Lần đầu tiên Yến Trình dùng tiền nhờ người ta làm việc, tâm lý không quá ổn định.
Nhiều lần trắc trở, cậu mới tìm được người có năng lực làm việc.
May là bên kia không nhiều lời, cậu chốt giá gửi tiền, người ta bắt đầu làm việc.
Lần đầu tiên Yến Trình làm hành vi lén lút.
Tiền Tiểu Chu tiếp sức cho cậu, là người ta bất nhân trước, không thể trách họ bất nghĩa.
Người Yến Trình thuê tìm được ID người dùng đăng bài.
ID mới đăng ký, hacker này quả nhiên có bản lĩnh, ID kia cụ thể mở topic ở chỗ nào cũng tìm ra được.
Địa chỉ được gửi đến máy truyền tin của Yến Trình.
Cậu liếc mắt nhìn ghi nhớ rồi xóa hết đi, không nói cho Tiền Tiểu Chu biết.
Cậu chỉ là sợ lỡ như, lỡ như bị phát hiện thật, ít nhất không thể liên lụy đến Tiền Tiểu Chu, có gì cậu tự chịu trách nhiệm.
Ngày hôm sau Yến Trình tìm được quán cà phê Internet theo địa chỉ, quán cà phê rất vắng vẻ.
Chủ quán có ấn tượng với khách hàng ra vào, nghe Yến Trình nói ngày giờ thời gian, anh ta cắn kẹo que răng răng rắc, nhìn cậu từ trên xuống dưới, khẽ gật đầu.
"Có người như vậy, nhưng cà phê Internet cũng có quy định của quán, camera không thể cho người ngoài xem."
Yến Trình yên lặng không nói gì, ghi nhớ lời Tiền Tiểu Chu nói: Xã hội này mọi việc đều có quy tắc ngầm, mà những việc này hơn nửa có thể sử dụng tiền để giải quyết, nếu như không thể, đó là vì tiền ít!
Cậu chuyển khoản tiền cho chủ quán, tiền không tính là ít.
Yến Trình nghĩ thầm tiền tiêu nhanh quá! Làm gì cũng cần chuẩn bị tiền, phải càng thêm nỗ lực kiếm tiền mới được.
Chủ quán nhận tiền, cười thấy răng không thấy mắt, cái đầu đỏ lắc tới lắc lui.
Chủ quán ngoắc tay với cậu: "Đến đây, video hôm đó ở đây, cậu xem đi."
Yến Trình kéo ghế ngồi trước máy tính tua video lại, khi thấy bóng người quen thuộc xuất hiện trong màn hình, cậu dừng một chút, tắt video.
*
Yến Trình về khu thập tam muộn hơn ngày thường một tiếng, vào cửa không xem tiểu Bạch ngay.
Tiểu Bạch triệt sản mới được mấy ngày, lúc này nó đeo vòng cổ hình nón nằm úp sấp trên ghế salon, thấy Yến Trình không chơi đùa với nó thì meo vài tiếng thu hút sự chú ý của cậu.
Yến Trình hồn vía lên mây, xoa đầu nó, thở dài.
Cậu không nghĩ ra vì sao lòng người lại phức tạp đến thế.
Mà một bên khác, tin tức đã truyền đến tai Tiêu Tấn hai ngày trước.
Hắn nói ban giám hiệu đứng ra xử lý sạch sẽ, nhân viên phụ trách diễn đàn chột dạ cúi đầu, nói: "Yến Trình đã liên hệ với tôi để xóa bài, cậu ấy muốn đích thân thanh minh, anh xem chúng tôi hay là..." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Nhóc con muốn tự làm, Tiêu Tấn để cho cậu làm trước, hắn theo sau.
Chuyện kinh hãi gì trong mắt người ngoài đối với hắn chỉ cần không cố ý giết người phạm pháp đều không tính là gì.
Đã tìm được người cố tình tung tin đồn ác ý, Tiêu Tấn quay về khu thập tam, thấy Yến Trình vẫn như thường, có vẻ không có gì không vui.
Cũng vì quá mức bình tĩnh nên mới không bình thường.
Tiêu Tấn chờ cậu nói với mình.
Hắn không vào phòng làm việc, ngồi trên ghế sofa.
Trên bàn có hoa quả đã rửa sạch, hắn cầm dao gọt hoa quả gọt vỏ, cắt gọn đặt trong đĩa tròn, như tác phẩm nghệ thuật.
Hắn không vội, Yến Trình không nén được cơn giận trước.
Yến Trình đi tới đi lui trước mặt Tiêu Tấn năm, sáu lần, cuối cùng không kiềm được sắc mặt bình tĩnh, như trẻ con oan ức bị bắt nạt muốn nói hết cho phụ huynh nghe.
Tiêu Tấn đưa một miếng hoa quả cho Yến Trình, cậu cắn hết, rồm rộp nuốt vào.
Đôi mắt màu nâu ầng ậc nước mắt, chắc là nhịn đến cực hạn rồi, mà gia giáo tốt nên cậu mới không nổi giận.
Tâm thái Yến Trình rất tốt, tức điên cũng chỉ nhịn không xả lên người khác, khó chịu quá thì đi ngủ một giấc, tỉnh ngủ tâm trạng cũng khá hơn.
Tiêu Tấn không cho cậu ăn tiếp, vị trí trước mặt trống rỗng.
Yến Trình ngồi trước người Tiêu Tấn, đồng tử màu nâu chợt lóe vẻ buồn bã: "Tiêu Tấn, em không muốn kết bạn nữa, không có bạn cũng chẳng sao, em vẫn còn Tiểu Chu."
Cậu cảm thấy tính cách của Hứa Niệm Dương không tệ, làm bạn bè bình thường vẫn được.
Từ khi Tiền Tiểu Chu ra nước ngoài, cạnh Yến Trình không có bất kỳ người bạn nào.
Cậu luôn cô độc một mình, dùng tâm thái tích cực lạc quan sống cuộc đời của mình.
Nhưng dù lạc quan hướng về trước thế nào vẫn muốn có bạn.
Bạn không cần nhiều, có hai ba người thỉnh thoảng ăn bữa cơm tám chuyện là cậu đã thỏa mãn, không thì cậu đã không live stream hơn nửa năm lầm bầm lầu bầu, có thể thấy được cậu cũng khát khao có người để nói chuyện.
(Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Yến Trình trong mắt Tiêu Tấn giờ khắc này như một con thú nhỏ bị thương, hắn xoa đầu cậu: "Vậy thì không kết bạn nữa."
Thật ra có hắn là đủ rồi, mà nếu Yến Trình muốn chơi với bạn, hắn cũng không ngăn cản.
Chỉ là trẻ con thời gian rất dài không có bạn, lần này không nhìn thấu lòng người bị tổn thương, hắn không muốn.
Yến Trình nhìn Tiêu Tấn muốn nói lại thôi, biểu cảm có vẻ khó chịu.
Trước đó Hứa Niệm Dương theo đuổi cậu bị từ chối mà thái độ vẫn bình thản làm cho cậu tán thưởng.
Cậu không ngờ trường học lại có lời đồn, mà hắn thì suy đoán xem cậu có làm những chuyện đó không.
Đương nhiên Hứa Niệm Dương suy đoán cậu làm như vậy, trong bài viết phân tích mạch lạc rõ ràng, thiếu chút nữa nói giả thành thật.
Tiêu Tấn có tiền thật, nhưng Yến Trình không phải đối tượng mà hắn bao nuôi, họ được phụ huynh đồng ý, ở chung bình thường!
Cậu không muốn công bố thân phận của Tiêu Tấn với người ngoài, như vậy sẽ liên lụy đến Tiêu Tấn vì chuyện của mình, biến cậu thành kẻ phiền phức.
"Tại sao có người mặt ngoài chuyện trò vui vẻ với mình, sau lưng lại đâm mình một nhát chứ?"
Người xem thường cậu nhất mà cậu tiếp xúc là Lưu Cần Nhã và hai anh em kia, nhưng họ chưa bao giờ che giấu, muốn nói gì cũng nói thẳng.
Cậu càng không muốn có dính dáng gì đến bọn họ, gần như không giao tiếp.
Người như Hứa Niệm Dương là lần đầu tiên cậu đụng phải, bởi vì cuộc sống hiện thực bị quấy rầy nên cậu thành "người nổi tiếng" ở trường học, lúc này bị lừa gạt nên hoài nghi nhân sinh.
Yến Trình đã đăng bài thanh minh lên diễn đàn, còn nhờ nhân viên quản lý diễn đàn hỗ trợ đẩy bài lên đầu, tiện tay block Hứa Niệm Dương, tìm người dạy cho hắn một bài học.
Làm xong mấy chuyện này, cậu mới về khu thập tam hờn dỗi.
Tiêu Tấn nói: "Người có ngàn mặt, không thể dùng một tiêu chuẩn chung để định nghĩa người trước mắt."
Yến Trình cúi đầu, kề trán trên vai Tiêu Tấn, rầu rĩ lên tiếng: "Em không muốn đến trường, các bạn ai cũng nhìn em."
Tiêu Tấn lại vuốt lông: "Vậy thì không đi học."
Yến Trình: "Nhưng tuổi này em không đi học thì làm gì được?"
Tiêu Tấn nói: "Em muốn làm gì thì làm."
Yến Trình không chút nghĩ ngợi: "Ăn no chờ chết, ở nhà co quắp."
Tiêu Tấn chậm rãi mở miệng: "Dù miệng ăn núi lở, nằm ăn mấy đời em cũng ăn không hết của cải nhà họ Tiêu."
Yến Trình khiếp sợ, mở miệng nói: "Em nghĩ hư hỏng như vậy, anh không trách em hả?"
Người đứng đầu nhà họ Tiêu sao có thể có người yêu không tiến bộ như vậy chứ?
Tiêu Tấn chắc là tiêu chuẩn kép rồi.
Những đứa trẻ khác của nhà họ Tiêu đến độ tuổi nhất định là phải nhìn thẳng vào trách nhiệm của mình, đi học tập, đi làm việc.
Yến Trình ở trong lòng hắn thì không giống như vậy, để trẻ con vui vẻ là chuyện mà người lớn muốn làm nhất.
(Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Tiêu Tấn cụp mắt, nhìn gáy Yến Trình: "Ừ, không trách em."
Yến Trình vòng hai tay qua sau vai Tiêu Tấn, khẽ lắc lư.
"Anh tốt quá."
Tiêu Tấn: Chỉ đối với em mà thôi.
Yến Trình nói lải nhải: "Em nhờ người làm chuyện xấu, liệu có tra ra được em hay không?"
Tiêu Tấn: "Không."
Yến Trình: "Em bảo họ không đánh người, nhắc nhở là được rồi."
Yến Trình khó chịu đến mấy cũng không có ý muốn trả thù.
Cậu ít kinh nghiệm, việc có thể làm được chỉ là nhớ đời bảo vệ mình, cũng coi như một bài học để trưởng thành.
*
Một bên khác, nhà họ Hứa.
Trợ lý cầm văn kiện đứng ngoài cửa, sau khi chuông cửa vang có người giúp việc ra mở cửa.
Trợ lý nói thẳng mình đến gặp Hứa Niệm Dương.
Đêm nay ba mẹ hắn tham gia tiệc rượu, Hứa Niệm Dương ở trên nhà tập thể dục, nghe có người gặp mình, xuống nhà nhìn thấy một người đàn ông xa lạ ăn vận tinh anh mà ngẩn người.
Trợ lý mỉm cười, nâng kính mắt trên sống mũi.
"Xin chào, tôi được sếp ủy thác giao văn kiện này cho cậu."
Hứa Niệm Dương mở văn kiện ra nhanh chóng lật xem, sắc mặt càng ngày càng trầm.
Văn kiện là thông tin của nhà họ Hứa, cụ thể đến độ ba mẹ hắn có tài sản riêng gì đều ghi chú rõ ràng.
Trợ lý vẫn duy trì nụ cười mỉm như trước: "Sếp muốn cậu tránh xa Yến Trình."
Có thể tra ra được tài sản nhà họ Hứa cụ thể tỉ mỉ như vậy, không phải chuyện người bình thường làm được.
Hôm nay Hứa Niệm Dương đã bị Yến Trình block, trên đường từ trường học về còn bị một nhóm người gây sự, lại có người tìm đến tận nhà, chuyện liên tiếp làm cho hắn không biết nên ứng đối thế nào.
Nội tâm âm u của một người có lúc chỉ trong nháy mắt đột nhiên xuất hiện, có lẽ xuất phát từ dục vọng chiếm hữu tư tâm, xuất phát từ đố kỵ.
Bất kể là loại nào, xúc phạm đến người khác là không có lý do tẩy trắng, hắn không thể cãi lại.
Hứa Niệm Dương không có cơ hội lựa chọn, hắn lo liên lụy đến nhà mình, cầm văn kiện im lặng.
Trợ lý quay người đi.
*
Yến Trình trải qua mấy ngày cảm xúc phập phồng, mệt mỏi.
Cậu chỉ mặt đối mặt tựa vào vai Tiêu Tấn, nói xong, lúc này cậu gần như tựa vào ngực đối phương, không muốn nhúc nhích, đầu óc cũng hơi mơ màng.
"Thế Tiêu Tấn, anh cho em ngửi pheromone được không?"
Một tia rượu Absinthe nhàn nhạt bay vào mũi Yến Trình, như một ngụm rượu mạnh phất qua.
Cậu run run, người mềm nhũn, tay từ vai Tiêu Tấn ôm lên cổ hắn.
Hoa cơm cháy mùi nho xạ hương ngọt ngào tao nhã ở trong không khí dung hợp với mùi rượu Absinthe.
Sau khi tình huống của Yến Trình ổn định, gần đây cậu không dán băng dính ngăn mùi nữa, lúc ủ rũ được Tiêu Tấn an ủi như thế, cậu trở nên càng ỷ lại hơn bình thường.
Tiêu Tấn thấy Yến Trình buồn ngủ đến độ sắp không mở nổi mắt, ôm cậu đến phòng ngủ thả xuống, lúc định đi, Yến Trình lại kéo hắn.
"Anh ở với em thêm chút nữa được không?"
Yến Trình vỗ vỗ chỗ bên cạnh, lăn vào trong giường, chờ Tiêu Tấn nằm xuống ngủ.
Khi chỗ bên cạnh lõm xuống, tim cậu đập thình thịch.
Cậu lặng lẽ dời mắt, nhìn gương mặt gần trong gang tấc mà thấy như nằm mơ.
Cậu không nhịn được, từng chút từng chút dịch sang chỗ Tiêu Tấn.
Cạnh tai Tiêu Tấn là hơi thở nhẹ nhàng nong nóng, Yến Trình nhìn gò má hắn, hơi ngượng ngùng, mà rất muốn.
"Chúng ta có rất nhiều ngày không thử rồi..."
Gần đây Yến Trình bận việc quay video, nhận nuôi tiểu Bạch, dồn lực chú ý lên những chuyện khác.
Bây giờ gần như giải quyết xong, hôm nay Tiêu Tấn lại tốt như vậy, hai người ngủ chung một giường, Yến Trình cảm thấy mình không nắm chặt cơ hội thì rất đáng tiếc.
(Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Bởi vì cảm thấy Tiêu Tấn chưa thích mình đến độ đó, Yến Trình cũng không thể mặt dày mày dạn yêu cầu người ta say mê cơ thể, pheromone cậu đến cỡ nào.
Yến Trình nào dám nghĩ, vóc người Tiêu Tấn đẹp đến mê hồn, đổi thành mình mỗi ngày có vóc người đẹp như vậy, nhìn cơ thể của những người khác cũng không thấy hứng thú!
Cho nên cậu chỉ có thể thèm pheromone của Tiêu Tấn chút chút.
Hoa cơm cháy như có như không nóng lòng muốn thử, Yến Trình đang đợi Tiêu Tấn đáp lại.
Khi rượu Absinthe như một tấm võng mềm nhẹ vô hình bao phủ Yến Trình, cậu mơ hồ chạm vào mắt Tiêu Tấn, người bắt đầu đổ mồ hôi.
Tiêu Tấn khống chế thích hợp, Yến Trình lại không thu phóng được như thường.
Cơ thể bọc trong chăn như thể hỏa thiêu, cậu giãy giụa giật giật.
Tiêu Tấn vòng cánh tay qua sau cậu, phòng ngừa cậu lộn xộn.
Yến Trình mê luyến kề vào bên gáy Tiêu Tấn, hận không thể vùi mình vào trong ngực hắn.
Cậu nghển cổ, lẩm bẩm: "Thơm quá, anh thơm quá."
Cậu đã say rồi, ý thức cũng bắt đầu mơ màng.
Cho nên cậu không biết Tiêu Tấn đưa ngón tay lên gáy cậu chậm rãi vuốt ve, nước phủ kín ngón tay cái.
Tiêu Tấn giơ tay, ánh mắt hơi tối đi.
Dục vọng cắn nát lý trí, ngón tay cái sờ đến bờ môi, nếm qua rồi thôi.