Duyệt Hàn bưng ly sữa lên ước lượng, không nóng thì đưa cho Tô Duệ, tiểu tử này cầm ly sữa rất bài bản, từng ngụm một uống lên, mép miệng dính sữa cũng không biết, cứ thế mà tu tu hết ly sữa.
" cảm ơn cha"
Tô Duệ với cái miệng dính sữa cười lên thật ngọt ngào với cha mình.
" khụ a Duệ phải không, còn đói không?"
Duyệt Thâm cuối cùng cũng nhịn không được mà lên tiếng, nhìn đứa bé lanh lợi ngoan ngoãn ngồi yên cho cha mình lâu miệng mà ngứa tay.
" dạ ông nội"
Tô Duệ không biết được ai dạy mà gọi Duyệt Thâm là ông nội, nhưng tiếng ông nội này đánh thẳng vào lòng người nhà Duyệt gia.
" còn cô nữa, gọi một tiếng xem nào"
Duyệt Hạ Nhi hớn hở nhìn nó.
" cô út ạ"
Tô Duệ cũng không phụ sự mong đợi của Duyệt Hạ Nhi, ngoan ngoãn gọi một tiếng.
" ai ui chết mất, cưng quá đi"
Duyệt Hạ Nhi ôm tim muốn ngất xỉu.
" được rồi, đi ăn sáng đã, đứa bé kia có vẻ còn muốn ngủ, hay cậu mang nó lên phòng Hàn nhi cho nó ngủ đi đã"
Duyệt Thâm thấy cậu vẫn ôm đứa bé thì lên tiếng nói, dù giọng vẫn lạnh lùng như vậy khiến Duyệt Hạ Nhi muốn mắt trợn trắng.
" chị dâu đi với em, em dẫn chị đi, đưa cả a Duệ đi luôn, tắm rửa thay đồ cho thoải mái đã"
Duyệt Hạ Nhi xung phong nói, ý đồ muốn cho anh hai nói chuyện với ông.
Tô Tiểu Thảo gật đầu chào ông rồi mang hai đứa con đi.
Dưới sảnh chỉ còn hai cha con Duyệt gia nhìn nhau...!
...!
Bên này sóng ngầm mãnh liệt, bên Giang Kỳ lại một mảnh vui vẻ khác, đúng ra thì Lưu gia từ khi có hai đứa nhỏ thì giống như thay đổi hẳn, phong cách trong đại sảnh cũng thay đổi khá nhiều, có thêm rất nhiều vật dụng cho đứa bé, còn thêm rất nhiều đồ bảo hộ cùng thảm lông dày phong cách tươi vui sáng sủa, cũng may hai đứa trẻ rất ngoan, nên có cưng có sủng cũng là vô bờ bến, chỉ ngại không đem cả vũ trụ đặt vào tay chúng mới thôi.
" ba ba, hai bạn ấy thật đáng yêu nga"
Lưu Kỳ Trạch nắm tay Giang Kỳ hớn hở nói.
" ai anh cũng kêu đáng yêu hết"
Lưu Kỳ Dương bĩu môi nói thầm, nó ở nhà thì sẽ nói nhiều hơn ở ngoài, bởi vì tính cách quá xá đáng yêu này mà ở nhà nó được cưng nhất, cũng may hai anh em đều yêu thương nhau, không có bởi em trai được cưng hơn mà không biết nhường nhịn, hay đố kỵ như nhiều thế gia khác.
" anh nghe thấy nha, nhưng mà đối với anh em là đáng yêu nhất đó"
Lưu Kỳ Trạch nịnh bợ em trai xong quay sang tiếp tục điều tra hai đứa bé kia cùng ba ba mình.
" ba ba, chúng con có thể cùng chơi không, con có thể nhường đồ chơi cho các bạn ấy"
Cũng không phải nó ham chơi, nhưng mà ở Lưu gia chỉ có hai đứa nó thôi, em trai lại quá muộn tao, nên nó cô đơn lắm nga.
Giang Kỳ nhìn con trai nhỏ bởi vì được anh trai nịnh bợ mà thính tai nhỏ đỏ như quả chín mọng, buồn cười không thôi, đứa nhỏ này vậy mà rất dễ nịnh, có khi nào là một omega ngọt ngào không nhĩ.
" được chứ, hai đứa bé kia là con của chú Duyệt đấy, con cứ hỏi cha kêu chú ấy dẫn hai đứa nhỏ tới chơi là được thôi"
Dù vậy cậu vẫn trả lời con trai lớn vẫn líu ríu bên cạnh không ngừng.
" ồ, là con của chú Duyệt ạ?"
Lưu Kỳ Trạch ồ lên bất ngờ.
" tại anh ngốc, nhìn hai bạn ấy giống chú Duyệt như vậy mà"
Lưu Kỳ Dương đỡ trán, bộ dạng như tiểu đại nhân, cưng muốn xỉu.
Giang Kỳ chịu không nổi phải ôm nó lên hôn tới tắp vào mặt vào cổ nó.
" ha ha ha ba ba đừng ha ha nhột quá ha ha..."
Nó cười lăn lộn trong lòng Giang Kỳ.
Giang Kỳ phải cảm thán trong lòng, đáng yêu như vậy sau này sẽ rước lấy bao nhiêu là hoa đào đây nhỡ.
" để anh giải cứu Miêu Miêu cho"
Lưu Kỳ Trạch nhào vào muốn cứu em trai, khổ nổi nó cũng có hơn em nó là bao, nhanh chóng bị ba ba nó tóm lại, chịu chung số phận bị ba ba yêu thương, cười lên nắc nẻ, đồng ngôn tiếu ngữ rộn ràng của Lưu gia.
Lưu phu nhân cùng chồng mình vừa tới cửa nhà đã nghe tiếng nhạc thần tiên của hai đứa cháu yêu thì quăng vali ở đó mà lao vào nhà.
" ai nha, Mao Mao, Miêu Miêu của bà"
Lưu phu nhân vừa nhìn thấy cháu cưng đã mặt mày sáng láng.
" bà nội, ông nội"
Hai đứa nhỏ nhìn thấy họ đã xông ra, thành công thoát của ma trảo của ba ba, nhào vào lòng ông bà Lưu.
Lưu gia cứ như được mở hội, vui còn hơn cả tết, hai đứa bé tri kỷ mà hỏi ông bà của nó đi chơi mệt không, tay nhỏ bóp vai bóp cổ cho hai người, rồi nhận về một đống đồ chơi mới mẻ, cả Lưu Kỳ Dương bình thường ít nói mà hai má cũng hưng phấn đến ửng hồng, nó đang ôm một tập tranh bìa cứng về những hành tinh trong vũ trụ mà Lưu đại tướng mua về, mắt không rời một giây.
" cha mẹ lần nào cũng mua nhiều như vậy, đồ của hai đứa nó sắp chất đầy Lưu gia luôn rồi"
Giang Kỳ bưng hai ly nước từ bếp đi ra, bất đắc dĩ nói.
" không sao mà, tiền chúng ta kiếm được cũng không thể mang xuống đất được, sau này hai đứa không chơi nữa thì có thể đi quyên góp cho từ thiện, mấy năm nay mẹ biết con vẫn giúp đỡ cho những nhà tình thương trên đế quốc, con cũng không cần giấu giếm chúng ta"
Lưu phu nhân hiền từ nhìn con dâu mấy năm nay càng thêm thành thục, nhưng chẳng thay đổi chút nào, vẫn nhượng người yêu thương, nên nếu nói ai không có địa vị nhất nhà thì chắc là Lưu Thiếu Nghiêm.
" con không muốn tìm lại người thân sao?"
Lưu đại tướng trầm ngâm nhìn con dâu.
Giang Kỳ ngớ người, rồi lắc đầu nói.
" không cần đâu cha ạ, con có mọi người là đủ rồi"
Nghe cậu nói như vậy hai ông bà nhìn nhau, Lưu đại tướng nhẹ gật đầu với vợ rồi không nói chuyện này nữa, lúc này Lưu Thiếu Nghiêm cũng vừa về.
Lưu gia cũng lâu không đông đủ như vậy, cả nhà quyết định ăn lẩu.
Trên bàn ăn, một nồi lẩu đang sôi sùng sục, hương khí bay đầy khiến người làm Lưu gia cũng phải nuốt nước miếng theo, may mắn là Lưu gia không bao giờ bạc đãi người làm, chủ nhân ăn trước bọn họ ăn sau.
Mao Mao và Miêu Miêu được hai cha đặt lên ghế nhỏ chuyên dụng của chúng, bên trái phải là ba ba và bà nội, tiếp tới là cha và ông nội, sáu người ngồi quay quanh bàn lớn, ấm áp mà vui vẻ.
Tiếng cười nói rôm rả không ngừng, hai đứa bé cũng không có ăn gì nhiều, thực chất là ngồi cho vui thôi, chứ chúng có đồ ăn riêng, lâu lâu được ba ba đút cho ít thịt mềm, nói hoa mỹ là để mài răng.
Bữa ăn xong xuôi thì lại dắt nhau đi dạo ngoài vườn, ở trong vườn có một khu vực cho mấy đứa chơi, là được bổ sung khi chúng nó tập đi, cả nhà lại quay quần bên nhau cho tiêu thực, lúc vào nhà đã là giờ đi ngủ của hai đứa nhỏ.
Sau khi tắm xong cho hai đứa nhỏ thì cha mẹ Lưu tới bế đi mất, nói là lâu rồi không ngủ với hai đứa cháu, lúc đi còn nháy mắt với Lưu Thiếu Nghiêm.
Nghiêm đại tá giật mình một chút rồi bật cười.
" anh cười gì ạ, nhanh lên đi tắm nào?"
Giang Kỳ đang lấy đồ cũng bị anh cười đến ngơ ngác, cười quyến rũ như vậy làm chi.
" vợ ơi, chúng ta tắm chung nhé"
Nghiêm đại tá đẹp trai quyến rũ đi tới ôm lấy vật nhỏ của riêng anh đi thẳng vào nhà tắm, từ lúc có hai đứa nhỏ thì thời gian thân mật của họ cũng ít đi, dù không đến mức nghẹn chết nhưng mà làm sao bằng được chứ, chưa nói alpha như anh tới 70 tuổi cũng còn có thể gieo giống được mà lại, tốt nhất nên tranh thủ mà ăn cho đã đời mới được.
" a anh làm gì, buông em xuống"
Giang Kỳ hết hồn ôm cổ anh bối rối nói.
" mẹ nói chúng ta nên tranh thủ sinh thêm ít đứa, nhân lúc hai người còn có sức mà chăm con cho chúng ta"1
Nghiêm đại tá gian xảo nói..