng thú với gã, cho dù trang điểm cẩn thận cỡ nào, trước mặt vẻ đẹp thực sự đều tự biết xấu hổ.
Mà Nghiêm Thanh Viên đẹp tựa ngọc phía trước, làm sao có thể chú ý tới hòn đá khá ưu tú bên cạnh được.
"Cần làm gì?" Lúc này Cố Hãn Hải nhìn một vòng nhà bếp, tỏ vẻ nghi vấn với Nghiêm Thanh Viên đang đứng ngây ngốc trong nhà bếp.
"Phải làm cơm, mọi người không rành lắm, tôi và cậu học nấu ăn lâu như vậy, có thể bộc lộ tài năng."
Cố Hãn Hải nhìn thấy trên mặt bàn đủ loại nguyên liệu nấu ăn đã được mua.
"Tôi tới." Cố Hãn Hải nói ra một câu nhất thời mọi người xung quanh đều hoan hô.
"Thật sao? Người đẹp như vậy nấu ăn cho dù không thể ăn tôi cũng hạnh phúc chết."
"Nhưng mà, không hổ là người giúp việc nhà của Nghiêm gia, thứ này tôi tưởng chỉ có ở trong TV."

"Không phải người giúp việc." Nghiêm Thanh Viên đột nhiên phản bác, "Cậu ấy là bạn của em."
Ánh mắt Chu Hạ nhìn hai người tới lui.
Ánh mắt Nghiêm Thanh Viên cực kỳ nghiêm túc, những người khác cũng chỉ là nhất thời nói đùa, lúc này cũng cảm thấy không đúng, mở miệng xin lỗi.
Nhận được lời xin lỗi Nghiêm Thanh Viên gật gật đầu, tỏ vẻ chấp nhận.
Nghiêm Thanh Viên nhìn Trần Kiều Kiều, nói: "Hôm nay em phải chiếu cố mọi người, bạn của em tố rồi, bọn em cùng nhau nấu cơm, chuyện trong bếp có thể hoàn toàn giao cho chúng em, mọi người chờ ăn."
"Thật sự không cần hỗ trợ?" Người xung quanh đều nhìn bọn họ với ánh mắt tò mò.
"Ừm." Nghiêm Thanh Viên lặng lẽ dùng tay nắm lấy ống tay áo của Cố Hãn Hải, Cố Hãn Hải nghiêng đầu nhìn Nghiêm Thanh Viên, chỉ nghe thấy tiểu thiếu gia ấp úng, còn có chút tự hào nói, "Cố Hãn Hải nấu ăn, bên cạnh có rất nhiều người, ngược lại sẽ quấy rầy cậu ấy."
Tất cả mọi người im lặng.
Rõ ràng tiểu thiếu gia rất rụt rè hơn nữa rất nghe theo bọn họ khi gặp được bạn của cậu vậy mà lộ ra một mặt cường thế.
Lúc này Chu Hạ nhìn Cố Hãn Hải, mặt dù vẻ mặt vẫn không có cảm xúc gì, nhưng đáng chết ở chỗ khiến người ta cảm thấy hiện tại tâm trạng của người này vô cùng sung sướng.
Cố Hãn Hải mặc tạp dề mới mua, trên người cô gái kia mặc tạp dề đều không cảm thấy đẹp, nhúng một khi đến trên người Cố Hãn Hải lại cố tình làm cho người ta cảm thấy đó không phải tạp dề mà là đồ trang sức gì đó, hắn xắn cổ tay áo lên để lộ ra một đoạn cánh tay, vô cùng đẹp, vòng eo thậm chí còn mê người hơn so với con gái, nhưng mà...
Hắn tháo găng tay sau đó lại thay găng tay nhựa mới để nấu ăn.
"Nấu cơm sao cứ phải đeo găng tay chứ." Trần Kiều Kiều lén vây xem ở cửa rõ ràng rất thất vọng, cô ta vô cùng muốn nhìn tay Cố Hãn Hải, đôi tay kia lúc được găng tay vây lấy khiến người ta có cảm giác ngón tay đặc biệt thon dài, chắc chắn là một đôi tay vô cùng đẹp, nhưng lại không biết vì sao vẫn luôn mang găng tay, cơ bản sẽ không cho người ta xem.
