Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ


Đũa lung lay nửa ngày, cô ấy vân cảm thấy ăn không ngon, không có mùi vị thơm ngon như lúc ăn cùng với anh †a, đành dứt khoát đóng lại hộp cơm, bông nhiên có thanh âm hùng hậu vang lên: ‘Sao không đợi chú tới rồi ăn chung?”
Lý Lan Hoa kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy thân hình Trần Văn Sáng đang mặc đồ răn ri đã tới gân bệnh cạnh mình.

“Ồ, sao chú lại tới đây?” Lý Lan Hoa kinh ngạc hỏi.

“Chú không tới đây thì đi đâu?” Trân Văn Sáng cong môi.

Lý Lan Hoa vểnh miệng hỏi: “Không phải chú được cô em vợ hẹn ra ngoài ăn cơm sao?”
Trần Văn Sáng lông mày nhíu lại một cái, dường như có chút kinh ngạc.

Lý Lan Hoa giận dỗi hừ một tiếng, nói thẳng: “Cháu nghe rõ ràng những nữ sinh khác nói rằng, Kỷ Ngữ Lam gọi anh rể, anh rể rất ngọt ngào mà.

Vì sao chú lại tới đây, sao không ra ngoài ăn cơm với cô ta?”
Trần Văn Sáng nhìn bờ môi hồng hồng nhỏ nhỏ kia liên tục nhấp nháy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng biểu lộ tức giận.

Anh ta cười nhẹ hỏi: “Ghen sao?”
Lý Lan Hoa cũng không phủ nhận, giống như còn mèo nhỏ đang xù lông nhe răng trợn mắt vậy: “Đúng vậy, tôi ghen đấy thì sao.

Tôi còn ghen không nhẹ đâu, là loại bình dấm siêu siêu siêu to khổng lồ đó…”
Trân Văn Sáng cúi người, ôm cô ấy vào trong lòng ngực mình.

Khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay, ngũ quan đều nhíu lại thành hình tròn, hai mắt tròn vo nhìn chằm chằm anh ta, nhếch cằm lên giống như con ếch xanh đang tức giận, trừng mắt dựng ngược lông mày như người đàn bà chanh chua vậy.

Anh ta cũng là lần đầu tiên thấy bộ dạng ghen tuông này của cô ấy.

Có chút mới mẻ, hơn nữa hình như cảm giác cũng không tệ lắm, thậm chí có mấy phần đắc ý.

Trần Văn Sáng gập lại một chân, ngồi xuống bên cạnh cô ấy, ôm cô ấy vào trong lông ngực: “Cô nghĩ rằng tôi cho cô leo cây sao?”
Lý Lan Hoa vốn dĩ còn muốn âm ĩ thêm nhưng lồng ngực bền chắc của anh ta đã dán tới rồi, nhiệt độ cơ thể nóng rực tản ra từ bên trong bộ đồng phục rẳằn ri, trong lòng của cô ấy cũng nóng bỏng theo, thân thể trong nháy mắt mềm nhũn, cô ấy cảm thấy mình thật sự là không có tiền đồ.

Lý Lan Hoa rên nhẹ: “Ưm…”
Trần Văn Sáng cong khuỷu tay lại, lòng bàn tay đặt ở đỉnh đầu của cô ấy.

Lý Lan Hoa bập bập quai hàm, cong miệng nói: “Còn có giáo quan nói rằng thấy chú đi ra ngoài trường học nữa cơ.


“Cháu không có lương tâm.

” Trần Văn Sáng trầm giọng quát lên.

Lý Lan Hoa sau khi nghe được, nổi lên cơn tức trong lòng.

‘Gì cơ? Còn dám quát mình: Đang muốn giãy dụa ra khỏi lồng ngực anh ta thì giọng nói của anh ta đã tiếp tục vang lên: “Không phải cháu nhắn tin phàn nàn chú nói món sườn xào chua ngọt không còn sao, chú phải đi ra nhà hàng bên ngoài để mua về.


Trần Văn Sáng lấy hộp cơm tới rồi mở ra, bên trong hộp là món sườn xào chua ngọt còn nóng hổi.

Màu sắc tươi mới, mùi thơm nồng nặc lan ra không khí xung quanh.

Lý Lan Hoa nuốt nước miếng.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui