Mãi tới khi bình minh sắp ló, Vương Điền mới ngủ, thành ra suốt buổi chầu, anh cứ đứng gật gù, chỉ lúc nghe loáng thoáng "tuyển tú" gì đó, anh mới hé mắt một lát, sau đó nhanh chóng khép mắt lại.
Tan triều, trên đường rời cung, Kỳ Minh cười trêu đùa: "Tối qua Vương đại nhân bận gì mà nay rũ rượi thế?"
"Bận dỗ người yêu tới tận nửa đêm." Vương Điền uể oải đáp.
Kỳ Minh ngầm hiểu, vỗ vai anh: "Vương đại nhân quả là người có phong thái tự do tự tại."
"Không thể bì kịp Lạc Hoằng huynh, thê thiếp thành đàn." Vương Điền trả lời rất dứt khoát.
Kỳ Minh kéo anh qua, thì thầm: "Đừng trách ta lắm lời nhé.
Thê thiếp càng đông càng rắc rối.
Bây giờ hễ về phủ là ta lại đau đầu, thà ngày nào cũng xử lý công vụ còn hơn.
Trọng Thanh à, sau này đệ nạp thiếp nhớ phải thận trọng nhé."
"Vị kia của ta ghen." Vương Điền thở dài: "Chưa bàn đến nạp thiếp, ta liếc người khác nhiều hơn một lần thôi là em ấy cũng điên lên."
Kỳ Minh khiếp sợ nhìn anh: "Đệ lại sợ vợ thế ư Trọng Thanh?"
"Không sợ là chết người đấy." Vương Điền nghiêm mặt nói.
Kỳ Minh cho rằng anh đang nói phóng đại, cười to: "Xem ra là thích thật lòng rồi.
Không biết liệu ta có may mắn được gặp vị phu nhân này của hiền đệ một lần hay chăng?"
Vương Điền thầm nói: Ngày nào ngươi chẳng gặp.
Ngoài mặt, anh mỉm cười: "Em ấy sợ người lạ, chỉ biết bắt nạt người nhà là ta thôi."
Kỳ Minh trêu anh thêm vài câu, hẹn anh đến phố Ưng Tô ăn sáng.
"Hồi còn học tại Quốc Tử Giám, ta và sư đệ hay tới nơi này, có những lần vội quá toàn cầm bánh nướng vừa ăn, vừa chạy, thường xuyên uống gió no cả bụng.
Dạ dày đệ ấy yếu nên lúc vào học luôn khó chịu." Kỳ Minh hồi tưởng, vẫn không khỏi cảm thán.
"Ta thường nghe huynh nhắc về người sư đệ này, hiện giờ người ấy đang ở đâu vậy?" Vương Điền không khỏi đặt câu hỏi.
Kỳ Minh ngẩn ra một lát, mới cười đáp: "Ta cứ tưởng đệ và thầy quen thân vậy thì cái gì đệ cũng biết cơ, sư đệ ta...!chính là Bách Lý Thừa An – công tử Văn Bân tiếng tăm lẫy lừng."
Vương Điền bừng tỉnh ngộ ra.
Tuy chỉ gặp gỡ thoáng qua vài lần nhưng anh vẫn nhớ mang máng dáng dấp của y, hiền hòa mà không mất đi khí phách ngạo nghễ.
Có tài hoa, có ngoại hình, có cốt cách, toàn thân như tự tỏa ra ánh sáng, quả thực đúng chất văn nhân nhã sĩ bước ra từ sách cổ.
"Bách Lý đại nhân bị đẩy đến quận Hà Tây, đoán chừng Bệ hạ sắp gọi ngài ấy về rồi." Vương Điền nói.
"Chưa chắc." Kỳ Minh lắc đầu: "Ta từng thảo luận với thầy về chuyện này, ý của thầy là sư đệ đừng nên về vội."
Vương Điền ngạc nhiên nhướng mày: "Cuộc sống tại Hà Tây gian khổ, hơn nữa bây giờ đại nhân chỉ là một huyện lệnh nho nhỏ."
Trước đây, y xui xẻo thành vật hy sinh trong cuộc đua tranh giành quyền lực, gần như bị biếm truất ra.
"Sư đệ rất tài năng nhưng kiêu ngạo, thẳng thắn và cứng đầu quá." Kỳ Minh nói: "Thầy muốn đệ ấy rèn giũa thêm mấy năm ở ngoài để ổn định tính tình."
"Thì ra là vậy." Vương Điền nói: "Thái phó xưa nay luôn nhìn xa trông rộng."
Kỳ Minh lắc đầu: "Thôi, không nhắc đến đệ ấy nữa, đứa cháu kia của đệ dạo này sao rồi? Có đọc được những quyển sách đó không?"
"Ồ, nhắc đến thằng bé, đúng lúc ta có việc này muốn nhờ huynh trợ giúp."
"Trọng Thanh khách sáo quá, cứ nói thẳng đi nhé."
——
Gần sang trưa, Vương Điền mới về phủ.
Vu Lang đứng ở cổng lớn đằng xa đi thẳng tới đón tiếp: "Ngài đã về, công tử."
Vương Điền đưa đồ mình mua, đang cầm trong tay cho cậu, cười hỏi: "Trời lạnh thế này sao lại chờ ở ngoài?"
"Không lạnh ạ." Vu Lang khẽ cười.
"Có chuyện gì mà vui thế?" Vương Điền hiếm khi thấy cậu cười, bèn hỏi một câu.
"Thưa công tử, từ khi được bậc thầy thơ ca Lưu Sách và Kỳ Minh tặng thơ tranh, tình hình kinh doanh ở quán rượu Trường Vận của chúng ta tăng đột biến.
Hiện giờ, các học sinh tại Đại Đô đều đổ xô đến.
Mấy hôm nay, cậu nhóc này theo ta bận rộn lo liệu sự vụ ở quán rượu, ngày nào đếm bạc cũng cười." Chu An cười chào đón: "Hôm qua, bọn ta kiểm kê thu chi tháng này, đang chờ báo tin vui cho ngài đây ạ."
Vu Lang gật đầu cái rụp.
"Thế thì ta phải xem xét cẩn thận rồi." Vương Điền cười nói.
Xem qua sổ sách, Vương Điền khá hài lòng.
Từ trước đến nay, anh chưa từng keo kiệt trong khoản khen thưởng và động viên cấp dưới.
So với lời lẽ ngoài miệng, anh thích sử dụng hành động thực tế hơn: "Nói với chưởng quầy quán rượu là tăng một nửa tiền lương cho mọi người."
"Vâng, được được ạ, chắc chắn họ sẽ vui lắm." Chu An cười nói.
Vương Điền cũng cười, đưa sổ sách cho chú: "Dạo này quản gia Chu vất vả, vừa phải xử lý những chuyện này, vừa phải đào tạo học trò.
Vậy đi, ngươi đến phòng kế toán lĩnh ba trăm lượng bạc.
Một trăm lượng coi như tiền thưởng, số còn lại chú cứ cầm, sẽ luôn có những chỗ cần lo liệu trên dưới*(đút lót).
Sau này mong ngươi hãy dốc lòng nhiều hơn."
"Những việc ấy đều là nghĩa vụ của ta, công tử ngài thật là..." Chu An vừa vui, vừa cảm động: "Công tử đã tin tưởng Chu An đến thế, Chu An chắc chắn sẽ không phụ lòng tin của công tử."
Vương Điền vỗ vai chú.
Tiếp theo, anh nhìn sang Vu Lang, hỏi cậu một số vấn đề liên quan.
Vu Lang đáp rất rành mạch, Chu An bên cạnh cũng khen ngợi, nói rằng cậu là người học nhanh nhất trong số mười mấy học trò, thậm chí còn tự suy ra được nhiều điều.
Vương Điền càng hài lòng hơn, thưởng cậu năm mươi lượng bạc.
Đợi Chu An rời khỏi, anh bỗng hỏi Vu Lang: "Ngươi có bằng lòng đến đội tàu ở quận Hà Tây rèn luyện một chuyến không?"
Vu Lang thoáng sửng sốt, chợt đáp: "Chỉ cần công tử muốn ta đi, ta sẽ đi."
"Không bắt buộc phải đi.
Chẳng qua, Hà Tây cách Đại Đô rất xa, luôn có nhiều chỗ ta không thể quán xuyến hết.
Quản gia Chu bề bộn công việc, sự vụ ở Đại Đô không thể thiếu chú ấy.
Tóm lại, ta vẫn muốn cử một người của mình qua xem tình hình đội tàu." Vương Điền cười hiền hòa: "Nhưng ngươi cũng biết rồi đấy.
Cuộc sống tại Hà Tây đã gian khổ rồi, ở Vân Thủy còn bất ổn hơn.
Cậu muốn đi thì kiểu gì cũng phải về nhà hỏi ý kiến của cha mẹ trước."
"Ta sẵn sàng đi, san sẻ gánh nặng cùng ngài, thưa công tử." Vu Lang kiên định nói: "Nhà ta còn đại ca và tiểu muội, cha mẹ ta sẽ đồng ý."
Vương Điền khẽ mỉm cười: "Được, một khi đã vậy, ta sẽ cắt cử cho ngươi hai mươi người, ai trong số họ cũng là dân chuyên kinh doanh bám biển.
Giai đoạn đầu chắc chắn sẽ rất khó khăn, phải xem ngươi có năng lực khiến bọn họ nể phục chịu theo mình hay không.
Ta cho ngươi thời gian ba tháng, phải xử lý xong đội tàu ở Hà Tây."
Vu Lang trịnh trọng gật đầu.
**
Đến khi Vương Điền lo xong việc trong phủ, trời đã xẩm tối.
Anh đi theo con đường bí mật vào phòng trong.
Đại phu đang chăm sóc bệnh nhân vội vàng đứng dậy, lo lắng nhìn anh: "Thưa công tử, xin hỏi bao giờ tiểu nhân mới được về nhà ạ?"
"Hửm?" Vương Điền khựng bước, nhìn ông ấy: "Lúc tìm người, Chu An chưa nói rõ với ngươi sao?"
Khi không cười, vẻ mặt Vương Điền vừa lạnh nhạt, vừa xa cách, đầy rẫy tính đe dọa.
Đại phu kia vâng vâng dạ dạ gật đầu, cười làm lành: "Đã...!đã nói hết rồi ạ.
Phải chờ đến mười sáu tháng sau thì tiểu nhân mới về nhà được."
"Ta biết lòng ngươi có điều băn khoăn khi chỉ có thể hoạt động trong căn phòng bí mật nhỏ hẹp này." Vương Điền nở nụ cười tươi hiền hòa làm yên lòng người ta: "Tòa nhà này của ta không được bình yên, lúc nào cũng có người theo dõi sát sao.
Chạy ra trước ngày mười sáu, không chừng ngươi sẽ bị bắt đến chỗ nào đó, thậm chí khó giữ nổi tính mạng."
Đại phu kia sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch, quỳ phịch xuống đất, nghẹn ngào nói: "Công tử ơi, tiểu nhân chỉ là một đại phu, nhà có mẹ già con thơ, xin ngài hãy thả cho tiểu nhân một con ngựa với ạ!"
Vương Điền bất đắc dĩ đỡ ông ấy dậy: "Ngươi nghe ta nói xong đã.
Nếu ngươi chờ đến mười sáu mới ra ngoài thì chẳng những tính mạng an lành, ta còn có thể đảm bảo cho cả nhà ngươi được giàu sang phú quý."
Đại phu cười như mếu.
"Ngươi lo lắng đến mức đó thì ta sẽ đưa ngươi một tín vật." Vương Điền lấy một phong thư ra từ tay áo, đặt vào tay ông ấy: "Khi ra ngoài, hễ có ai đưa ngươi đi, hãy giao phong thư này cho hắn."
Đại phu run rẩy nhận lấy phong thư ấy.
Vương Điền cười ấn phong thư vào tay ông, cười khẽ: "Đây là đồ giữ mạng, phải cất cho kỹ vào nhé."
Đại phu vội vàng cất vào tay áo.
'An ủi' xong đại phu sợ chết khiếp, anh mới rảnh rỗi đi đến bên giường, nhìn người trên giường đang thể hiện nét mặt vô cảm.
Giản Lăng lạnh lùng nhìn anh chằm chặp: "Tại sao phải cứu ta?"