Nghiêm Thanh Viên đương nhiên cũng nghe thấy lời Trần Kiều Kiều nói, nhìn Cố Hãn Hải lúc này đăng xắt rau nhưng vẫn mang găng tay, không nói gì.
Người đàn ông nghiêm túc làm một việc gì đó đều rất đẹp trai, huống chi bề ngoài cực kỳ ưu tú của Cố Hãn Hải chính là đại sát khí nhân gian.
Kỹ thuật xắt rau của hắn rất tốt, nhìn qua là biết đây là thành quả của tháng ngày tích lũy, Cố Hãn Hải rất cao, đứng trong nhà bếp lại vô cùng gãi đúng chỗ ngứa khiến người ta chú ý.
Cách xào rau rất thuần thục, cách xử lý nguyên liệu nấu ăn cũng vô cùng tinh xảo, lúc lực chú ý của mọi người đều đặt trên động tác lưu loát nhanh chóng lại đẹp mắt của Cố Hãn Hải, đột nhiên tất cả mọi người ngửi thấy mùi đồ ăn.
Tất cả mọi người rất khiếp sợ, mùi hương vô cùng hấp dẫn người ta muốn ăn, ánh lửa đậm nhạt khác nhau như truyền vào thức ăn một linh hồn thơm ngon, tức khắc khiến những người lén quan sát ở bên ngoài đều không nhịn được nuốt nước miếng.
Mặc dù Nghiêm Thanh Viên không cầm muỗng, nhưng cậu ở một bên lại xử lý nguyên liệu nấu ăn đâu vào đấy, bộ dáng như vậy làm cho mọi người nghĩ rằng cậu là bếp trưởng kiêm bếp phó làm việc ở bếp sau nhà hàng.
Nhưng có người chú ý tới Cố Hãn Hải thỉnh thoảng sẽ quay đầu lại nhìn Nghiêm Thanh Viên, phát hiện Nghiêm Thanh Viên đã chuẩn bị tốt những thứ được yêu cầu rồi hơi nhếch khóe miệng vô cùng không rõ ràng, đột nhiên làm cho người ta cảm thấy đây không phải là quan hệ giúp đỡ lẫn nhau, mà giống như một đôi vợ chồng mới cưới đang ở chỗ này khoe vẻ ân ái trắng trợn.
Mặc dù Nghiêm Thanh Viên nấu ăn không giỏi lắm, nhưng cậu lại muốn giúp Cố Hãn Hải mọi mặt, yêu cầu của Cố Hãn Hải cậu sẽ cố gắng làm, bao gồm việc nấu ăn không lớn không nhỏ này.
Thời gian nửa năm bọn họ vô cùng nhanh chóng bồi dưỡng sự ăn ý sống bên nhau, khiến Nghiêm Thanh Viên biết nếu thật sự muốn một mình sinh hoạt thật ra cũng không khó khăn như vậy.
Cố Hãn Hải dùng đũa gấp một miếng thịt, thổi nguội, khi tất cả mọi người cho rằng hắn sẽ nếm thử hương vị, hắn nói: "Nghiêm Thanh Viên."
Mà Nghiêm Thanh Viên lại rất tự nhiên há miệng cắn miếng thịt kia, nhấm nháp hương vị sau đó nở một cười tươi xán lạn với Cố Hãn Hải, tỏ vẻ bị hương vị làm cho kinh ngạc nên hiện tại ăn vô cùng vui vẻ.
Lúc này Cố Hãn Hải sẽ gắp một miếng thịt khác để thỏa mãn con mèo tham ăn đang vui vẻ này.
Lư Khôi hoảng hốt nhìn cảnh tượng trong nhà bếp, tâm trạng không hiểu sao hụt hẫng.
"Chu Hạ, giữa bọn họ thật sự không có quan hệ gì sao?" Trần Kiều Kiều cũng cảm thấy không đúng rồi.
Không so sánh sẽ không có tổn thương, có trời mới biết lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Cố Hãn Hải đã bị kinh ngạc đồng thời cũng bị cặp mắt kia làm cho lạnh lẽo, nhưng lúc Cố Hãn Hải nhìn Nghiêm Thanh Viên, nào có vẻ mặt đem người đóng băng gì đó, còn dịu dàng hơn so với ánh nắng ấm áp mùa đông có được không hả?!
"Hai thiếu niên mười sáu tuổi, có thể làm gì." Chu Hạ trợn trắng mắt.
"Mười sáu tuổi...!Anh không gạt em, Cố Hãn Hải thật sự mười sáu tuổi..." Trần Kiều Kiều khó có thể tin lẩm bẩm nói.
"Không phải đến chứng minh thư của người ta em cũng xem rồi sao, lúc này còn nói cái gì vậy?" Chu Hạ châm chọc nói, vừa chơi máy chơi game trong tay.

Trần Kiều Kiều cũng thật sự tin giữa hai người hẳn là không có mèo vờn chuột gì hết, dù sao Nghiêm Thanh Viên chính là hy vọng người trong nhà có thể nhận nuôi Cố Hãn Hải, người như Cố Hãn Hải thật sự khiến người ta muốn chiếm làm của riêng, bất kể ngoại hình xuất sắc hay là khí chất độc đáo đều là cực phẩm khó gặp, nhìn xem ánh mắt của các chị em của cô ta nhìn Cố Hãn Hải đều lộ ra rạng rỡ.
Chu Hạ cười lạnh, cho rằng người ta mười sáu tuổi thì dễ khi dễ sao? Đừng quá ngây thơ.
Tài nấu nướng của Cố Hãn Hải chưa từng nghiên cứu tỉ mỉ, nhưng đại khái là bởi vì có được buff chỉ cần hắn nguyện ý làm cái gì cũng có thể làm được nên Cố Hãn Hải có thể dễ dàng làm ra đồ ăn hợp khẩu vị của mọi người.
Khi đồ ăn đầy màu sắc hương vị bày ra trên bàn thậm chí đến Chu Hạ cũng không nhịn được nhìn vài lần, hắn thậm chí nghi ngờ đây là cái nồi đơn giản của mình có thể làm ra sao?
Nhưng lúc mọi người ngo ngoe rục rịch bỗng phát hiện Nghiêm Thanh Viên vậy mà có một phần thức ăn riêng biệt, mỗi một món ăn đều có, chỉ là lượng thức ăn tương đối ít, bày biện rất đẹp, làm cho người ta nhìn liền có cảm giác thèm ăn.
"Ái chà Tiểu Hải cậu chăm sóc tiểu thiếu gia như vậy sao? Đến đồ ăn đều phải chuẩn bị một phần đặc biệt?" Trần Kiều Kiều trêu ghẹo nói, rõ ràng là cùng món ăn nhưng sau khi Cố Hãn Hải riêng biệt bày biện trên bàn vậy mà có cảm giác cao cấp, thậm chí có cảm giác ngon hơn của bọn họ.
"Đúng vậy." Cố Hãn Hải đáp, hắn ngẩng đầu nghiêm túc nói với Trần Kiều Kiều, "Dạ dày của Nghiêm Thanh Viên không tốt, rất nhiều món ăn vào sẽ kích thích dẫn đến không thoải mái, nhưng cố tình lại thèm, cho nên đồ ăn của cậu ấy sẽ có tính chất đặc biệt, hương vị đồ ăn của mọi người chỉ có thể phong phú hơn, sẽ không thua kém tiểu thiếu gia."
"Thật sao?" Trần Kiều Kiều có chút kinh ngạc, ngay từ đầu cảm thấy Cố Hãn Hải giống như không dễ tiếp xúc lắm nhưng bây giờ xem ra...!Cũng chưa chắc?
"Vì có nhiều nguyên liệu nên mọi người có thể chọn hương vị mình thích."
Nghiêm Thanh Viên cầm cái muỗng nhỏ của mình an tĩnh chờ ăn cơm, chớp đôi mắt ngồi bên cạnh Cố Hãn Hải cực kỳ ngoan ngoãn, cũng không còn cảm giác người sống chớ lại gần khi cậu ở một mình với bọn họ lúc trước.
"Món này thật sự ngon." Có người nếm thử tay nghề của Cố Hãn Hải sau đó kinh ngạc cảm thán nói.
"Rất ngon, tôi cũng từng ăn không ít món, hương vị này quả thực không giống nhau."
"Tay nghề này có thể tự mình mở nhà hàng rồi."
Cố Hãn Hải chỉ mỉm cười.
Nghiêm Thanh Viên cũng ăn món riêng biệt thuộc về mình, chớp mắt, chẳng lẽ ngày thường Cố Hãn Hải dạy cho cậu cách làm đồ ăn đều chỉ thuộc về khẩu vị của cậu sao?
Vậy ngày thường cậu làm cơm cho Cố Hãn Hải, thật ra ăn không ngon lắm sao?
Chẳng lẽ Cố Hãn Hải vẫn luôn quan tâm đến khẩu vị của cậu mà chưa từng quản của người khác sao?
Hương vị của thức ăn trong miệng thực sự rất ngon, chỉ cần nếm thử như vậy có thể cảm nhận được cảm giác hạnh phúc do vị giác vui vẻ mang lại.
Lơ đãng ngước mắt nhìn Cố Hãn Hải, lúc này tiêu điểm của mọi người đều ở trên người Cố Hãn Hải, tất cả mọi người đều như vô tình lại như cố ý có ý định dẫn dắt Cố Hãn Hải nói chuyện.
Cố Hãn Hải chỉ ngồi giữa mọi người, có thể tự nhiên hấp dẫn sự chú ý của người xung quanh, bị mọi người nhìn chăm chú.
Hắn không cần phải làm gì, độ hảo cảm của người khác đối với Cố Hãn Hải cũng có thể tăng lên thẳng tắp, Nghiêm Thanh Viên ngay từ đầu khó có thể tin đến bây giờ đã quen thuộc, cảm thấy...!Có lẽ Cố Hãn Hải chính là người như vậy, dù sao người đẹp vẫn luôn có đặc quyền.
Cố Hãn Hải cũng hoàn toàn không keo kiệt nói chuyện với người khác, hoàn toàn như hai người khác với người lúc đầu nhìn thấy Nghiêm Thanh Viên, tất cả bực bội và buồn bực đều được xoa dịu, hắn chỉ để lại một mặt khiến người ta thích.
Chu Hạ tự mình ăn thức ăn, không thể không nói đồ ăn vẫn ngon, mà Cố Hãn Hải rốt cuộc là như thế nào, anh không đánh giá.
"Oa, là thật đó, đại soái ca, tôi muốn nhận nuôi đưa về nhà nuôi." Trần Kiều Kiều quay đầu lại lặng lẽ nói với Chu Hạ, "Hơm nữa anh thấy Nghiêm Thanh Viên ăn cá không, từ đầu đến cuối không phun ra miếng xương nào, chắc chắn đều đã được Cố Hãn Hải xử lý, đệt mợ đây là người giúp việc tuyệt vời gì đây."
Lư Khôi ngồi đối diện Nghiêm Thanh Viên, hoặc là nói gã thậm chí không biết vì sao lại ngồi đối diện Nghiêm Thanh Viên.
Rõ ràng ngay từ đầu mục tiêu của gã là bên cạnh Nghiêm Thanh Viên, nhưng lại như bị ma xui quỷ khiến dưới tình huống thúc đẩy ngược lại ngồi ở vị trí có khoảng cách xa với Nghiêm Thanh Viên nhất.
Đến bây giờ gã chỉ nhớ rõ lúc ấy chọn chỗ ngồi Cố Hãn Hải ở trước mặt gã cười nói: "Cảm giác chỗ này có chút trống trải, chỉ sợ mọi người khó ngồi xuống, chi bằng anh chen vào bên trong một chút?"
Lúc ấy chỗ ngồi của mọi người đều dựa theo Cố Hãn Hải sắp xếp ngồi xuống, bọn họ phảng phất như được Cố Hãn Hải phục vụ, nhưng theo Lư Khôi thấy...
Bọn họ bị khống chế.
Bị Cố Hãn Hải khống chế..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận