Tiêu Tấn lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là buồn bực.
Hắn nghĩ Yến Trình cảm thấy mình không đủ mạnh? Hay là ám chỉ gì thâm sâu hơn?
Lần này nhóc con không lén lút nữa, phơi bày ở ngay trước mặt hắn, hắn không tiếp chiêu nổi.
Tiêu Tấn viết rồi xóa mấy lần, cuối cùng chỉ còn một hàng chữ.
Tiêu Tấn: Trình Trình có ý gì?
Yến Trình cau mũi, không đáp, không nói lời nào vờ cao lãnh.
Có ý gì, đương nhiên là anh không được! Anh không cứng!
Nghĩ thì nghĩ thế, Yến Trình vẫn còn sợ hãi nghĩ lại mức độ kịch liệt tối hôm qua, thật ra cậu vẫn rất sợ.
Nếu quả thật xảy ra kia gì, mình có thể bị đâm tan xương vỡ cốt hay không?
Cậu lắc đầu thật mạnh, tắt WeChat.
Tiêu Tấn nhìn máy truyền tin, chờ mãi, xem ra nhóc con này cố ý không trả lời tin nhắn.
Khá lắm, nhóc con khá lắm.
*
Tiền Tiểu Chu hẹn Yến Trình ra ngoài, hai nhóc Omega nhàn nhã nằm trên ghế, mỗi người ôm một ly trà sữa nóng.
Trước ban công rộng rãi có một bãi biển màu xanh lam vô ngần, trời lạnh, du khách ra ngoài biển rất ít, ngoại trừ tiếng sóng biển rì rào, bốn phía yên tĩnh.
Yến Trình híp mắt, hơi buồn ngủ.
Tiền Tiểu Chu giơ tay vỗ người cậu một cái: "Mãi mới được đến làng du lịch, đừng có ngủ, lâu lắm rồi cậu không chơi với tớ đấy."
Tiền Tiểu Chu nhắc đến mà vẫn giận: "Người ta nói có gia đình là dần dần xa lánh bạn bè, quả nhiên không sai, bây giờ hẹn cậu còn phải xếp thời gian, phối hợp thời gian của vị kia nhà cậu!"
Yến Trình xoa đầu muốn an ủi bạn mình vài câu, lại chột dạ không mở miệng.
Tiền Tiểu Chu hầm hừ: "Trước đây hai người chúng ta như hình với bóng, hiện tại đã thành ký ức hết rồi! Tớ cô đơn tịch mịch, tớ cũng phải tìm Alpha thương yêu tớ!" (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Yến Trình ngay thẳng mở miệng: "Vẫn phải xem duyên phận."
Tiền Tiểu Chu chua xót: "Tớ cũng muốn."
Cậu vươn nửa người trên tựa vào Yến Trình, sờ khuôn mặt bóng loáng của bạn thân, chậc chậc thở dài.
"Quả nhiên có đàn ông ai cũng đẹp hơn, khí chất toát lên khác hẳn người độc thân như tớ, nhưng mà..." Tiền Tiểu Chu buồn bực, nhìn kĩ mặt Yến Trình, "Sao mắt cậu thâm đen thế, ngủ không ngon à?"
Tiếp đó bỗng nhiên cậu tỉnh ngộ: "Ồ à xin lỗi, tớ hiểu rồi, các cậu ấy ấy ngủ không ngon hả?"
Yến Trình đỏ mặt, nhẹ nhàng đẩy tay bạn thân: "Không phải."
Tiền Tiểu Chu đầy khí phách: "Giấu đầu hở đuôi! Không thì cậu hoang mang hoảng loạn làm gì, nhất định là ấy ấy chứ gì."
Yến Trình phủ nhận: "Không có thật mà."
Tiền Tiểu Chu không thể tin nổi: "Không có mà cậu lại như thế..." Cậu đánh giá bạn mình từ trên xuống dưới, không tìm ra chỗ nào lạ.
Tiền Tiểu Chu xoắn xuýt, chỉ tiếc rèn sắt không thành kim: "Vị kia nhà cậu có phải là không được không?"
Mỗi ngày ở cùng Omega ngon miệng đến độ có thể bấm ra nước, thế mà không sinh ra ý đồ không an phận?
