Đại leo lên gác rủ Bảo đi uống cà phê. Bảo mệt mỏi rã rời chẳng buồn nhấc người dậy. Cô buồn ngủ và chỉ muốn ngủ nhưng Đại cứ ngồi bên giường lải nhải:
- Đi uống cà phê với tôi. Dậy đi bà. Tám giờ sáng rồi.
Cô ngồi bật dậy hét toáng lên:
- Ông muốn uống cà phê thì đi mà uống một mình đi. Sáng nay tôi không có tâm trạng để đi uống cà phê với ông.
Rồi Bảo nằm xuống giường, quay lưng lại. Đại đứng dậy, bước tới bàn cầm ví tiền Bảo để trên bàn mở ra thấy cô vẫn còn kẹp ảnh của Hải Anh.
- Bà vẫn kẹp hình anh Hải tôi hả? - Đại hỏi.
Ngay lập tức, Bảo nhảy khỏi giường giật cái ví trên tay Đại gào lên:
- Ai cho ông lục đồ của tôi?
- Anh tôi có bạn gái rồi đó.
- Biết rồi. Gặp rồi.
Bảo ngồi xuống giường thẫn thờ:
- Dù cho ảnh đã có bạn gái tình cảm của tôi vẫn không thay đổi.
- Bà là đồ ngốc. - Đại giận dữ nói. - Có một người yêu bà đang đứng trước mặt bà đây tại sao bà không chú ý. Anh tôi không hợp với bà đâu. Bà đừng ôm hình anh tôi trong lòng nữa. Bà hãy mở lòng ra với một người khác.
Bảo nheo mắt:
- Người đó là ông?
- Ừ.
Cô lắc đầu. Tính cô vốn luôn cứng đầu. Trong chuyện tình yêu cũng vậy, cô đã yêu ai là cả trái tim đều ngập tràn hình bóng của người đó. Có lẽ hai mối tình đã qua chỉ là thứ tình cảm bị ngộ nhận là tình yêu. Tình cảm dành cho Hải Anh mới thực sự là tình yêu. Chỉ cần anh được hạnh phúc thì đó cũng là hạnh phúc của cô. Cô chấp nhận tình yêu của mình không được đáp lại. Yêu đến mềm người nên trái tim chẳng còn chỗ để mở lòng ra với bất kỳ ai.
- Tôi xin lỗi. Tôi yêu Hải Anh. Tôi không thể yêu ông.
Đại lay mạnh vai Bảo quát to:
- Đồ ngốc!
Rồi anh chạy xuống cầu thang. Bảo bật khóc. Cô không muốn làm tổn thương Đại nhưng trái tim cô không thể dành cho Đại được. Cô yêu Hải Anh, tình cảm này luôn ở trong tim cô. Tình yêu càng ngày càng mãnh liệt và cô không có cách nào có thể ngăn được trái tim mình ngừng yêu anh.
- Huhuhu!
Cô không thể quên được Hải Anh. Cô đã cố gắng quên nhưng không làm được. Vì thế, cô không cách nào có thể đón nhận tình cảm của người khác.
***
Sài Gòn mùa này hay mưa. Bảo ngồi trong nhà ngắm mưa hoài cũng thấy buồn, quyết định che dù đi mua sách. Cô khoác chiếc áo len dài màu xám rồi co rúm trong chiếc dù trong suốt bước chân ra khỏi nhà. Đường phố ướt nhẹp, nước chảy thành dòng xuống cống. Tán phượng nặng trịch đọng nước trắng xóa. Người đi đường trùm kín mít trong những chiếc áo mưa vội vã lái xe. Bảo che dù tới gần mái chờ xe buýt thì thấy Đại buồn bã ngồi ở đó. Cô hốt hoảng vội chạy nhanh lại.
- Ông ngồi đây từ lúc ra khỏi nhà tôi hả? Đồ khùng. Có về nhà không?
Không quay nhìn Bảo, Đại nói:
- Bà kệ tôi đi.
- Ngồi đây lỡ ông bị cảm thì sao. Ông về nhà ngay đi.
Cô hết chịu nổi với người này. Sao Đại có thể đùa giỡn với sức khỏe của mình như vậy. Trời mưa lạnh thế này mà ngồi đây để mưa tạt vào ướt hết rồi nhiễm phong hàn thì khổ.
Bảo cụp dù ngồi xuống bên cạnh Đại, nhìn trời mưa.
- Bà ngồi đây làm gì? - Đại quay sang.
- Tôi sẽ không đi chừng nào ông còn ngồi đây.
- Bà cũng bị khùng nặng rồi. Ngồi đây cảm lạnh nằm một đống rồi chừng đó rên.
- Ừ, tôi đổ bệnh còn ông khỏe như voi chắc? Ốm nhôm ốm nhách mà làm như mình đồng da sắt.
- Bà! - Đại tức tới mức đỏ bừng hết mặt.
- Chút nữa xe buýt tới ông phải lên đi đó. Nếu không tôi sẽ ngồi đây với ông tới chừng nào ông chán thì thôi.
Xe buýt dừng ở trạm. Đại vác bộ mặt nặng như chì lên xe. Bảo nhoẻn cười rồi bung dù đứng dậy. Hai đứa vẫn cứng đầu như vậy nhưng luôn có người nhượng bộ trước. Bảo hiểu Đại đang hối tiếc vì đã đánh mất cô. Nhưng Đại ơi, cố níu kéo thứ tình cảm lưng chừng đó làm gì cơ chứ. Nếu ngày đó ông thực sự yêu tôi thì đã chẳng phải vất vả tìm lại tình yêu mình đã đánh rơi như bây giờ.
***
Dưới tầng hầm để xe của tòa nhà, Hải Anh bước nhanh tới xe Honda 67 của mình nhưng Ngọc Hằng vẫn đuổi theo anh. Cả ngày anh bị vô số cuộc gọi và tin nhắn phẫn nộ có, sướt mướt lê thê cũng có về chuyện tối qua khiến anh nhức hết đầu. Anh đã nói Bảo chỉ là bạn gái của em trai nhưng Hằng vẫn không tha.
- Hải Anh! Chúng ta chưa nói chuyện xong đâu. Tại sao anh lại bỏ về.
- Anh không có chuyện gì để nói với em hết. - Hải Anh quay lại. - Dẹp cái tính ghen tuông vớ vẩn của em đi. Anh không thích bạn gái mình cằn nhằn cả ngày về một cô gái chẳng hề liên quan tới mối quan hệ giữa anh và em.
- Anh nói dối. Tại sao lại không liên quan? Anh nói nó là bạn gái của em trai anh nhưng em không tin. Anh và nó có tình ý với nhau đúng không?
Hải Anh thấy mình phạm phải một sai lầm lớn, anh đã quá vội vàng khi bắt đầu mối quan hệ tình cảm với một người mà anh không có chút cảm xúc nào. Từ khi nào anh lại trở nên hồ đồ như vậy? Hơn thế nữa, cô nàng lại là nhân viên cấp dưới của anh. Ngọc Hằng muốn anh cất nhắc cho cô lên vị trí trưởng phòng Marketing nhưng anh phản đối, cô liền tỏ thái độ khó chịu và vin vào lý do tối qua để nổi đóa với anh. Anh đã sai lầm ngay từ đầu. Đáng lẽ ra, anh không nên quan hệ tình cảm với nhân viên của mình.
- Hằng, anh đang rất mệt mỏi. - Hải Anh nắm hai cánh tay của Hằng thấp giọng. - Lúc khác hai chúng ta sẽ nói chuyện.
Sau đó, Hải Anh lái xe ra khỏi tầng hầm để mặc Hằng đứng nhăn nhó, dậm chân tức tối.
Một mối quan hệ ngay từ khi bắt đầu đã thấy sai lầm nếu cứ tiếp tục thì sai lầm ngày càng trầm trọng. Trái tim anh có hình bóng của ai anh còn không biết thì ai vào đây biết nữa. Anh không muốn làm thằng em anh đau khổ nên đã không tiến tới. Lúc Bảo tỏ tình, anh đã dao động nhưng vì cô là người con gái mà Đại thích nên anh từ chối tình cảm của cô. Anh nghĩ chỉ cần mình quên thứ tình cảm thoáng qua tim thì sẽ bình thản coi Bảo như Hải Phượng, vui vẻ gọi cô là “em dâu”. Nhưng càng ngày anh càng nhận ra mình yêu Minh Bảo.
Về nhà, Hải Anh đi xuống bếp mở tủ lạnh lấy chai rượu vặn nắp uống ừng ực. Sau đó, anh xách chai rượu ra phòng khách ngồi xuống ghế nệm. Bật nguồn điện thoại, anh mở hình Bảo ra ngắm cô.
Thằng ngu. Hải Anh tự chửi mình sau đó chầm chai rượu lên uống. Đến khi hết rượu trong chai, cơn buồn ngủ kéo đến, anh nằm dài xuống nệm ngáy khò khò. Chai rượu lăn xuống sàn va vào chân bàn cái “cốp”. Chiếc điện thoại cũng bị rơi xuống thảm.
Đại đẩy cửa đi vào căn hộ với một túi đồ ăn. Anh vừa mới về nhà liền bị bà nội bắt phải vác lương thực tới nhà cho anh Hai. Thấy Hải Anh nằm ngủ khò trên ghế nệm, Đại xách túi đồ ăn đi tới phòng bếp tống hết vào trong tủ lạnh. Ra phòng khách, cúi người nhặt điện thoại lên định để xuống bàn thì ngón tay vô tình trượt qua màn hình, Đại nhìn thấy nụ cười tươi tắn của Bảo trên đường phố Sài Gòn đông đúc. Anh nhìn Hải Anh rồi bấm vài thao tác. Trong album ảnh có rất nhiều ảnh của Bảo. Đại đứng lặng người một lúc rồi đặt điện thoại xuống bàn, sau đó đi ra khỏi căn hộ.
***
Bốp!
Sau khi giáng thẳng vào mặt Hải Anh một cái tát, Ngọc Hằng mắng anh xối xả:
- Đồ tồi! Anh là đồi tồi. Tôi biết ngay là yêu anh sẽ chẳng tốt đẹp gì đâu mà. Anh chỉ biết có bản thân anh, chưa từng làm được gì cho tôi.
Rồi cô nghiến răng:
- Thằng khốn…
Ngọc Hằng định giơ tay lên tát Hải Anh một cái nữa thì anh chụp tay cô lại kéo mạnh xuống.
Cô hét lên:
- Thằng khốn nạn…
Hải Anh rời khỏi sân thượng đi vào trong thang máy. Bị ăn một cái tát cũng đáng. Nhưng cuối cùng anh cũng kết thúc được mối quan hệ sai lầm. Tình hình chắc anh phải về sớm lấy đá chườm mặt.
Điện thoại chợt đổ chuông. Trưởng phòng Marketing đang gọi.
- Em gọi để báo cáo anh hôm qua Ngọc Hằng nộp đơn xin nghỉ việc cho em, em muốn hỏi ý kiến anh trước khi xử lý đơn của cổ.
- Duyệt!
Hải Anh trả lời đúng một chữ rồi cúp máy. Điện thoại báo có tin nhắn ngay sau đó. Lần này là thông báo của ngân hàng, tài khoản ATM của anh bị rút một khoản tiền. Hải Anh tức điên gọi cho Huy.
- Em nghe nè. Em đang trên đường đi Bến Tre.
- Mày lấy thẻ của anh từ lúc nào? - Hải Anh nổi cáu.
- Mới nãy. - Huy trả lời tỉnh bơ. - Em vào phòng anh tìm trong ngăn kéo. Anh nói em có thể mượn tiền anh bất cứ lúc nào mà. Thẻ của em bị mẹ tịch thu rồi. Anh cho em mượn ít tiền nghen.
Hải Anh gằn giọng:
- Tiền đó anh để giành lấy vợ, mày mà xài hết coi chừng anh.
Tắt điện thoại, Hải Anh bước ra khỏi thang máy. Vài nhân viên cúi đầu chào anh. Điện thoại lại đổ chuông.
- Mẹ em có hỏi em đi đâu anh cứ nói em đi theo tiếng gọi của trái tim.
Cúp máy, Hải Anh cười phì. Cái thằng… đi theo tiếng gọi của trái tim mà “lộ phí” và “tình phí” đều phải đi mượn. Muốn em dâu tha thứ có lẽ nó phải bám trụ ở quê nhà cổ hơi lâu.
***
Bảo đang đứng tưới cây cảnh trên ban công thì thấy bé Trúc đứng dưới ngoắc tay cô xuống. Bảo hỏi to:
- Có chuyện gì vậy?
Con bé liền mím môi, hất đầu ý muốn Bảo nhìn đằng sau. Có một thằng nhóc cao ráo đẹp trai mặc đồng phục đeo ba lô bước lại đứng cạnh Trúc và nhìn lên ban công cười với Bảo. Mặt Trúc đỏ bừng, lúng túng như gà mắc tóc:
- Chị xuống nhanh đi!
Bảo quăng bình tưới chạy thẳng xuống cầu thang ra trước quán. Thằng nhóc chào cô sau đó gỡ ba lô lấy ra hai quyển sách. Đó là hai cuốn tiểu thuyết của Bảo.
- Dạ, em là fan của chị Bảo. Em muốn xin chữ ký của chị trước khi đi Anh.
Bảo nheo mắt. Thằng nhóc nói xin chữ ký trước khi đi Anh…Đi Anh… Rồi cô nhìn mặt Trúc, la lên:
- Em tên Hoàng phải không?
***
Trong quán cà phê, Bảo hí hửng kí roẹt vào hai cuốn sách, ghi mấy câu chúc rồi gập sách lại đưa cho Hoàng không quên trả thằng nhóc cây bút. Cô cười to:
- Ha ha. Bé Trúc kể về em hoài mà bây giờ mới có dịp gặp mặt.
- Chị Bảo!
Trúc nhéo Bảo một cái nhói ngay hông, cô la oái rồi cười xòa:
- Chị nghe I won’t give up em cover lại rồi. Hay tuyệt.
Hoàng bật cười:
- Em cám ơn chị. Bất ngờ ghê. Không ngờ tác giả em hâm mộ cũng nghe em hát rồi.
Bảo nghĩ bụng, nụ cười của thằng nhóc sao giống Marco Reus1 quá. Cô cười toe toét:
- Còn chị thì quá bất ngờ luôn.
Suốt buổi, toàn một mình Bảo nói, Hoàng và Trúc chỉ ngồi cười. Cuộc sống có thể mang đến những bất ngờ thú vị mà mình chẳng bao giờ nghĩ tới cả. Đây là lần đầu tiên có một bạn trẻ tới tận nhà tự nhận là fan của Bảo. Cô hạnh phúc tới mức nói nhiều hơn thường ngày.
***
Về nhà Trúc, Bảo theo con nhỏ lên phòng, ngồi trên giường tò mò:
- Kể đi!
- Kể gì chị?
- Sao nó biết em ở sát nhà chị mà nhờ em dẫn tới?
Trúc thay xong quần áo ngồi xuống giường dựa lưng vào tường. Cầm quyển sách Giáo dục công dân lật lật, nó cười mủm mỉm:
- Hồi chiều, trong giờ ra chơi, lúc con bạn em đem cuốn tiểu thuyết của chị qua trả có Hoàng ngồi trong lớp, nghe tụi em nói chuyện về nội dung cuốn tiểu thuyết. Trong tiết học, Hoàng viết thư hỏi em cũng thích tác giả Minh Bảo hả, em trả lời là thích và còn biết nhà của chị. Sau đó thì như chị biết đó.
1Cầu thủ Đức
- Coi em vui chưa kìa. - Bảo cười hề hề. - Mà em nói cho nó biết tình cảm của em chưa vậy?
- Dạ, vẫn chưa. Em mắc cỡ quá.
- Có gì đâu mà mắc cỡ, cứ nói cho nó biết. Thôi chị về đây. Em học bài đi nghen.
Bảo vui vẻ chạy xuống cầu thang định về nhà mình thì điện thoại phát nhạc. Màn hình hiển thị số của Vũ Phong. Bảo bước ra khỏi nhà Trúc vui vẻ nhận cuộc gọi:
- Anh Hai, sao bữa nay anh lại gọi cho em?
- Nhớ thì gọi. Em không thích hả?
- Không phải là không thích, chỉ là em thấy lạ.
Anh Hai hiếm khi gọi điện cho Bảo. Thường thì, anh sẽ gọi về á rồi nói má chuyền máy cho cô.
- Anh nghe má nói em không lo kiếm việc làm mà toàn ngồi chơi không.
Bảo nhìn vào trong nhà. Sao má lại nói với anh Hai như vậy về cô chứ? Cô vội đính chính:
- Anh Hai, không có đâu. Em vẫn đang làm việc.
- Việc gì? Viết tiểu thuyết hả? Sách được in chưa? Kiếm được nhiều không?
Bảo nghĩ bụng. Anh Hai đúng là luật sư, đến cả em gái mình cũng không tha. Nghe anh Hai chất vấn mà cô muốn lùng bùng cả lỗ tai.
- Dạ, đúng là em đang viết tiểu thuyết. Cuốn thứ ba gặp vấn đề nên không được xuất bản. Em không phải luật sư. Em không kiếm được nhiều tiền như anh. Em trả lời như vậy anh hài lòng chưa thưa luật sư Vũ Phong.
- Qua đây đi, anh đang cần một trợ lý…
- Anh Hai, anh bị sao vậy? - Bảo cắt ngang. - Em không giỏi tiếng Đức, không biết chút gì về công việc của một luật sư, sao em có thể làm trợ lý cho anh?
- Không biết thì có thể học. Công việc vô cùng đơn giản, chẳng hạn sắp xếp tài liệu, xếp lịch hẹn gặp khách hàng, pha cà phê cho anh… Anh muốn đưa má với em sang đây ở luôn. Anh hỏi ý kiến ba rồi. Ba cũng đã đồng ý. Má nói sợ độ cao thì anh nghĩ chỉ cần thuê một bác sĩ tâm lý là ổn. Em chuẩn bị thủ tục đi. Khi nào xong, thông báo ngày giờ bay cụ thể cho anh. Anh bận lắm. Anh cúp máy đây.
Bảo cuống quít:
- Anh Hai, em chưa nói xong mà… Alo…Alo…
Điện thoại bị ngắt bụp. Bảo cười phì. Anh Hai nói nhanh như chong chóng, công nhận dài hơi thật.
Bảo bước vào nhà, đi thẳng xuống dưới bếp. Má Bảo đang lui cui với đống chén đũa. Cô thấy thương má. Có lẽ vì quá cô đơn khi chồng một nơi, vợ một ngả nên má mới quan hệ vụng trộm với một người đàn ông để rồi mối quan hệ đó vỡ lở, ba tuyên bố ly dị. Má đã hối hận vô cùng thậm chí còn cầu xin ba đừng bỏ má nhưng ba vẫn lạnh lùng bỏ đi không một lời từ biệt. Và giờ, rốt cục thì ba cũng đã tha thứ á. Bởi thế, ba mới đồng ý để anh Hai đưa má và Bảo qua Đức.
Lúc Bảo quay người đi lên cầu thang, má hỏi cô:
- Bảo, ăn gì chưa con?
- Dạ, con ăn bánh xèo với bé Trúc rồi. - Cô trả lời.
Lên căn gác nhỏ, Bảo ngồi thừ người trên giường. Cả nhà đoàn tụ đó là điều Bảo luôn mong muốn nhưng sao cô lại thấy rất buồn. Có lẽ bởi vì cô sẽ phải rời Sài Gòn sang Đức sống với ba má và anh Hai. Cô yêu Sài Gòn, nơi cô sinh ra và lớn lên. Sang Đức, cô phải học rất nhiều mới có thể hòa nhập được với cuộc sống ở đó. Rồi cô nghĩ đến Hải Anh. Nếu ở lại ít ra thỉnh thoảng vẫn được gặp anh, nhìn thấy anh cười, biết anh vẫn khỏe mạnh. Nhưng có thể ba má và anh Hai sẽ không đồng ý để Bảo sống một mình ở Sài Gòn. Rất có thể má sẽ không đi Đức nữa mà ở lại với cô. Má đã sống cô đơn quá lâu rồi. Ba đã tha thứ á. Đã đến lúc cả nhà Bảo sum vầy hạnh phúc bên nhau.
***
Sáng sớm tinh mơ, khi những giọt sương còn đọng lại trên lá, nắng vẫn chưa kịp lên. Bảo dậy sớm đến cửa hàng bánh kem. Cô chủ cửa hàng có má lúm đồng tiền dễ thương đã hứa sẽ dạy cô làm bánh gato. Vì hôm nay là sinh nhật Đại nên Bảo muốn tự tay làm bánh sinh nhật mang đến nhà tặng cho thằng bạn thân nhất của mình. Chắc chắc Đại sẽ rất vui.
- Em làm tốt lắm.
Trang, chủ cửa hàng bánh kem mỉm cười đứng bên cạnh nhìn Bảo chăm chút cho chiếc bánh kem của mình. Bảo cười toe, tự vỗ tay tán thưởng:
- Em cám ơn chị. Hóa ra không khó như em tưởng.
- Giờ thì cầm cái ống này và viết chữ nè.
Bảo cầm ống xịt sô cô la Trang đưa bắt đầu xịt lên mặt bánh kem hàng chữ Happy birthday to my best friend. Sau đó, cô xịt thêm một cái mặt cười. Cảm giác thật tuyệt khi được tự tay làm một chiếc bánh.
Bảo lấy nắp hộp đậy lên bánh chào Trang rồi xách bánh kem bước ra ngoài đường phố.
Nắng đã lên. Một ngày đẹp trời. Bảo chui vào trong taxi đọc địa chỉ, sau đó dựa lưng vào ghế vui vẻ nhìn trời qua ô cửa xe.
- Ủa, sao trời mới nãy đẹp lắm mà tự nhiên âm u vậy ta? - Cô lẩm bẩm.
- Cháu đang đeo kính mát kìa! - Chú tài xế lái taxi nói với Bảo.
- A! Dạ…- Bảo gỡ kính ra, bật cười. - Hi hi! Cháu quên mất.
Xe đỗ xịch trước căn biệt thự. Bảo bước xuống xe trả tiền cho chú tài xế, rối rít cảm ơn rồi đi vào trong khuôn viên biệt thự.
- Bảo, con tới chơi hả?
Bà nội của Đại tươi cười chào đón cô. Lần nào tới chơi, cô cũng thấy rất thoải mái. Cô thích không khí ở đây, trong lành mát mẻ. Bà nội của Đại và những cô giúp việc đều tốt bụng và hài hước.
- Con lên trên đi. Hai anh em nó đang ở trên đó.
- Ủa, có anh Hải Anh nữa hả nội? - Bảo vui vẻ hỏi.
- Ừ, tối qua nó ghé ăn cơm rồi ngủ lại luôn.
- Dạ!
Bảo bước lên cầu thang đi lên tầng hai. Tim cô đập rộn rã vì sắp được gặp Hải Anh. Nở nụ cười tươi, Bảo đi tới phòng của Đại. Khi đi ngang qua một căn phòng cửa chưa đóng kín, cô nghe thấy giọng nói của Đại phát ra từ trong đó.
- Em không biết anh Hai cũng thích Bảo nên mới nói như vậy. Nếu em biết anh Hai muốn nhường Bảo cho em, em sẽ không bao giờ chấp nhận. Hai người thích nhau mà, đúng không? Em đã từ bỏ ý định theo đuổi cổ rồi.
Bảo mở to mắt. Nhường??? Anh muốn nhường mình ư?