Trần Văn Sáng không trả lời cô, chỉ im lặng, cúi đầu ăn cơm.
Anh chau mày, không biết đang nghĩ đến chuyện gì.
Lý Lan Hoa nhìn gương mặt tràn đầy vẻ nam tính của đối phương, đột nhiên đặt hộp cơm xuống, ôm lấy cánh tay anh.
Trần Văn Sáng nghiêng đầu nhìn cô.
“Làm gì đấy?”
“Cậu nhỏ, anh đừng nói là anh ghen đấy nhé?”
Lý Lan Hoa tủm tỉm cười, dù sao nói đến việc này cô luôn cảm thấy chột dạ.
Bởi vì cô chợt nhớ chuyện thời điểm hai người ở khu vực xảy ra thiên tai, cô từng bị hiểu lầm là không muốn quen bạn trai.
Chưa kể, Lý Lan Hoa còn từng dùng Tiêu Tuấn Kiệt làm bia đỡ đạn…
Dầu sao Lý Lan Hoa cảm thấy mình cần làm rõ ràng mọi chuyện với Tiêu Tuấn Kiệt, để tránh đối phương hiểu lầm.
Tối hôm qua, Trần Văn Sáng còn bực bội đây này.
Thậm chí còn bắt cô chủ động hôn anh nữa, ngượng ngùng quá mức rồi.
Cô tựa đầu vào vai đối phương, thanh âm mềm mại.
“Trước đây em chỉ cố ý chọc tức anh mà thôi! Chuyện duyên tới em không từ chối gì gì đó chỉ là thuận miệng nói bậy thôi.
Thật ra giữa em và anh Tuấn Kiệt không có tình cảm nam nữ gì cả, một chút cũng không có.
Mối quan hệ giữa bọn em vô cùng trong sáng, riêng chuyện này em có thể thề độc!”
Lý Lan Hoa nghiêm túc nói, thậm chí còn thật sự muốn giơ tay lên trời.
Trần Văn Sáng đảo mắt nhìn gương mặt nhỏ nhăn trước mặt, thanh âm dịu dàng.
“ừm” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Lý Lan Hoa thấy biểu cảm anh trở nên dịu dàng mới thở phào nhẹ nhõm nhưng vân không buông cánh tay đối phương, tiếp tục dựa vào người anh làm nũng.
“Anh Tuấn Kiệt giống như người anh hàng xóm vậy, anh ấy chắc chỉ xem em như em gái là cùng.”
Trần Văn Sáng đùa giỡn với lọn tóc của cô, không muốn buông tay.
Anh ôm lấy cô nhè nhẹ dỗ dành, trong lòng suy nghĩ, em gái ư? Đáy mắt anh xẹt qua tia lạnh lẽo, mọi chuyện làm gì đơn giản như vậy chứ! Buổi chiều, trước khi bắt đầu buổi tập huấn, Tiêu Tuấn Kiệt trở về ký túc xá dành cho sinh viên.
Anh vừa huýt sáo vừa lấy dụng cụ dùng cho buổi huấn luyện.
Tiêu Tuấn Kiệt rảo bước, đến khoảng giao giữa lầu ba với lầu bốn thì nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, cao lớn đang đứng tựa vào tường.
Quần áo xanh sâm, dưới chân mang ủng đen.
Ống tay áo xắn lên, lộ ra cánh tay so với mình còn rắn chắc hơn gấp đôi.
Dù tư thế đối phương đứng vô cùng tùy ý nhưng vân tản mát ra khí thế áp bức khiến người ngoài không rét mà run, theo bản năng sợ hãi.
Tiêu Tuấn Kiệt thấy xương sống cứng ngắc, trước mặt cấp trên như thế này anh vẫn bị mất bình tĩnh, trở nên luống cuống.
Tiêu Tuấn Kiệt đứng nghiêm, thực hiện tư thế chào theo kiểu quân đội.
“Đội trưởng Trần!”
“Ừm!”
Trân Văn Sáng nhàn nhạt nhướn mày.
Không giống với dáng vẻ nghiêm khắc ngày thường, thời điểm này trông anh ôn hòa hơn nhiều.
Trần Văn Sáng hơi dựa người vào bệ cửa sổ, ánh nắng nhẹ nhàng rọi xuống người anh nhưng chẳng hề mang vẻ biếng nhác.
Đối phương không hút thuốc, mà đang mang găng tay.
Anh nhíu mày nhìn kĩ một chút, đó không phải là găng tay mà lại là chai lô hội Lô hội có vô vàn công dụng nhưng loại đồ vật này đa phần vẫn do con gái sử dụng.
Đàn ông dẫu sao cũng phải thô ráp một chút mới tốt.
Đặc biệt là quân nhân, càng không để ý đến mấy tiểu tiết nhỏ nhặt như vậy.
Trần Văn Sáng dùng lô hội hoàn toàn không có cảm giác nữ tính chút nào.
Ngũ quan đẹp đế nhưng không mất đi dáng vẻ cương nghị, nghiêm túc.
Thân hình cao lớn, khí thế mạnh mẽ, ngược lại càng thêm quyến rũ.
Tiêu Tuấn Kiệt cảm thấy chuyện này chẳng có gì đáng để bàn cả.
Nhưng khi tầm mắt rơi xuống chai lô hội, anh lại thoáng nghi hoặc.
Sao thứ này nhìn quen quá vậy?.