Yến Trình vội vàng lắc đầu, thanh minh cho Tiêu Tấn: "Anh ấy được, anh ấy rất được."
Nhớ lại cảnh đêm đó...
Yến Trình vẫn nhớ đến cảm giác cực nóng và độ to kia.
Giường lắc đến độ đó còn không được, chẳng phải là lãng phí linh kiện tốt như vậy hay sao?
Tiền Tiểu Chu cười thô bỉ: "Nói nghe xem nào."
Yến Trình đỏ mặt không nói, Tiền Tiểu Chu cũng không ép hỏi nữa.
Tiền Tiểu Chu chống tay thở dài: "Vậy cậu còn không ngủ được cái gì, đúng là thân ở trong phúc mà không biết phúc.
Dạo này tớ đi thực tập bận rộn không ngủ được đây này, nếu tớ cũng có Alpha như thế, ngày nào tớ cũng ôm ngủ ngon."
Đúng là Yến Trình không ngủ được, một là vì sầu chủ đề video chung kết, hai là lời bác sĩ nói với cậu ngày khám ở bệnh viện đó làm cho cậu không ngừng suy nghĩ được.
Cậu nói vấn đề phiền não của mình cho bạn nghe, Tiền Tiểu Chu nghĩ một hồi lâu, kiến nghị chỉ đếm trên đầu ngón tay: "Hay là quay thêm video múa nữa? Hoặc là tìm người làm CP với cậu cho họ đu, nếu không được —— "
Tiền Tiểu Chu vỗ đùi, dùng vai huých Yến Trình một cái: "Hay cậu show chồng đi!"
Cậu càng nghĩ càng cảm thấy cách này không tệ: "Chồng cậu là ai, là Tiêu Tấn! Đối tượng bao nhiêu người tha thiết ước mơ, cậu lắc anh ta trước màn hình một cái, nói cho mọi người biết anh ta là Tiêu Tấn, là chồng cậu, bảo đảm toàn bộ người Liên bang xem, khả năng còn coi anh ta thành thần để cung phụng, lúc đó video nhiều lượt view, quá ổn!" (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Yến Trình: "..."
Cậu buồn cười huých Tiền Tiểu Chu một cái: "Cậu nghĩ ý xấu gì thế."
Tiền Tiểu Chu cây ngay không sợ chết đứng: "Thì khoe chồng thôi, người mà người khác nằm mơ cũng mơ không được."
Chơi với bạn thân ở làng du lịch nửa ngày, cuối cùng cậu cũng không nghĩ ra chủ đề nào thích hợp.
Buổi chiều xe nhà họ Tiêu đến đón hai người, Yến Trình cho tài xế đưa Tiền Tiểu Chu về nhà trước rồi mới quay về khu thập tam.
Trên đường đi ngang qua cửa hàng thú cưng cậu mua ít đồ cho tiểu Bạch.
Cậu hơi mệt, trên đường tựa vào ghế ngủ.
Lúc tài xế lái xe đến dưới nhà, Yến Trình vẫn chưa tỉnh.
Ông không dám mạo muội đánh thức cậu, thông báo một tiếng cho sếp, không lâu sau đã thấy một người đàn ông đi ra ngoài biệt thự.
Tiêu Tấn mặc áo len xám nhạt thoải mái, tài xế mở cửa xe, hắn khom lưng ôm người ngủ say vào trong lòng, thoải mái cẩn thận đưa cậu vào.
Tiểu Bạch chạy xuống nhà, thấy Tiêu Tấn thả Yến Trình lên giường, muốn nhảy tới.
Tiêu Tấn giơ tay, nhấc nó lên thả xuống sàn nhà: "Đừng nghịch."
Tiểu Bạch ngẩng đầu lên, vừa muốn kêu, lại bị Tiêu Tấn xách ra ngoài phòng ngủ, đóng cửa, không cho nó vào phòng.
Nó không cam lòng dùng móng vuốt cào cửa, nhưng đáng tiếc không đổi lấy lòng thông cảm của một nam chủ nhân khác trong nhà được.
Tiểu Bạch phẫn uất, dùng móng của nó cào ống quần Tiêu Tấn bày tỏ vẻ bất mãn.
Tiêu Tấn lại xách nó ra, nói: "Mày thua xa em ấy, muốn ở lại phải yên tĩnh."
Cuối cùng tiểu Bạch cũng yên.
Tiêu Tấn không ngờ có một ngày mình ấu trĩ như thế, đi so đo với một con mèo.
*
Yến Trình tỉnh ngủ nhận được tin nhắn của nhân viên hỏi cậu chuẩn bị video dự thi thế nào rồi.
Cậu nói: "Không có ý tưởng gì."
Nhân viên: "Vậy tôi không quấy rầy cậu nữa, từ từ nghĩ.
Lần này lãnh đạo rất coi trọng cậu đó, thể hiện tốt chút nhé ~ "
Yến Trình đọc tin nhắn này mà hoang mang, đăng nhập tài khoản của mình.
Cậu đã có 730 nghìn fan, Weibo cũng từ mấy ngàn fan lên tới hơn 200 nghìn fan, có rất nhiều người tag cậu.
Cậu tiện tay ấn vào, phát hiện có người xem lập nhóm fan cho mình, tương tự với hậu viên hội, tất cả đều là video ảnh cap đẹp của cậu, điều này làm cho cậu cảm thấy áp lực càng nặng đè lên người, lo mình làm không tốt cô phụ sự mong đợi của họ.
Người ở chỗ thấp chân trần đi thế nào cũng không có gì lo sợ, cậu bỗng nhiên được nâng đến cao như vậy, vẫn chưa thoát khỏi cảm giác nằm mơ hoang đường, lại phải đối mặt với vòng cạnh tranh kế tiếp.
Không riêng gì người xem, ngay cả lãnh đạo cũng để ý đến hướng đi của cậu.
Cho dù cậu chuẩn bị cẩn thận, lần này cũng cưỡi hổ khó xuống, làm gì cũng sợ đi nhầm một bước.
Cậu không biết nên làm gì.
Bữa tối Yến Trình phờ phạc, Tiêu Tấn múc một bát canh đặt trước mặt cậu: "Trình Trình."
Yến Trình lấy lại tinh thần, vội vã nhận bát canh, ngón tay chạm phải đầu ngón tay Tiêu Tấn.
Tim đập hơi nhanh.
Tiêu Tấn nhìn cậu: "Mấy ngày nay ngủ không ngon à?"
Yến Trình che bọng mắt: "Rõ vậy ạ?"
Tiêu Tấn nghĩ thầm đêm trước hắn làm loại chuyện đó, Yến Trình không rảnh truy cứu mình, có thể thấy được áp lực trong lòng đã tích lũy đến một độ nhất định.
Hắn nhớ không lầm thì chỉ còn một tuần là hết hạn gửi video chung kết, chắc cậu phiền lòng chuyện này.
Hắn cũng đọc bình luận liên quan đến live stream của Yến Trình.
Vốn chỉ là streamer flop yên lặng, giờ lại có quá nhiều người follow, rất nhiều chuyện cậu không thể thoải mái tự tại giống như trước nữa.
Dù ai bị nhiều con mắt như vậy nhìn đều sẽ có áp lực.
Tiêu Tấn nói: "Đừng để mình áp lực quá."
Yến Trình ngờ vực, thề thốt phủ nhận: "Chỉ là ngủ không ngon, em điều chỉnh mấy ngày là khỏe."
Tiêu Tấn nhìn cậu.
Thật ra chỉ cần cậu hỏi, hắn nói chuyện mình xem cậu live cũng không có gì ghê gớm.
Từ đầu hắn đã không muốn che giấu, chỉ là theo thời gian trôi đi, lâu dần phát triển tới nay, muốn nói rõ tình huống trái lại không tìm được thời cơ thích hợp.
Hai ngày tiếp theo, tình hình mất ngủ của Yến Trình cũng không khá hơn là bao, lúc xuống nhà đi đến trước mặt Tiêu Tấn mà người cũng loạng chà loạng choạng, nếu không có hắn đỡ cậu, chỉ sợ cậu đã ngã cầu thang.
Tiêu Tấn nghiêm túc đưa Yến Trình đến ghế sofa ngồi, nghĩ thầm bỏ mặc như này không giúp nhóc con giảm bớt áp lực trong lòng là không được.
Hôm nay hắn phải đi xem mấy báo cáo nghiên cứu phát minh kỹ thuật mới, Yến Trình ôm tiểu Bạch thất thần, sắc mặt phiền muộn.
Tiêu Tấn thở dài, đành đưa cậu đi ra ngoài hóng gió, chưa biết chừng có linh cảm làm video.
Nhà họ Tiêu là doanh nghiệp quân nhu lớn nhất Liên bang, phạm vi sản nghiệp rất rộng, nhà xưởng to nhỏ trải khắp các khu công nghiệp, nhỏ đến mỗi một cái linh kiện, lớn đến sản xuất linh kiện hạt nhân, thậm chí đến cả nghiên cứu phát minh khoa học kỹ thuật đều được sản xuất theo quy trình của họ, quy mô rất lớn.
(Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Hôm nay Tiêu Tấn phải đến mấy xưởng quân nhu, Yến Trình theo hắn, nhìn tòa nhà khoa học kỹ thuật trình độ cao trước mắt mà kinh ngạc, tạm thời vứt bỏ cảm xúc rối bời, đắm chìm trong đủ loại kỹ thuật công nghệ cao.
Cậu nhìn quanh bốn phía, thấy phòng tiếp tân có mấy nhóm phóng viên không muốn đi, lúc này mới biết xưởng quân nhu lớn này định làm video tuyên truyền, có rất nhiều ekip muốn tranh dự án này.
Xưởng quân nhu nhà họ Tiêu không mở ra cho người ngoài vào, thực lực của họ mạnh mẽ mà thần bí.
Là trụ cột khoa học kỹ thuật công nghiệp quân sự của Liên bang, rất ít người ngoài biết nơi này.
Tiêu Tấn bàn giao công tác, nhìn người mở miệng là bảo đảm làm tốt video gì đó, không cân nhắc đã thẳng thừng từ chối.
Tâm tư Yến Trình nhẹ nhàng bay xa, cậu bỗng nhiên đuổi theo Tiêu Tấn bị mấy nhân viên nghiên cứu khoa học vây quanh, kéo tay áo hắn.
"Em, em muốn thử..."
*
Đây là lần đầu tiên Yến Trình lấy hết dũng khí muốn tranh đoạt trước mặt Tiêu Tấn.
Chuyên ngành của cậu là truyền hình truyền thông, trừ chuyện gần đây làm rối loạn công việc, cậu ở cạnh Tiêu Tấn lâu như vậy, cậu muốn dùng sức của mình giúp hắn một phần, dù cho phần lực này e rằng bé nhỏ không đáng kể.
(Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Nhưng phần áp lực này còn nặng nề hơn công việc, mà cậu vẫn không quản ngại khó khăn hỏi Tiêu Tấn.
Cậu vẫn là sinh viên, những gì học được cũng không nhiều như nhân viên chuyên nghiệp, nếu Tiêu Tấn từ chối cậu cũng là chuyện rất bình thường.
Cậu hỏi xong mà lòng thấp thỏm, đã chuẩn bị sẵn bị từ chối, cậu...
"Ừ." Giọng điệu của Tiêu Tấn nhàn nhạt, Yến Trình sững sờ.
Tiêu Tấn nói: "Cho em cơ hội."
Mắt Yến Trình đỏ lên.
Cậu cẩn thận nắm bắt cơ hội, Tiêu Tấn cho cậu cơ hội nhẹ như mây gió, thái độ tự nhiên...
Vài nhân viên nghiên cứu khoa học nhìn nhau.
Tiêu Tấn cầm tay người nãy giờ cố ý đứng ở đằng sau, giới thiệu với họ: "Bạn nhỏ nhà tôi."
Đám người ồ à vâng gật đầu, hóa ra bạn nhỏ nhà sếp nắm tay sếp như vậy ấy hả, đã hiểu!
Ai cũng hiểu hết!
Tác giả có lời muốn nói: Tiêu Tấn: Một đám tài lanh.