Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ


Lam Ngọc Anh nhấc chân lên nhưng không biết mình lên lùi hay tiên

Nhất là lúc Hoàng Trường Minh nhìn cô, ánh mắt có chút lãnh đạm, khỏe miệng hơi mím lại nhưng cố che giấu

Mà Lam Ngọc Thiên vẫn như con bướm quấn lấy bên cạnh Hoàng Trường Minh, cười duyên dẫn anh đi vào trong biệt thự, chẳng qua vẫn không quên cô.
"Chị, sao chị không vào đi? cha lại đang chờ chị đấy!"

Lam Ngọc Anh cảm thấy ớn lạnh trước cách gọi đó nhưng vẫn đi theo ở phía sau "Trường Minh, cháu tới rồi!"

Cô mới vừa vào cửa, vợ chồng Lam Khải Dương đã ra đón

Lam Ngọc Anh bị bỏ rơi phía sau, trở thành người bị xem nhẹ nhất.

Dì Vương giúp việc báo cáo với Lại Diệp xong, giọng điệu bà ta vẫn luôn dịu dàng khi ở trước mặt Lam Khải Dương: "Lần trước con chọc giận cha con, lần này không thể làm ông ấy không vui nữa! Hơn nữa hôm nay có thể gọi con tới nhà cũng là nhờ có Ngọc Thiên khuyên nhủ trước mặt cha con suốt mấy ngày đấy!"

Cô nghe xong thì nhíu mày, không rõ trong bụng Lam Ngọc Thiên lại có ý xấu gì.

Lam Ngọc Anh nhìn Lam Khải Dương, hỏi thắng: "Ba, cha gọi con tới có chuyện gì?" "Cứ vào trong rồi lại nói!" Lam

Khải Dương nói.

Sau khi ông ta dứt lời, cả nhóm xoay người đi vào trong.
Lam Ngọc Anh cũng chỉ đành phải thay giày đi vào theo.

Bên trong chính là nhà ăn.
Trên bàn ăn thật dài đã bày sản những món ăn tinh tế, có thể nhìn ra được đây là tiêu chuẩn chỉ dùng khi tiếp đón khách quý.
Lam Khải Dương đã đánh tiếng bảo Hoàng Trường Minh ngồi xuống.
Người giúp việc ở phía sau cung kính kéo ghế cho bọn họ.
"Chị, chị cũng nhanh ngồi xuống di!"

Lam Ngọc Thiên xoay người lại, cứ tiến tới kéo cô.

Cô ta kéo cô đi thẳng tới trước bàn ăn, lúc thả tay ra lại nháy mắt ra hiệu với dì Vương.

Lam Ngọc Anh đành phải kiên trì ngồi xuống.
Chỉ là mông cô còn chưa chạm tới cái ghế, cái ghế phía sau đột nhiên bị kéo lại.
"Bich."

Cô ngồi bịch xuống đất.

Một cú ngã mạnh, cảm giác đau đớn từ chỗ xương cụt truyền đến khiến Lam Ngọc Anh nhíu mày.
Cô phải cố nén mới không kêu ra thành tiếng.

Lọt vào tầm mặt của cô đầu tiên chính là hai mẹ con Lam Ngọc Thiên đang cười trộm.
Cô theo bản năng nhìn về phía Hoàng Trường Minh ngồi ở bên bàn ăn phía đối diện.

Tư thế Hoàng Trường Minh ngồi dựa vào ghế rất tùy ý, nhưng ánh mắt lúc này đang nhìn vào cô không rời.

Chỉ là anh thậm chí còn chẳng hề nhíu mày, trong đôi mắt sâu thẩm không có chút hơi ấm nào, thái độ lạnh lùng hoàn toàn là kẻ đứng ngoài xem, lại có ý chí sắt đá giống như lần đầu tiên cô chịu đòn ở nhà họ Lam thì gặp phải anh vậy.

Trong miệng Lam Ngọc Anh bỗng nhiên thấy đẳng giống như rượu trắng tháng sáu

Vừa rồi cô đã mong chờ điều gì thế?

Lam Khải Dương vỗ bàn, không vui: “Sao mỗi lần đều phải làm cho gà bay chó sủa vậy?" "Chị, chị không sao chứ? Để em đỡ chị!" Lam Ngọc Thiên sẽ không lãng phí cơ hội được thể hiện.

Lam Ngọc Anh tránh ra, cần răng tự mình đứng lên.

Dì Vương đứng ở sau lưng cô cũng đang cười trộm, đột nhiên bắt gặp một cái liếc mắt đầy sắc bén.

Cảm giác lạnh lẽo không ngừng truyền từ trên người vị khách quý tới trong nhà mình, giống như tuyết lạnh giá nhất trên núi băng vậy.

Đôi mắt đen láy kia híp lại cũng lộ ra sự uy hiếp.
Dì Vương run rẩy, theo bản năng củi đầu nhận sai: "Xin lỗi ông chủ! Là tôi quá sơ ý, khi kéo ghế không chú ý dùng sức quá lớn mới hại cô chủ bị ngã!" "Ba, dì Vương cũng không phải cố ý đâu!"

Lam Ngọc Thiên mở miệng: "Từ trước tới nay nhà chúng ta luôn rộng lượng với người giúp việc.
Con nghĩ chị cũng sẽ không tính toán đâu, cho nên hãy bỏ qua di!" "Ngọc Thiên đúng là hiểu chuyện!" Lại Diệp ở bên cạnh đúng lúc khen ngợi.

Lam Khải Dương gật đầu, phất tay cũng không tính truy cứu nữa.
"Ngọc Anh, hôm nay cha gọi con qua đây thật sự là do Ngọc Thiên khuyên cha.
Con vẫn là họ Lâm, dù sao cũng là người một nhà! Con đã nộp tiền thuốc của bà ngoại con tháng này chưa?" Lam Khải Dương nói xong nhìn về phía vợ.

Lúc này Lại Diệp mới móc một tấm thẻ từ trong túi ra, đặc biệt nhấn mạnh: "Dì có bỏ tròn sáu mươi triệu vào trong thẻ rồi! Tiêu tiết kiệm một chút."

Đây cũng là lần đầu tiên Lam Khải Dương chủ động đưa tiền cho cô.

Trước đây có lần nào mà cô không phải cầu xin và nhận cái tát để đổi lấy, nhưng bây giờ vẫn có cảm giác được cha thí.

Lam Ngọc Anh giơ tay ra sờ lên tấm thẻ kia.

Bỗng nhiên, mu bàn chân chợt đau đớn dữ dội.

Hoàng Trường Minh ngồi đối diện giảm lên chân cô mà hoàn toàn không báo trước, còn ra sức nghiền, ngầm lộ ra một sự uy hiếp.
Tuy vậy trên mặt anh hoàn toàn không thể hiện ra, dường như đang hứng thú với hoa văn của bộ chén đũa trước mặt vậy.

Lam Ngọc Anh nhịn đau, đẩy tấm thẻ qua: "Không cần "

Cho dù anh không làm vậy, cô cũng không định nhận.
Sau khi nói ra lời từ chối, cảm giác đau đớn trên mu bàn chân cũng theo đó biến mất.
"Cha đã từng nói về sau đừng mong lấy một xu của nhà họ Lam, con vẫn nhớ rõ lắm." "Lam Ngọc Anh!" Lam Khải Dương lập tức có cảm giác như bị đánh vào mặt, ông ta tức giận trừng mắt nhìn con gái đầu: "Con đừng có được với lại đòi tiên! Lúc này còn nói mạnh miệng, chơi khí phách cái gì chứ? Con định chọc tức cha đúng không.
Đồ không biết tốt xấu!" "Con sẽ không nhận tấm thẻ này." Lam Ngọc Anh chỉ cho thấy lập trường của mình.

Lại Diệp ngăn cản Lam Khải Dương lại định vỗ bàn, trấn an nói: "Được rồi mà anh! Anh đừng quên hôm nay còn có khách quý đang ở đây đẩy.
Có chuyện gì chúng ta ăn cơm xong rồi từ từ nói tiếp!" "Trường Minh, đã để cháu phải chê cười rồi!" Sắc mặt Lam Khải

Dương dịu xuống.
"Không có gì đáng ngại." Hoàng Trường Minh thản nhiên.
"Cha, nhanh ăn cơm đi "Anh Trường Minh, anh thử món cá vược này đi!"

Lam Ngọc Thiên ngồi ở bên cạnh Hoàng Trường Minh, toàn thân cũng sắp dính sát lại rồi.

Lam Ngọc Anh thấy chướng mắt khó chịu, cảm giác đau đớn từ hai phía mông và mu bàn chân cùng tới làm cô chẳng còn muốn ăn nữa: "Con đi vệ sinh một lát "

Cô đứng dậy rời đi, hoàn toàn là kẻ bị lãng quên trên bàn cơm.

Thức ăn đầy trong bát cơm nhưng Hoàng Trường Minh không hề động tới một miếng nào, anh chậm rãi đặt đũa xuống.
"Xin lỗi, tôi phải nghe điện thoại đã."

Trong phòng vệ sinh, Lam Ngọc

Anh nhìn mình trong gương.

Cô càng nhìn càng cảm thấy uất ức, hối hận vì sao mình lại nghe lời mà chạy tới nhà họ Lam như vậy.

Trên mông vẫn còn đang âm ỉ đau.
Cô khẽ xoa mông.
Chắc là bị bầm rồi.
Trên mu bàn chân cũng đau, nói vậy hắn chẳng khá hơn là bao.

Trong lòng cô lại thấy buồn bực, khó chịu không sao nói ra được.
Cô rửa tay, dự định chờ lát nữa sẽ rời đi luôn.

Khi cô mở cửa ra thấy bóng dáng cao lớn của Hoàng Trường Minh đang lẳng lặng đứng ở đó.

Anh cao hơn cô tới một cái đầu, im lặng từ trên cao nhìn chăm chăm vào cô, chỉ có vẻ lạnh lùng trên gương mặt là không thay đổi.

Lam Ngọc Anh cắn răng, buôn bực không nói tiếng nào, đi qua người anh.

Nhưng cô mới vừa đi được vài bước đã bị anh nằm lấy cánh tay kéo lại.
Một giây tiếp theo cô đã bị kéo trở lại trong phòng vệ sinh, cũng nghe được tiếng cửa khóa trái.

Lam Ngọc Anh lắc qua lắc lại giống như con gà con vậy.

Hoàng Trường Minh ép cô về phía bệ rửa mặt, cúi đầu xuống lại hôn.

Nói là hôn, thật ra còn chẳng bằng bảo là cằn.

Hoàng Trường Minh giữ chặt gáy cô, không để ý tới sự giãy giụa của cô, chỉ ra sức hôn một cách hung ton

Anh hoàn toàn không nể tình, giữa răng và mỗi mang tính chất trừng phạt đã dẫn dẫn có mùi máu.
"Anh làm gì vậy...
rất đau

Lại thêm đau đớn trên mỗi làm Lam Ngọc Anh rất uất ức.

Mặt Hoàng Trường Minh đột nhiên ghé sát lại gần cô thêm một chút, trên gương mặt có hơi tức giận hung ác lại kèm theo chút sức lực nghiến răng nghiến lợi nói: "Lam

Ngọc Anh, em xem những lời tôi nói với em như gió thoảng bên tai à?"

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui