Cha Lâm hét lớn, chỉ kịp đẩy vợ và mẹ mình ra phía sau.
Lâm Linh ngày xưa từng theo anh trai học võ, vì cô là con gái, có chút võ phòng thân cũng nên là, biết đối tượng ở phía sau, ngay lúc hụt xuống cô đưa chân quét ngang một cái.
Sinh vật kỳ dị chưa lộ hẳn hoàn toàn trong lớp da người kia mất thăng bằng ngã lăn ra đất.
Pằng pằng pằng
Vệ sĩ bên cạnh đã phản ứng, nhanh chóng nổ súng về phía sinh vật kia, một phát vào ngực, đầu, cùng chân, gặp người thường hẳn phải chết, nhưng nó thì không.
Nơi bị bắn trúng chảy ra dòng máu màu nâu, hai tay còn giẫy dụa, miệng đầy răng phát ra âm thanh rợn người nghe không hiểu.
" bắn vào mắt nó"
Lâm Linh nhanh chóng hét lên.
Pằng Pằng
Hai tiếng kinh thiên, đôi mắt sinh vật kia nát bấy, nhanh chóng chết đi, không giẫy dụa nữa.
Duyệt Hàn lúc này chạy tới cũng chỉ nhìn thấy sinh vật kia, ghê tởm như trong hình mà đế quốc đã chụp để phổ cạnh cho người dân.
Vì chuyện bất ngờ này mà mọi người nhanh chóng dãn ra, không đứng chung một chỗ nữa, ánh mắt liên tục lia xung quanh.
" mọi người, nghe ta nói, hiện tại chúng ta còn không rõ bên trong nơi này còn có nó không, nhưng chúng ta đã là chạy không ra nơi này, vòng phòng hộ có thể ra nhưng ra ngoài càng không an toàn"
Lưu phu nhân kéo tay Giang Kỳ lui về cầu thang, bên cạnh là Tô Tiểu Thảo hoạt bát lúc này cũng mặt mày xanh rờn, so ra Giang Kỳ còn bình tĩnh hơn, đôi mắt tròn kia lợi dụng tầm nhìn cao hơn chút mà nhìn khắp hội trường.
" để tránh tình trạng mới nãy, mỗi người không được đứng chung một chỗ, sau đó ngồi tại chỗ của mình, chắc mọi người cũng rõ, sinh vật kia có thể trà trộn được vào đây, có lẽ là do lớp da bên ngoài kia, chúng nó muốn tấn công chúng ta chỉ có thể đánh gần người"
Lưu phu nhân nhanh chóng nói nhược điểm của chúng.
Mọi người nghe lời lùi xa nhau khoảng 2m, những người đã xác định người nhà của mình cực kỳ thân thiết thì đứng gần hơn chút, còn làm đều hận không thể cách nhau ra.
Các vệ sĩ lúc này đứng xen kẻ trong đám người, bởi vì mọi người đa phần đã ngồi xuống, nên khi chỉ còn họ đứng thì giống như tâm điểm của toàn trường.
Người người đều nhìn vào họ, nhưng Duyệt Hàn và Giang Kỳ thì không.
Duyệt Hàn là theo bản năng Alpha cấp S mà đưa mắt tìm kiếm trong đám người, không chừa một ai.
Còn Giang Kỳ đâu, cậu là dựa vào một mùi hương rất lạ trong không khí, bảo làm sao mà cậu nghe được trong khi chẳng có ai phát giác kể cả Duyệt Hàn thì chỉ có thể quy cho việc cậu là cấp SS duy nhất của đế quốc.
Nếu có Lưu Thiếu Nghiêm ở đây, anh sẽ nhận ra trên người cậu đang tự nhiên mà lan toả mùi hoa tuyết anh yêu thích.
Mùi hương này nhẹ nhàng mà bao trùm lên mỗi người ở đây, cái này không phải do cậu cố tình, là theo bản năng.
Vì trong đại sảnh này có một mùi khác đang câu lấy tin tức tố của cậu, kéo nó ra.
Ở nơi tất cả mọi người đều đang ngồi trừ vệ sĩ, thì khi một người đứng dậy sẽ thu hút người khác.
Người kia còn là một người thân trong số những người ở đây, khi người tự nhiên vặn vẹo đứng dậy thì cũng kinh hô lên, nhưng lúc này ai mà quan tâm thân phận nọ kia chứ, mọi người nhanh chóng lùi ra.
Trước khi tên kia kịp thoát khỏi cái vỏ bọc bên ngoài đã bị một loạt các viên đạn bay ra bắn nát.
Lúc này Giang Kỳ đã không còn nghe thấy mùi vị khác lạ nào nữa, cậu nhẹ nhàng mà thở ra, rồi cũng nghi hoặc lên.
Duyệt Hàn nhìn thấy động tác này cũng cậu thì hơi nghi hoặc, sau đó anh nhìn thấy cậu ghé vào tai Lưu phu nhân nói gì đó.
...!hết rồi
Duyệt Hàn không nghe được nhưng đọc được môi ngữ này của cậu, chuyện này lại khiến anh khó hiểu hơn, hết cái gì vậy?
Lưu phu nhân nghe cậu nói thì rất là kinh ngạc, con dâu vậy mà biết được trong đám người không còn sinh vật kia nữa, nhưng sau đó bà ngửi được trên người cậu một mùi hương nhàn nhạt, nếu không ghé sát lại sẽ nghe không được.
Mùi này bà đã từng nghe thấy trên người con dâu, Thiếu Nghiêm nói đó là mùi tin tức tố của cậu, nhưng sau lần đó có lẽ do cậu ở trong phòng anh, bị nhiễm lên mùi trầm hương của anh mà mùi này cũng không còn bung ra nữa, nay nó lại xuất hiện, nhìn con dâu thì có vẻ nó còn không biết.
Cái này cũng bình thường, ngày xưa Giang Kỳ nào có mùi, nên cậu đối với mùi hương của mình rất ít nhận thức, hơn nữa việc vận dụng tin tức tố của mình cậu cũng không biết.
Hiện tại không phải là thời điểm để nói chuyện này, bà dự định sẽ dạy con dâu khống chế tin tức tố, nhìn lại khắp đại sảnh, kể cả Duyệt Hàn cấp S kia cũng không nghe thấy, nếu không việc một omega ở nơi đông người thả ra tin tức tố của bản thân là hành vi quấy rối, sẽ ảnh hưởng rất nhiều người, còn có khả năng gây ra phản ứng dây chuyền, dẫn đến phát tình.
Chuyện trong sảnh không còn sinh vật kia bà cũng không nói ra, để mặt một sảnh căng da đầu cảnh giác một tiếng đồng hồ, tới khi Lưu Thiếu Nghiêm quay lại mới nhẹ nhàng mà thở ra.
Nhưng khi anh biết chuyện xảy ra ở đây thì lập tức gọi cho cha mình đang trong hội nghị đế quốc, nói rõ tình hình, buộc đế quốc phải dò xét lại cư dân tinh cầu, tránh trường hợp những sinh vật kia ẩn thân trong đế quốc, tiếp tục tính kế chúng ta.
Những người trong sảnh sẽ được giữa lại kiểm tra kỹ càng mới được cho về, đối với việc này đám người cũng không bực bội, còn rất phối hợp kiểm tra, ai mà không sợ cái thứ ghê tởn kia trộn lẫn ăn chung uống chung ngủ chung với mình mỗi ngày chứ, kiểm tra tốt a.
Đám cưới vốn đang vui vẻ cũng hỗn loạn, cũng may là nghi thức kết hôn đã xong rồi, hai người đã là vợ chồng, giấy chứng nhận đã có, bữa tiệc có hay không cũng được, miễn người bình an.
Đám sinh vật kia vậy mà thông minh như vậy, nhưng lần này đế quốc cũng tổn thất rất lớn, lại để cho bọn chúng bắt đi gần 15 người, những người bị giả tạo thân phận cũng là tìm không thấy, chỉ có thể nói họ đã chết, không có một chút dấu hiệu nào cứ thế mà cống hiến ra sinh mệnh của mình để phục vụ cho đám sinh vật ghê tởn kia, nghĩ mà bi ai làm sao.
15 người kia có tới 5 omega, một omega còn đang mang thai, nhưng lại có một cái may mắn, trên người omega đó có một thiết bị định vị đường dài, vì vị này đang mang trong mình cốt nhục của một thế gia độc đinh, lại còn ham chơi, vì sợ tìm không thấy cậu ta nên chồng của cậu ta đã gắn trên người vợ mình thiết bị tinh vi mới ra đời này, có thể né tránh rất nhiều mấy quét hình, vì vậy người của đế quốc đang truy tung dấu vết sống kia, trên màn hình không gian ba chiều trước mặt cao tầng đế quốc hiện lên hình học không gian của khối tinh cầu này, vị tri chấm đỏ đang dần di chuyển rời xa phạm vi lãnh thổ đế, muốn tiến vào vùng tối đen đại biểu cho việc địa phận này chưa có trên bản đồ, theo chấm đỏ càng tới gần mà chạm vào vùng đen, khu vực này bắt đầu sáng lên, giống như ánh sáng thần thánh chiếu rọi vùng đất tội ác của tinh cầu.
" Thiếu Nghiêm, cha con đâu?"
Lưu phu nhân bắt lấy tay con trai vội vã hỏi, bọn họ lúc này đang ở trên xe.
Giang Kỳ chỉ biết ở bên vuốt nhẹ lưng cho bà, cũng đưa mắt nhìn anh..