Omega Của Thiếu Tướng Lại Ôm Con Bỏ Trốn Rồi!


Lê Gia Bảo thấp thỏm chờ đợi câu trả lời từ Lâm Tử Sâm, hôm qua anh dùng quyền lực của một thiếu tướng để cướp bé Đậu từ tay cậu đã khiến hình tượng của anh trong lòng cậu trở thành một kẻ ngang ngược không nói lý lẽ.
Nói không chừng anh sẽ ép cậu phải đưa bé Đậu cho bà Ánh nuôi dưỡng, chưa kể bà ta có yêu thương thằng bé hay không, chỉ nhìn vào sự khắc nghiệt của bà ta và Lâm Tử Kỳ thôi, cậu đã không hình dung ra được tương lai của con cậu sẽ mờ mịt đến cỡ nào rồi.
“Tôi… tôi sẽ làm mọi thứ ngài yêu cầu, chỉ cần ngài đừng đưa bé Đậu về dinh thự.”
Lâm Tử Sâm nhìn chằm chằm vào gương mặt lo lắng của Lê Gia Bảo, khẽ hỏi:
“Tại sao?”
Lê Gia Bảo hơi cúi đầu nhìn đông nhìn tây rồi đáp:
“Vì… bởi vì bé Đậu đã quen hơi cha tôi rồi, trước mắt nó mới thay đổi nơi ở, chỉ sợ di chuyển quá nhiều sẽ bị sốc.”
Tạm thời cậu chỉ có thể lấy cớ này, nếu cậu dám kể xấu về bà Ánh thì chẳng những Lâm Tử Sâm không tin mà còn sẽ chỉ trích cậu đặt điều vu khống, tệ hơn nữa sẽ cấm cậu gặp bé Đậu luôn thì nguy.
“Được.”
Lúc Lê Gia Bảo còn đang nghĩ cách để Lâm Tử Sâm chấp nhận yêu cầu của mình thì anh đã khẽ đáp một tiếng.

Cậu ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn anh, chỉ thấy khuôn mặt quanh năm phủ sương của anh lộ ra chút nhu hòa, anh tiến sát lại gần, áp bàn tay to rộng lên gò má của cậu niết niết vài cái.

Anh không ngờ đến giờ phút này rồi mà cậu vẫn cố giấu uất ức vào lòng, cậu đang sợ anh sẽ không tin cậu sao?
Lâm Tử Sâm chợt nhớ đến vụ bắt cóc kia, nếu lúc đó anh tin cậu…
“Sau này gặp phiền phức gì thì phải nói cho tôi biết, tôi sẽ ra mặt giúp em.”
Câu nói này của anh khiến Lâm Gia Bảo có cảm giác anh đã biết lúc trước cậu chịu khổ đến mức nào, nhưng rất nhanh sau đó cậu lại tự chế giễu bản thân, anh là thiếu tướng, trong dinh thự chắc chắn có người của anh, nếu anh quan tâm cậu thì ba năm trước cậu đã không phải sống trong cảnh dầu sôi lửa bỏng như thế rồi.
Thấy biểu cảm của Lê Gia Bảo đổi tới đổi lui, Lâm Tử Sâm hiểu bây giờ anh vẫn chưa lấy lại được lòng tin từ đối phương, điều anh có làm chính là chậm rãi xóa tan bóng ma năm xưa đã gieo rắc vào tâm trí của cậu mà thôi.
Lâm Tử Sâm thu tay lại, nghiêm túc nói:
“Lúc trước em biến mất đột ngột, đồ đạc của em trong dinh thự tôi đều cho người giữ lại, em có muốn lấy gì không để tôi cho người thu dọn giúp em?”
Anh thường xuyên huấn luyện trong quân đội, để cậu ở dinh thự với bà Ánh và Lâm Tử Kỳ, anh thật sự không yên tâm chút nào.
Một loạt hành động của Lâm Tử Sâm khiến Lê Gia Bảo kinh ngạc không thôi, sau khi hoàn hồn cậu vội nói:
“Không cần, tôi sẽ tự trở về lấy.”
Lâm Tử Sâm đứng dậy, trong quân khu còn có việc, anh không thể nán lại chỗ cậu lâu được.
Khi đi đến cửa phòng bệnh, Lâm Tử Sâm dừng bước, nói:
“Tôi đã thuê chỗ khác cho cha con Diệu Sinh ở rồi, ba năm trước chồng cậu ta vừa mới mất, xuất phát từ tình nghĩa nên tôi mới làm vậy.

Tôi thừa nhận mình lo liệu không chu toàn khiến em hiểu lầm.

Thật xin lỗi.”
Lê Gia Bảo ngẩn người một lúc, sau cùng “ừm” một cái coi như đáp lời.
Khi đó người có mắt đều nhìn ra anh và gã có quan hệ không rõ ràng, cậu nghĩ anh không thể không nhận ra, chỉ là anh không thèm đính chính mà thôi.
Bây giờ nói lời xin lỗi sáo rỗng như thế chẳng qua là vì muốn trói buộc cậu ở lại, tuy không biết mục đích của anh là gì nhưng đối với cậu thì nó đã không còn ý nghĩa nữa.
Lại nói một người đàn ông đã có vợ thuê nhà cho tình cũ và con riêng của gã ở, để người ta nghe được cũng sẽ có suy nghĩ mờ ám.
Lâm Tử Sâm nói xong cũng không tiếp tục ở lại mà trực tiếp rời khỏi bệnh viện.


Buổi chiều, tại quân khu.
Lâm Tử Sâm nhăn mặt nghe cấp dưới báo cáo, sau đó mở miệng hỏi:
“Tất cả đều chết rồi sao?”
Cấp dưới gật đầu, Lâm Tử Sâm phất tay kêu anh ta ra ngoài, còn mình thì ở trong văn phòng trầm tư suy nghĩ.
Tối qua sau khi nghe quản gia nói xong anh lập tức kêu người điều tra bọn bắt cóc năm xưa, nhưng kết quả thu được lại là cả đám ba bốn người đều đã chết, hơn nữa còn chết mới đây, giống như biết trước anh sẽ tìm tới mà bị diệt khẩu vậy.
Chuyện đã qua ba năm, hơn nữa vụ bắt cóc này quá sơ sài nên không có nhiều bằng chứng lưu lại, bây giờ mấu chốt quan trọng là đám tội phạm kia đã chết, anh muốn lật lại vụ án để biết Lê Gia Bảo có phải là chủ mưu hay không cũng rất khó.
Lâm Tử Sâm nhắm mắt cố gắng ngẫm lại xem mình còn quên điều gì hay không, một lúc sau anh đột nhiên mở mắt ra, đồng tử sắc bén như chim ưng.
Lê Gia Bảo từng trách anh không quan tâm đến sự sống chết của cậu mà đưa Lý Diệu Sinh đi khám thai, lúc đó anh còn chưa biết chuyện gã ta có thai thì sao cậu lại biết?
Ngay lập tức Lâm Tử Sâm đứng bật dậy rời khỏi văn phòng.
Anh lái xe tiến thẳng đến chỗ của Lý Diệu Sinh, lúc này gã đang giảng bài trước màn hình máy tính.
Từ sau vụ đỡ đạn kia, sức khỏe của gã ta rất kém nên không thể đảm nhiệm vai trò trợ lý cho anh như lúc trước, dù vậy tài năng của gã vẫn được học viện đế quốc coi trọng và chọn làm giảng viên cho sinh viên đại học.
Giảng dạy xong, Lý Diệu Sinh vừa tắt máy tính thì phát hiện Lâm Tử Sâm đang ngồi một mình trong phòng khách, ánh mắt của gã chợt lóe, sau đó bước tới ngồi bên cạnh anh, hỏi:
“Anh đến tìm em có việc gì sao?”
Gã thầm nghĩ quả nhiên Lâm Tử Sâm vẫn không thể quên được gã, nhìn xem chẳng phải bây giờ đã đến thăm gã rồi ư?

Nào ngờ đáp lại gương mặt tươi cười của gã chính là ánh mắt sắc bén như dao của đối phương, anh lạnh lùng hỏi:
“Ba năm trước khi Gia Bảo bị bắt cóc, có phải em đã nghe điện thoại của bọn bắt cóc và nói chuyện mình mang thai cho em ấy biết rồi không?”
Câu hỏi của anh rất trực tiếp không lòng vòng rào trước đón sau, Lý Diệu Sinh thoát giật mình một chút, nhưng sau đó lại nhanh chóng bình tĩnh rồi đáp:
“Đúng vậy, nhưng bởi vì khi đó trông anh có vẻ tức giận, em nghĩ Gia Bảo lại làm gì đó khiến anh không vui nên mới trêu chọc cậu ấy một chút.

Nếu em biết cậu ấy sẽ vì chuyện này mà giận dỗi chơi trò mất tích thì em sẽ không làm vậy đâu.”
Lâm Tử Sâm nhìn chằm chằm vào gương mặt của Lý Diệu Sinh như muốn moi ra sự dối trá từ lời nói của gã, tuy nhiên gã là một con cáo thành tinh thì làm sao để lộ tâm cơ của mình cho anh thấy.
Hơn nữa Lâm Tử Sâm cũng biết lúc trước là bản thân tự quăng điện thoại cho Lý Diệu Sinh nên không thể trách gã làm bậy, suy đi tính lại thì anh mới là người mang tội nặng nhất với cha con Lê Gia Bảo.
Lâm Tử Sâm thở dài đứng dậy, anh không có chứng cứ để buộc tội Lý Diệu Sinh nên sau khi nghe gã giải thích xong cũng không muốn nán lại.
Nhìn theo bóng lưng của Lâm Tử Sâm, sắc mặt của Lý Diệu Sinh tối sầm lại, may mắn gã kịp thời thủ tiêu đám bắt cóc năm xưa, nếu không hôm nay anh sẽ không tra hỏi gã đơn giản thế này đâu.
Hừ, đáng lẽ đám bắt cóc kia đã có thể sống, nhưng ai kêu Lê Gia Bảo quay trở về làm gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận