Lâm Tử Kỳ chỉ là con nuôi được nhà họ Lâm nhận về để bầu bạn với bà Ánh vì chồng bà ta mất sớm, còn Lâm Tử Sâm lại phải thường xuyên phải đến quân khu suốt không thấy mặt.
Không phải Lâm Tử Kỳ không có tham vọng trở thành phu nhân thiếu tướng, nhưng ngặt nỗi cô ta chỉ là beta không thể sinh sản, nếu cô ta cố chấp dùng thủ đoạn leo lên giường Lâm Tử Sâm thì cũng không sống nổi với bà Ánh.
Chi bằng cứ ở bên cạnh bà ta mà nịnh nọt, nửa đời sau không cần phải lo cái ăn cái mặc.
Vốn dĩ cô ta sẽ lấy lòng người vợ chính thức của Lâm Tử Sâm là Lê Gia Bảo, nhưng ai kêu cậu không được anh thương nên kết cục bị sỉ nhục ghẻ lạnh là điều không tránh khỏi.
Đâu như Lý Diệu Sinh, vừa nhìn đã biết là người không dễ đối phó lại còn là cánh tay đắc lực của Lâm Tử Sâm, tuy đã có một đời chồng và một đứa con riêng nhưng có vẻ bà Ánh thích người có học thức hơn là đứa bỏ học giữa chừng như Lê Gia Bảo nên gã rất được bà ta coi trọng.
Hừ xem đi, chẳng phải bây giờ bà ta và Lý Diệu Sinh đang đứng nhìn cô ta đánh đập Lê Gia Bảo sao?
“Đủ rồi! Đánh nhau như thế còn ra thể thống gì nữa?” Bà Ánh quát.
Rõ ràng là Lâm Tử Kỳ đơn phương đánh người còn Lê Gia Bảo ôm đầu nhẫn nhịn mà qua miệng bà ta lại thành đánh nhau, người ngoài nghe được làm sao biết cậu đã phải chịu đựng những gì?
Bà Ánh không quan tâm con dâu đang nằm trên sàn chịu đau đớn mà quay sang hỏi hang Lý Diệu Sinh:
“Cháu có sao không?”
Lý Diệu Sinh lắc đầu, chợt gã ôm bụng nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu, bà Ánh thấy thế bèn hỏi:
“Cháu sao vậy?”
Lý Diệu Sinh nghe hỏi giả vờ chột dạ né đông né tây, sau đó ấp úng đáp:
“Cháu không biết nữa, chắc dạo này công việc nhiều áp lực nên cơ thể sinh ra phản ứng kháng cự thôi.
”
Dứt câu Lý Diệu Sinh viện cớ bỏ lên phòng mình, trước khi đi còn liếc xéo Lê Gia Bảo một cái, thầm nghĩ không lừa được Lâm Tử Sâm thì lừa mẹ của anh cũng vậy, để gã xem sắp tới cậu có sống yên ổn được hay không.
Nếu không ép chết người vợ chính thức này thì gã không còn là Lý Diệu Sinh nữa rồi.
Lý Diệu Sinh đi rồi, bà Ánh bèn nhíu mày nhìn Lê Gia Bảo nhếch nhác trước mặt, Lâm Tử Kỳ hiểu ý bèn đá cậu mấy cái rồi nói:
“Còn không mau cút khuất mắt mẹ đi? Bởi mới nói loại người dốt nát nghèo hèn vào làm dâu gia đình quyền quý đều làm nhà chồng mất mặt như vậy đấy.
”
Lê Gia Bảo chống đỡ thân mình ngồi dậy rồi cặm cụi đi vào nhà sau, cậu bị em chồng đối xử như vậy không phải ngày một ngày hai, lúc đầu cậu cũng dùng thân phận vợ của Lâm Tử Sâm để phản kháng, nhưng anh lại không hề bênh vực cậu nên hành vi của cậu lập tức biến thành cáo mượn oai hùm làm trò cười cho người khác.
Ngồi một góc ở nhà sau, Lê Gia Bảo lặng lẽ rơi nước mắt.
Đột nhiên ý chí kiên định về một cuộc hôn nhân hạnh phúc bên người mình thầm thương trộm nhớ nhiều năm bỗng dưng lung lay sắp vỡ.
Lê Gia Bảo vốn chỉ là một omega bình thường lớn lên trong gia đình có cha là quân nhân cấp trung, cả đời này định sẵn sẽ không bao giờ với tới Lâm Tử Sâm, nhưng định mệnh luôn xoay chuyển theo hướng mà chúng ta không thể ngờ tới được.
Trong một lần nọ, cha của Lê Gia Bảo ra trận cùng với Lâm Tử Sâm, không may anh bị địch tập kích bất ngờ, cha của cậu vì xả thân cứu anh một mạng mà mất một chân phải giải ngũ trở về nhà.
Sau đó Lâm Tử Sâm đích thân tìm tới nói rằng muốn trả ơn, lúc đấy anh là người tình trong mộng của toàn thể nam nữ trẻ tuổi trong đế quốc, là alpha mà ai cũng muốn gả cho, Lê Gia Bảo cũng không ngoại lệ.
Thế là cậu mè nheo buộc cha phải kêu anh cưới mình và cậu đã được như ước nguyện gả cho thiếu tướng tài giỏi nhất đế quốc.
Cứ tưởng bản thân sẽ là omega hạnh phúc và may mắn nhất cõi đời này, nhưng không ngờ sau khi kết hôn Lê Gia Bảo lại bị toàn dân đế quốc ghẻ lạnh, bạn bè từng chơi thân xa lánh, gia đình chồng coi thường đến cả người hầu cũng tìm cách bắt nạt cậu.
Còn người chồng cậu luôn nhớ thương đang ở đâu khi cậu rơi vào hoàn cảnh khắc nghiệt như thế này? Anh lạnh nhạt vô tình mặc cho người khác tổn thương cậu, bây giờ anh cũng có người khác rồi.
Vậy ra thời gian hơn một năm qua chỉ có một mình cậu làm trò hề thôi sao?
“Mình hối hận quá, mình muốn về nhà…”
Lê Gia Bảo úp mặt xuống gối khóc nức nở, nhưng tiếng khóc này lại không ai nghe thấy, cũng chẳng ai cảm thông.
Bên trong phòng khách, bà Ánh đang dùng trà thì một người hầu chạy vào nói nhỏ:
“Bà chủ, vừa rồi bác sĩ John gửi tới một bưu kiện, nói là bệnh án của cậu Diệu Sinh.
”
Bà Ánh nghe vậy vẻ mặt trở nên nghiêm trọng, bà ta đuổi người hầu đi, sau khi do dự một lúc bèn mở bưu kiện ra.
Vừa nhìn nội dung bên trong bà ta lập tức trợn to mắt.
“Có rồi? Đã một tháng, trùng khớp với thời gian Tử Sâm đưa nó về.
”
Bà Ánh kích động bật dậy, bà ta đã nói mà, omega đã từng sinh một đứa chắc chắn có thể sinh đứa thứ hai, hơn nữa Lý Diệu Sinh còn đạt danh hiệu tiến sĩ trẻ tuổi nhất học viện hoàng gia, con cái ra đời cũng thông minh hơn người.
Vừa nghĩ tới viễn cảnh cháu nội của bà ta được người người ngưỡng mộ thôi, bà ta đã gấp không chờ được muốn lên phòng tìm Lý Diệu Sinh hỏi chuyện, tuy nhiên vì sợ làm phiền gã ta nên bà ta đành thôi, sau đó nhớ đến gì đó, sắc mặt của bà ta bỗng trở nên giận dữ.
Khi nãy Lý Diệu Sinh ôm bụng chẳng lẽ là do bị cái tát của Lê Gia Bảo ảnh hưởng.
“Chết tiệt, ngôi sao chổi đó muốn hại nhà họ Lâm tuyệt tự tuyệt tôn mà.
”
Càng nghĩ càng giận, bà Ánh quát:
“Quản gia đâu, lôi thằng Bảo ra sân phạt quỳ cho tôi.
”
Quản gia tuy do dự nhưng vẫn vâng lệnh làm theo, Lê Gia Bảo ở sân sau không hiểu chuyện gì đã phải chịu phạt, cậu quỳ trước khoảng sân rộng lớn người qua kẻ lại đều nhìn cậu chằm chằm.
Bấy giờ Lê Gia Bảo vừa khó chịu vừa tủi thân, rốt cuộc cậu đã làm sai điều gì mà phải gánh chịu hình phạt nhục nhã như thế này chứ?
“Đau quá…”
Lê Gia Bảo cảm thấy bụng dưới đau nhói, lúc nãy vốn đã quặn thắt bây giờ cơn đau càng thêm rõ ràng, mặt mũi của cậu trắng bệch, nắng gắt từ đỉnh đầu chiếu thẳng xuống khiến mồ hôi trên người cậu tuôn ra như suối.
“Cứu… cứu tôi với…”
Người hầu trong nhà không phải ai cũng ghét Lê Gia Bảo nhưng vì bà chủ không thích nên họ không dám thân thiết với cậu, bây giờ thấy thiếu niên suy kiệt như thế họ nhìn mà chẳng đặng.
“Chúng ta nên làm sao bây giờ?” Một nữ hầu lo lắng hỏi quản gia.
Quản gia thấy Lê Gia Bảo đã gục trước sân bèn đánh bạo tiến tới đỡ cậu dậy, sau đó quay sang nói với đám người hầu:
“Mau, đưa mợ chủ vào bệnh viện.
”