"Tất nhiên là bởi cứu ngươi có ích." Vương Điền thản nhiên ngồi xuống ven giường, vươn tay dém chăn cho hắn ta.
Ngay sau đó, một cây kim nhọn hoắt đã kề tại cổ anh.
Đại phu kia quỳ gối 'bịch' một tiếng, kêu thảm: "Không phải ta cho hắn đâu công tử ơi, chính hắn đã cướp nó đi! Ta không cho thì hắn sẽ giết ta! Mong công tử hãy hiểu cho ta!"
Vương Điền khoan thai miết phẳng chiếc chăn nhăn nhúm, cười nhìn Giản Lăng: "Thống lĩnh Giản tạm thời đừng nóng nảy.
Mặc dù đối tượng chúng ta thần phục ở hai phía đối địch nhưng ta lại đánh giá khá cao bản thân ngươi."
Khí thế chết chóc sâu trong mắt Giản Lăng vẫn chưa tan.
"Tại lao tù bí mật, vô số thuộc hạ của Thôi Thị đều sửa lời mềm miệng, chuyển sang mắng mỏ chủ cũ, thậm chí chẳng tiếc chửi bới thậm tệ chỉ vì muốn được tha cho một mạng.
Ngươi thì từ đầu tới cuối chưa từng chịu khuất phục." Vương Điền nhấc tay, từ từ đẩy cây kim kề cổ mình ra: "Tuy không hợp nhau về mặt chính kiến nhưng tại hạ vẫn cực kỳ nể trọng cốt cách của thống lĩnh Giản."
Vẻ căm hận toát ra từ đôi mắt Giản Lăng: "Lương Diệp mà không hèn hạ tính kế ta thì sao hắn thắng được dễ dàng thế!"
Vương Điền gật đầu tán thành: "Quả thực hắn rất thông minh."
Nét mặt Giản Lăng như nuốt phải ruồi bọ.
Mãi lâu sau, hắn mới nói: "Ngươi cứu ta ra, chứng tỏ ngươi không trung thành với Lương Diệp."
"Ai dám trung thành với Hoàng đế chứ?" Vương Điền bật cười: "Trước đây ta là một dân buôn.
Trong kinh doanh, lòng tin và lợi ích là hai thứ được chú trọng nhất.
Hiển nhiên, ta sẽ không cứu mạng ngươi không lấy công.
Chỗ ta có mối làm ăn này, không biết thống lĩnh Giản dám thực hiện hay chăng?"
Giản Lăng nhíu mày nhìn anh: "Ngươi lấy đâu ra sự tự tin để chắc chắn rằng ta sẽ giao dịch với ngươi?"
Vương Điền từ tốn nói: "Dù Thôi Thị chết rồi, nhà họ Giản cũng bị Lương Diệp xét nhà nhưng ngoài phái nam bị chém đầu, nhà ngươi vẫn còn phụ nữ và trẻ em bị lưu đày đến Tây Bắc.
Tuy ngươi không vợ không con nhưng xưa nay lại luôn yêu thương cặp cháu trai-cháu gái là con của anh họ đằng ngoại nhà mình.
Quãng đường bị lưu đày gian khổ, chẳng lẽ ngươi muốn chứng kiến bọn họ chết trên đường? Mà dẫu may mắn sống sót đi chăng nữa, trọn đời này họ cũng chỉ có thể làm những nô lệ mang tội, ngươi không muốn cứu bọn họ ư?"
Thái độ Giản Lăng thay đổi: "Ngươi muốn ta làm gì?"
"Không phải ta muốn ngươi làm gì mà là bản thân ngươi muốn làm gì." Vương Điền nhìn vào đôi mắt hắn ta: "Hiện nay, nhà họ Thôi và nhà họ Giản đã không còn đường cứu vãn.
Ngươi hoàn toàn có thể liều mạng để chết chung với Lương Diệp, bất chấp tỷ lệ thành công nhỏ nhoi.
Tuy nhiên, ngươi cũng có thể cứu hai đứa cháu nhỏ tuổi của ngươi, để chúng cao chạy xa bay.
...!Chỉ xem ngươi chọn thế nào thôi.".