Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ


Có lẽ là mười phút, hoặc lâu hơn nữa...

Khi Lam Ngọc Anh ngẩng lên, đầu óc vẫn còn hơi mơ màng.

Tới bây giờ cô vẫn không dám tin mình lại dám to gan lớn mật làm chuyện như vậy.
Ban này trên đỉnh đầu vọng xuống âm thanh bật ra từ cổ họng anh, cô hồi tưởng lại vẫn cảm thấy cả trái tim mình nóng bừng lên.

Trong miệng ngập đầy mùi vị của anh, mãi không thể tan đi.

Xấu hổ không tưởng được, Lam Ngọc Anh cuống quýt kéo chiếc khăn tắm đã giật xuống ban nãy đắp lại vào hồng anh rồi có ý định chạy trốn.

Nhưng sao cô có thể được như ý chứ, một cánh tay đã kịp thời giữ chặt cô lại.

Chỉ trong khoảnh khắc, cô đã bị bế ngôi lên đùi anh, hoàn toàn bị một sức mạnh kìm kẹp.
Cô hoảng loạn ngắng đầu, đập vào mắt là ánh nhìn u tối ấy, Bấy giờ cô mới bàng hoàng phát hiện ra trong đó toàn là sóng dữ, dường như anh vẫn còn đang đắm chìm trong dư âm của sự kích tình.

Lam Ngọc Anh run rẩy né tránh nhưng nhanh chóng bị anh giữ chặt lấy cầm, ép cô nhìn vào mắt mình.
"Dám làm không dám chịu sao?"

Giọng nói anh hơi khản, Lam Ngọc Anh bối rối muốn giải thích: "Em..." "Ai dạy em?" Hoàng Trường Minh nheo mắt lại.
"À..." Cô ấp ủng.
"Yêu tinh!" Hoàng Trường Minh bất ngờ mắng một câu rồi thu chặt cánh tay đặt trên eo cô lại: "Lại dám dỗ đàn ông bằng cách này à, hửm?"

Đã làm rồi không thể chối cãi, Lam Ngọc Anh đành bấm bụng hỏi: "Hoàng Trường Minh, vậy anh...
rốt cuộc đã nguôi giận chưa?"

Hoàng Trường Minh không lên tiếng nhưng ánh mất rõ ràng đã tối đi nhiều.

Lam Ngọc Anh có phân bối rối, cả người bất ngờ mất đi sức nặng mãnh liệt, cô bị anh bế thẳng lên đi về phía giường.

Gần như chỉ vài ba bước chân, họ đã ngã xuống giường.

Hoàng Trường Minh một tay nâng mặt cô lên hôn.
Giữa lúc mỗi lưỡi đan cài, anh cất giọng trầm trầm: "Muốn khiến anh nguôi giận, lát nữa em phải bán sức một chút!"

Nguồi giận ư?

Bây giờ anh không những hết giận mà còn rất hưng phần nữa

Trong âm thanh xé túi bao cao su xen lẫn tiếng thở dốc của hai người nam nữ...

Buổi trưa, đa số mọi người đều tới phòng trà nước.

Lam Ngọc Anh chống tay lên má, màn hình máy tính đen ngòm soi rõ nét mặt bứt rứt của cô.

Cô cầm chiếc di động vẫn chưa đút vào ngăn kéo lên rồi gọi vào một dãy số.
Đầu kia bắt máy rất nhanh, trạng thái nhẹ nhõm khác hẳn với cô, có thể nghe thấy tiếng lật giở tài liệu và tiếng bút ký tên lên giấy sột soạt

Lúc này đã là giờ nghỉ trưa mà anh vẫn chưa rảnh.

Đứng trên cao phải chịu được giả lạnh, Lam Ngọc Anh thậm chí còn tưởng tượng được dáng vẻ của anh: Ngồi trên chiếc ghế tựa, một tay cầm điện thoại, một tay cầm bút mực ký tên.
Cô chợt cảm thấy đau lòng.
"Nhớ anh à?"

Một giọng nam trầm thấp đột ngột vọng tới

Cho dù cách nhau đường truyền điện thoại, Hoàng Trường Minh vẫn có thể nhẹ nhàng trêu chọc được cô "Còn lâu!” Lam Ngọc Anh vội che loa đi, cũng may mấy đồng nghiệp bà tám xung quanh không có mặt Cô đỏ mặt giải thích: "Em có chuyện muốn nói với anh..." "Ừ." Hoàng Trường Minh khẽ đáp.
"Ban nãy anh Nguyễn Phong gọi điện thoại cho em...
Lam Ngọc Anh bắt đầu lên tiếng về thăm dò "Lại phải đi gặp anh ta sao?" Còn chưa đợi cô nói hết cầu, đầu kia đã hỏi thẳng.
"Vâng...
Lam Ngọc Anh thành thật đáp: "À, vì em đã hứa với anh rằng nếu như lần sau nếu có hẹn hai anh ấy thì em nhất định sẽ hỏi ý kiến anh trước."

Chủ yếu là vì cô sợ chọc giận anh.

Dỗ đàn ông vui tuyệt đối là chuyện khó nhất thiên hạ.
Lần trước cô phải tốn rất nhiều sức mới dỗ được anh.
Hơn nữa việc ấy cô cũng không muốn làm lại lần thứ hai nữa.
Không đúng, không thể làm lại cả đời này.

Quả thực rất xấu hối "Không cho phép!" Hoàng Trường Minh trầm giọng, cây bút trong tay chợt dừng lại.

Lam Ngọc Anh căn môi khó xử, cô cố gắng nói tiếp: "Anh Nguyễn Phong bay chuyển chập tối, em chỉ đi tiền thôi, có lẽ sẽ về rất nhanh.
" "Anh ta quay về New York rồi à?" Nghe xong, Hoàng Trường Minh khá ngac nhiên.
"Vâng!" "Thằng bé cũng đi theo sao?" "Um."

Lam Ngọc Anh nằm chặt di động, còn muốn lan man thêm vài câu nhưng đầu kia bất ngờ lên tiếng: "Anh biết rồi, em có thể đi

Ngay sau đó, hình như có người gõ cửa đi vào báo cáo công việc, anh nói một câu "Anh bận rồi" thì bèn cúp máy.

Lam Ngọc Anh ngẩn người nhìn màn hình di động.

Trở mặt trước sau cũng nhanh quá day...

Được sự cho phép của Hoàng Trường Minh, vì thế sau khi tan ca, Lam Ngọc Anh ngồi taxi tới sân bay.

Khi cô đến nơi, bố con Nguyễn Phong đã check-in xong, Tiêu Thành Vân cũng đứng một bên, có vẻ đang nói lời tạm biệt.

Thấy cô đi tới, bọn họ đều đồng thời dừng lại.

Nguyễn Phong khẽ thở dài: "Anh vốn còn định dẫn Châu Châu về nước ở một thời gian, không ngờ gia đình bằng nhiên có người đổ bệnh.
Ông muốn gặp cháu nội, không còn cách nào khác nên đành phải quay về ngay!"

Lam Ngọc Anh gật đầu.
Trước đó, khi Nguyễn Phong chuyển trọng tâm sang Mỹ thì cả nhà anh cũng di dân sang đó theo.

Thắng bé đeo túi xách trên lưng vô cùng buồn rầu chạy qua năm lấy tay cô lắc lắc: "Ngọc Anh, cháu sẽ quay lại thăm cô sớm thôi, cô đừng quên nhớ cháu mỗi ngày nhé!" "Được, cô sẽ nhớ cháu, ngày nào cũng nhớ!" Lam Ngọc Anh mim cười hứa hẹn.

Nguyễn Phong nhìn cô, trong ánh mất như chất chứa ngàn vạn lời muốn nói, cuối cùng chỉ đúc kết thành một câu: "Ngọc Anh, nhớ là có bất kỳ chuyện gì cũng phải gọi điện thoại cho anh nhé! "Vâng ạ." Lam Ngọc Anh gật đầu.

Bọn họ nói chuyện thêm được mấy câu thì loa thông báo bắt đầu nhắc nhở chuyến bay.
"Không còn sớm nữa, bọn anh phải qua cửa kiểm tra an ninh đây!" Nguyễn

Phong nhìn lên màn hình điện tử, sau đó không quên dặn dò: "Thành Vân, giúp anh đưa Ngọc Anh về nhé!" "Anh yên tâm đi!" Tiêu Thành Vân đồng ý.

Hai người họ nhìn mãi cho đến khi hai bố con Nguyễn Phong qua cửa kiểm tra an ninh, vẫy tay tạm biệt rồi mới rời di.

Vừa ra khỏi đại sảnh sân bay, Tiểu Thành Vân bằng gọi cô một tiếng.
"Lam Ngọc Anh "

Lam Ngọc Anh có phần khó hiểu.
"Sao the a?"

Hôm nay cô vừa đến đã phát hiện sự khác lạ của anh ấy, anh ấy cứ nhíu mày suốt không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Lúc này biểu cảm anh ấy nhìn cô cũng có phần nghiêm nghị như có lời muốn nói vậy.
"Anh nghe anh Phong nói, em và tổng giám đốc Minh của Hoàng Oanh..."

Lam Ngọc Anh đang nghe thì bỗng nhiên ánh mắt quét phải thứ gì đó.

Cô vô thức nhìn qua, mở to mắt có phần kinh ngạc như không dám tin vào mắt mình.

Nuốt nước bọt, tâm tư cô đã bay đi xa.
Lam Ngọc Anh cầm chặt túi xách vội vàng nói: "À, em xin lỗi, em bằng nhiên có chút chuyện.
Tiêu Thành Vân, lát nữa anh cứ tự về đi a!”

Nói xong, cô bèn rảo bước chạy về một phía nào đó.

Lưu lượng người và xe bên ngoài đại sảnh sân bay rất lớn.
Lam Ngọc Anh rào bước tới, chiếc xe Land Rover màu trắng đã hoàn toàn lọt vào tầm mắt cô.

Chiếc xe không tắt máy, qua kính chắn gió cô có thể nhìn rõ gương mặt cương nghị của người đàn ông.
Trong tay anh đang kẹp điều thuốc, cùng với động tác nhả khói của anh, làn khói trắng cũng từ từ bay lên.

Đúng là anh thật

Ban này có còn tưởng mình nhìn nhầm cơ

Nhịp tim cô đập nhanh hẳn lên, Lam Ngọc Anh đi qua kéo cửa xe, ngơ ngẩn nhìn người đàn ông ngồi trong xe ghế lái.



.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui