Ôm Trăng Sáng


Vầng trăng sáng lơ lửng trên cao rọi soi hai bóng dáng đang quấn quýt lấy nhau trên nền tuyết tơi xốp.

Lớp tuyết mỏng đọng tại ngọn cây rơi xuống ồ ạt, đáp tại làm da ấm áp và nhanh chóng bị nhiệt độ cơ thể hòa tan, nước tuyết trượt theo đường cong cần cổ trơn tru, bị mồ hôi nóng cuốn lấy, cùng ngấm vào vạt áo mềm mại.
Vương Điền bấu chặt bả vai Lương Diệp, khóe mắt ửng đỏ vì nóng lên.

Có lẽ anh bị chọc giận, hoặc do nguyên nhân nào khác nên nhịp thở đã dồn dập, chứa đựng nỗi bực dọc.

Anh không điều chỉnh được giọng nói của mình, đành ngậm chặt miệng.
Nhưng Lương Diệp cứ không thích cho anh được như ý.
Tấm áo choàng dày kẹt giữa Vương Điền và thân cây sần sùi đã dúm dó, ngọn cây đong đưa lúc chậm lúc nhanh.

Lương Diệp hào hứng ngắm gương mặt của người đối diện, khóe mắt, chân mày thường nhuốm nét cười giờ đã lây dính màu sắc trần tục, thần thái tựa hồ mãi luôn bễ nghễ trên cao giờ đây phờ phạc rã rời, vừa đau vừa sướng.
"Thoải mái chứ?" Hắn đáp trả nguyên vẹn câu Vương Điền từng nói.
Bàn tay của Vương Điền đặt trên vai hắn thình lình siết chặt.

Dường như anh không muốn nhìn mặt hắn, tì trán lên vai hắn.
Lương Diệp bóp chặt cằm anh, ép anh ngẩng đầu lên, cười u ám nói: "Hôm ấy trẫm thấy ngươi ở trên thuyền...!cười rất vui vẻ."
Vương Điền rên lên một tiếng theo hành động của hắn, lại bị thứ âm thanh quái dị này chọc giận đến đỏ bừng tai: "Lương Diệp!"
Minh họa sinh động cho "ngoài mạnh trong yếu."
Lương Diệp kề tai anh, vui thích nói: "Kêu lớn thêm chút đi, tốt nhất hãy cho nhiều người hơn nữa thấy [...] này của ngươi..."
Mấy từ sau hắn nói rất nhỏ, Vương Điền giận dữ nhìn hắn trừng trừng.

Điều này quả thực đã khiêu chiến giới hạn của anh, anh nghiến răng nghiến lợi: "Con mẹ nó! Ta...!làm chết ngươi."
Bàn tay của Lương Diệp xoa eo lưng anh dễ như bỡn, làn da hơi chai sạn khiến Vương Điền bất giác run khẽ.

Lương Diệp cười rất đỗi sung sướng, vẻ xấu xa hiện hữu nơi đáy mắt: "Chi bằng trẫm làm ngươi chết trước."
Lương Diệp là đồ súc vật.
Lúc điên lên thú vật còn thua xa.
Trời đông đang độ rét nhất, dưới nền tuyết chính là bùn đất đông cứng.

Máu của con ngựa chết thảm kia sắp đóng băng rồi, hắn vẫn chưa chịu tha cho Vương Điền, cả tinh thần lẫn sức lực đều đầy ắp, khiến người ta giận sôi lên.


Mồ hôi nóng toát ra từ người Vương Điền bị gió lạnh thổi vào làm anh lạnh thấu tim.

Cuối cùng, anh chẳng quan tâm xung quanh có ám vệ hay chăng nữa, chỉ muốn thiến thứ chó má Lương Diệp này, để hắn làm thái giám cả đời.
Hơn hết, anh mong mình mau mau ngất đi cho xong chuyện.

Thế nhưng suốt quá trình, anh lại tỉnh như sáo, dẫn tới việc khắc ghi trong đầu không chừa một lời đê tiện vô lại nào của Lương Diệp.
Mãi đến khi thỏa mãn rồi, Lương Diệp mới miễn cưỡng tha cho anh.

Hắn cầm lấy áo choàng bọc người ta lại, nhẹ nhàng ôm vào lòng.
Vương Điền chẳng thừa hơi sức mắng hắn, chỉ phẫn nộ giơ ngón giữa với Lương Diệp, tiếp theo bị hắn cắn mạnh ngón tay, vừa suồng sã, vừa khiêu khích.
Anh nhắm mắt, không chịu hồi đáp hành động của Lương Diệp nữa, Lương Diệp lại liên tục chòng ghẹo anh, cúi đầu cắn nhay vành tai anh rất lâu.

Thấy người ta mãi không chịu mở mắt, hắn mới mập mờ cất lời: "...!Không ai thấy."
Vương Điền hé mắt nhìn thoáng qua hắn.
Ánh mắt khóa chặt vào anh của Lương Diệp tựa ánh mắt của con sói đói đang nhìn chăm chú miếng thịt mỡ mình vừa nhấm nháp qua.

Vương Điền thầm mắng một câu, mi mắt nặng nề khép vào.
Không biết qua bao lâu, anh bị ngâm trong nước đến ngạt tỉnh, được người ta ôm sau lưng nhấc khỏi mặt nước trước khi bị sặc.
Vương Điền bực bội ngoảnh đầu, chỉ thoáng thấy nửa chiếc cằm râu mọc lún phún của Lương Diệp.

Ngay sau đó, anh đã bị đè tại thành thùng gỗ, nhất thời khiếp đảm, khàn giọng nói: "Đủ rồi."
"Trẫm thấy chưa đủ." Lương Diệp tì cằm lên phần vai kín đặc dấu vết mờ ám của anh, cười tủm tỉm vớt đồng tiền anh xâu thành vòng đeo trên cổ kia từ trong làn nước ra, nhấn hờ lên môi anh: "Ngươi không nỡ xa trẫm đến vậy, sao vẫn phải rời đi?"
Vương Điền khẽ nhíu mày, không đáp lời.
"Từ đầu ngươi đã không định thành thân với trẫm, cũng không định quay về lần nữa." Nét cười trên môi Lương Diệp hơi phai nhạt, giọng điệu thêm phần hằn học: "Trẫm đã trọn tình vẹn nghĩa với ngươi, Vương Điền."
Cổ họng Vương Điền đau rát.

Anh không muốn nói cho lắm, song vẫn cất giọng khàn: "Ta không thích làm Hoàng hậu, lại càng không muốn bị vây trói tại thâm cung, phải dựa dẫm vào người khác cả đời."
Lồng ngực áp lên lưng anh của Lương Diệp phập phồng mãnh liệt một lát.

Thế rồi, hắn ôm ghì anh vào lòng: "Nếu ngươi muốn sống thì bắt buộc phải làm Hoàng hậu của trẫm."
Vương Điền cười khẽ một tiếng: "Vậy ngươi làm ta chết đi."
Lương Diệp phẫn nộ lật người anh lại.


Nét cười trên mặt chưa tan, Vương Điền đã thình lình chạm phải đôi mắt ửng đỏ của hắn.

Anh thoáng sửng sốt.
"Trẫm..." Lương Diệp hung tợn nhìn anh gườm gườm.

Rõ ràng là một người quyền cao chức trọng, nắm giữ quyền sinh sát nhưng lại nóng nảy tựa một con thú dữ bị dồn tới đường cùng.

Hơi nước ấm nóng đọng tại lông mi hắn, đem đến cảm giác vừa ướt át, vừa u ám.

Hắn lặp lại yêu cầu của mình một cách cố chấp và bối rối: "Trẫm sẽ không giết ngươi.

Trẫm cũng sẽ không làm tổn thương.

Trẫm chỉ muốn ngươi ở cạnh bên."
Trái tim Vương Điền bị người ta bóp lấy.

Anh nhấc tay vuốt ve đôi mắt đỏ ửng của Lương Diệp, dịu giọng lại: "Không làm Hoàng hậu?"
"Làm Hoàng hậu." Lương Diệp nắm lấy cổ tay anh.
Vương Điền thở dài: "Lương Diệp à."
Lương Diệp bỗng lật người anh lại, ấn về thành thùng gỗ, hành động gần như điên cuồng.

Chút cảm xúc xót thương vừa xuất hiện trong lòng Vương Điền lập tức biến tan, toàn bộ biến thành lời tục tĩu.
Lương Diệp chẳng hề biết thế nào là "có chừng mực" và "dịu dàng".

Hắn thô lỗ hung hăng, phẫn nộ không cam, dường như chỉ vậy mới kiểm soát được Vương Điền hoàn toàn tại khoảnh khắc ngắn ngủi nào đó.
Cuối cùng, Vương Điền giận dữ đến nỗi mắng đối phương xa xả rồi ngất đi trong ánh mắt càng lúc càng hân hoan hứng khởi của thằng oắt này.
Trước khi mất đi ý thức, anh mơ màng nghĩ: Chưa bàn đến những chuyện khác.

Nếu anh làm Hoàng hậu của Lương Diệp thật thì e rằng sẽ bị tên khốn kiếp chẳng biết chừng mực này chịch chết mất.
**
Xế chiều hôm sau.

Vừa tỉnh lại, Vương Điền nằm tại giường đã biết mình bị cảm, cơ thể rét run từng đợt, thầm mắng to Lương Diệp tám trăm lần, mới toan ngồi dậy.

Ngay sau đó, vẻ mặt anh trở nên dữ tợn.

Khắp người không chỗ nào là không đau, nhất là khu vực eo lưng, cảm giác cứ như vừa lăn từ trên cầu thang xuống đã bị người ta tóm lấy đánh một trận nhừ tử.
Khốn kiếp.
Thú vật.
Vương Điền hít sâu một hơi, định xuống giường tìm nước uống, cổ tay bỗng lành lạnh.

Anh nhấc tay lên, chỉ thấy mình đang đeo một dây xích mảnh dài vàng kim, đầu kia bị người ta buộc vào cột giường.
"..." Vương Điền nghi ngờ bản thân hoa mắt.
Cái trò máu chó cũ rích gì đây? Sợ là não của Lương Diệp bị thiên thạch chọi trúng rồi.
Sau đó, anh trơ mắt nhìn cánh cửa bị mở ra.

Lương Diệp bưng chén thuốc vui rạo rực tiến vào, lông mày khẽ nhướng, vẻ mặt đầy mãn nguyện: "Tỉnh rồi?"
Vương Điền lắc xích vàng trên tay: "Đây là thứ gì?"
"Trẫm để người ta chế tạo riêng cho ngươi đấy." Lương Diệp đi đến, ngồi xuống ven giường, vươn tay khều dây xích ở cổ tay anh lên: "Trẫm đích thân vẽ thiết kế, kích cỡ được điều chỉnh theo chính cổ tay của trẫm..."
"Lúc ngươi vắng mặt, trẫm đã thử nghiệm giúp ngươi vô số lần...!mà cứ thấy thiêu thiếu gì đó." Coi bộ hắn rất hài lòng: "Ngươi đeo vẫn là đẹp nhất."
Vương Điền muốn nhắc hắn tỉnh táo chút: "Không có cái dây xích rởm này, ta cũng chẳng chạy nổi."
"Chưa chắc." Vẻ mặt Lương Diệp bỗng trở nên âm u, dịu dàng vuốt ve mặt anh: "Ngươi là người thông minh, xảo quyệt và lẳng lơ nhất trẫm từng gặp."
"..." Vương Điền muốn quật hắn.
Lương Diệp ôm lấy eo anh, tì trán lên vai anh, nở nụ cười.

Vương Điền đanh mặt, nhất thời không nghĩ nổi lời bậy bạ nào.

Một lúc lâu sau, Lương Diệp mới đứng dậy, tiện tay kéo dây xích vàng kia khỏi cột giường, áp tay lên cổ tay anh nạy một phát, đầu xích bật mở, sợi dây rơi chất chồng vào lòng bàn tay hắn.

Lương Diệp cầm sợi dây xích kia ung dung quấn quanh cổ anh, đắc chí nói: "Sao trẫm nỡ trói chặt ngươi cho được.

Dây xích này chỉ để chơi thôi.

Tối nay chúng ta thử xem nhé."
"...!Đệt." Nét mặt Vương Điền thoáng méo xẹo.
Mẹ bà nó, làm thế chẳng thà trói anh còn hơn.
Lương Diệp cất sợi dây xích chất liệu vàng ròng kia đi, bưng thuốc nếm thử một hớp rồi mới đưa đến bên miệng anh: "Uống vào sẽ khỏi cảm lạnh."
Vương Điền không đưa tay đón lấy mà để hắn bưng chén cho mình uống.

Anh ngừng một lát, nghiêm mặt nói: "Lương Diệp, ta..."

"Trẫm còn có việc." Lương Diệp bỗng lạnh lùng đứng dậy: "Ngươi ngủ trước đi."
Vương Điền dứt khoát túm lấy cổ tay hắn.

Đoán chừng Lương Diệp muốn tránh đi, cất giọng lạnh lùng đanh thép: "Vương Điền, biết điều đi."
Đầu óc Vương Điền trĩu nặng.

Anh tốn khá ít sức để nắm chặt tay hắn, dễ dàng kéo được đối phương về.
Lương Diệp nhìn anh đăm đăm với vẻ mặt vừa đề phòng, vừa gay gắt, khí thế chết chóc tỏa đầy mình.
"Qua đây cho ta ôm một cái." Vương Điền đuối sức nói: "Mẹ kiếp, khó chịu chết đi được."
Lương Diệp thoáng sửng sốt.

Hắn ngờ vực, lại không ngăn được bản thân tới gần, tiếp đó bị Vương Điền kéo mạnh vào lòng.
Cơ thể Vương Điền nóng hầm hập, từng nhịp thở cũng phả ra hơi nóng.

Lương Diệp hơi ngơ ngác, mặc cho anh ôm một lát, mới chậm chạp nhấc tay, vòng qua ôm lấy eo anh.
Tại nơi hắn không thấy được, khóe môi Vương Điền khẽ cong lên.

Anh dịu dàng vỗ về tấm lưng hắn.
Vai Lương Diệp buông thõng, đè nửa trọng lượng cơ thể mình lên người anh, bức bối ôm chặt anh hơn.
Vương Điền nhấc tay vuốt ve vành tai hắn, nhéo bóp cổ hắn, tỉ mỉ sờ nắn đối phương một lượt, đến tóc mai cũng không tha.

Sau đấy, anh mới tạm coi là hài lòng dời tay, chẳng hề chú ý đến ánh mắt dần dần khác thường của Lương Diệp.
Vào khoảnh khắc anh định đẩy hắn ra, Lương Diệp thình lình đè cả người lên.

Vương Điền rơi trọn vào ổ chăn mềm mại, cảm nhận rõ rệt "ý muốn" của hắn, nhìn hắn với ánh mắt nhìn dòng thứ súc vật: "Lương Diệp, ta đang ốm."
Lương Diệp cười nhếch mép: "Hồi trước trẫm bị thương nặng, ngươi vẫn quần trẫm một trận chết khiếp."
"Khác chứ..." Vương Điền chột dạ cãi lại.
Lương Diệp thong dong cởi đai lưng anh: "Do ngươi chòng ghẹo trẫm trước nhé."
Vương Điền nắm lấy tay hắn, chùng giọng nói: "Lương Tử Dục."
Hành động của Lương Diệp hơi khựng lại.

Vương Điền lẳng lặng thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nhiên, chưa thở hết hơi này, anh đã bị đối phương lật người đè xuống tấm chăn rũ tung.

Lương Diệp kề sát tai anh, ngậm cười nói: "Ngươi cho rằng ngươi chịu thua thì trẫm sẽ tha cho ngươi sao, Vương Điền?"
"Mơ mộng hão huyền.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận