Omega Gả Vào Nhà Giàu FULL


Liên quan đến chuyện Omega phát tình, Tiêu Tấn đã luyện tập không ít.
Hắn chưa từng chăm sóc Omega phát tình, trước đây cũng không có Omega thuộc về mình, cho nên lần này Yến Trình phát tình hắn rất cẩn thận chặt chẽ.
Cho dù bác sĩ đã căn dặn nhưng lúc chờ Yến Trình ngủ Tiêu Tấn vẫn cẩn thận tìm kiếm những điều cần chú ý khi Omega phát tình, cấp tốc đọc lại những câu chữ đã thuộc lòng.
Hắn dùng đôi đồng tử đen láy nhìn chăm chú vào nửa khuôn mặt vùi trong gối của Yến Trình, cậu sắp ngạt thở đến nơi, pheromone tung bay trong phòng làm cho hai người như ngồi trong lồng hấp.

Cậu chảy mồ hôi không ngừng, khóe mắt Tiêu Tấn cũng có tầng mồ hôi mỏng.
Hắn không để ý đến mình, lau mồ hôi cho Yến Trình trước rồi mới có thời gian vào phòng tắm thay quần áo mà trợ lý đem tới.
Trước khi Yến Trình chưa ổn định vượt qua hẳn kỳ phát tình, Tiêu Tấn phải luôn ở trong phòng bệnh hộ lý đặc biệt.

Vật dụng hằng ngày, văn kiện công tác của hắn đều được chuyển vào, có văn kiện thì hắn xử lý trong phòng riêng bên cạnh, nghe thấy phòng ngủ chính có tiếng động gì thì đi chăm nom.
Tiêu Tấn trông nom Yến Trình 24 giờ, gặp phải tình huống khẩn cấp là phải báo cáo cho bác sĩ ngay.
Cậu sốt nhẹ hai ngày vẫn không bớt, trong lúc đó cậu được Tiêu Tấn thay bốn bộ quần áo, cứ đến giờ là hắn cho cậu uống nước bổ sung lượng nước bị mất.
Mơ màng nằm trên giường ba ngày, cuối cùng Yến Trình cũng coi như khôi phục lại nhiệt độ trong phạm vi bình thường.
Mà đây chỉ là trong một thời gian ngắn ngủi, hết sốt nhẹ là đến lúc sốt cao.
Cậu thấy Tiêu Tấn đưa quần áo ngủ mà mình thay ra cho người ta cầm đi giặt, cửa khép lại, bốn mắt nhìn nhau.

Cậu nhắm mắt mấy ngày giờ khắc này hiếm thấy tỉnh táo trong suốt, đồng tử màu nâu đảo qua đảo lại theo động tác của Tiêu Tấn.
Tiêu Tấn rót cốc nước mật ong, Yến Trình liếm liếm môi, được hắn nâng gáy chậm rãi uống nửa cốc.
Cậu thuận thế nắm chặt cổ tay hắn, mấy ngày không nói chuyện, cổ họng hơi khàn: "Anh vất vả rồi."
Tiêu Tấn lau vệt nước ở khóe môi cậu: "Có thấy mỏi chỗ nào không em?"
Yến Trình lắc đầu, sờ áo ngủ khô ráo trên người: "Em muốn tắm."

Bởi vì không biết sẽ sốt cao mấy ngày nên trong khoảng thời gian nằm Yến Trình không tắm, cũng không dám đến gần Tiêu Tấn quá.
Tiêu Tấn không chê cậu, vào phòng tắm xả nước nóng, Yến Trình đã cầm quần áo sạch đi vào, nhìn thẳng vào hắn, nhẹ giọng nói: "Em tắm..."
Nói xong chờ Tiêu Tấn đi ra ngoài, chuẩn bị cởi quần áo.
Tiêu Tấn đi ra ngoài cầm ít đồ vào, Yến Trình vừa mới bò vào bồn tắm, thấy hắn đi rồi quay lại, lại dầm người xuống nước, chỉ chừa lại đôi mắt ướt át để nhìn hắn.
Mấy ngày nay Yến Trình chỉ uống nước, lúc đang ngủ mê man cũng chỉ có thức ăn lỏng vào bụng, cằm nhọn hơn trước, đôi mắt càng có vẻ to tròn hơn, làm Tiêu Tấn nhìn mà lòng mềm nhũn.
Yến Trình không chớp mắt nhìn chằm chằm hắn: "Anh muốn tắm cho em ạ?"
Hai người có quan hệ thân mật nhất, khả năng là bị ảnh hưởng do kỳ phát tình, suy nghĩ của Yến Trình thẳng thắn hơn lúc thường, cũng dễ thẹn thùng hơn.
Tiêu Tấn nhúng ướt khăn, lấy sữa tắm hương cam mà Yến Trình hay dùng xoa lên người cậu.
Yến Trình ngoan ngoãn nằm sấp không nhúc nhích, người hồng lên, vành tai mỏng hồng như là có thể bấm ra nước.
Tiêu Tấn hầu hạ cậu tắm xong, cậu mặc quần áo tử tế lại chui lên giường đã được trải ga giường mới, nhường nửa cái giường, vỗ vỗ: "Anh cũng nghỉ ngơi đi."
Điều chỉnh độ sáng của đèn, pheromone nhàn nhạt của hai người quấn lấy nhau trong không khí, dung thành mùi hương rất thoải mái dễ ngửi.
Tiêu Tấn nằm xuống cạnh, Yến Trình ôm hắn, lòng đầy ỷ lại.
Pheromone của Alpha có tác dụng động viên trấn tĩnh rất lớn với Omega, sau khi đôi bên nhận định nhau, một ánh mắt cũng truyền tải dấu hiệu thuộc về nhau mà người khác không thể thay thế.
Yến Trình ôm cổ Tiêu Tấn, hắn dùng một tay ôm cậu, một tay khác thì đặt ở gáy cậu, bốn mắt nhìn nhau, pheromone nồng đậm tỏ rõ tâm ý của nhau.
Cậu mới tắm xong, gáy ngưa ngứa, như thể có bút lông chạm vào...
Cậu ngước đôi mắt mơ hồ lên, dùng ánh mắt ra hiệu Tiêu Tấn dừng lại.
Cậu có hơi không chịu được đối phương cứ đối xử trân trọng như thế này, vùi trong ngực Tiêu Tấn run run, hàng mi đen chớp chớp như cánh bướm.
Nhiệt độ cao lên cấp tốc mà mãnh liệt, không hề giống như lúc sốt nhẹ chầm chậm, ngắn ngủi nửa giờ Yến Trình như bị hun, người ướt sũng mồ hôi, lông mi ướt át làm cho đôi mắt cậu dính không mở ra được, mơ màng không biết hôm nay là ngày gì.

(Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Cậu than nhẹ một tiếng khó chịu, hoàn toàn dựa vào bản năng cuộn tròn trong lòng Tiêu Tấn, lưu luyến pheromone của hắn, lại bị vướng bởi thể nhiệt không ngừng của đối phương nên không muốn đến gần nguồn nhiệt Tiêu Tấn này.

Tiêu Tấn dùng túi chườm đá y tế trong tủ lạnh để giảm bớt cơn sốt cho Yến Trình, miếng băng dần tan, nước đá từ túi chườm chảy xuống làm gáy Yến Trình ướt át, trên ga trải giường loang lổ vệt nước.
"Tiêu Tấn, Tiêu Tấn..." Yến Trình gọi Tiêu Tấn theo bản năng, mà không biết muốn gọi đối phương làm gì, cậu nắm thật chặt một ngón tay trỏ của Tiêu Tấn, mờ mịt mơ hồ nhìn hắn, "Anh ơi, em khó chịu."
Tiêu Tấn không dùng túi chườm đá để Yến Trình giảm sốt cao nữa, dùng lòng bàn tay đặt lên trán cậu, nhiệt độ nóng bỏng, hai má cậu đã đỏ ửng, cả cổ, tai và làn da dưới cổ cũng đỏ theo.
Yến Trình như quả trứng gà luộc chín, dùng ngón tay chọc một cái cũng thấy mềm, như thể véo ra nước được, cộng thêm mùi hoa cơm cháy quả thực đang dẫn dắt Tiêu Tấn mở cổ áo cậu ra, cắn phập hàm răng vào.
Yến Trình khó chịu bắt đầu cắn tay Tiêu Tấn, đầu răng ngậm lòng bàn tay chảy ra nước miếng ướt át.
Ngay cả như vậy cậu cũng không có sức cắn mạnh, răng kẹt ở hổ khẩu tay Tiêu Tấn, lộ ra phần gáy yếu đuối, bóng loáng.
Người cậu nóng bỏng như thể bàn ủi lăn trong biển lửa, khó chịu lại không có sức gì quấn lấy Tiêu Tấn.
Tiêu Tấn vuốt mấy sợi tóc ướt đẫm ở gáy Yến Trình.
Yến Trình ngậm hổ khẩu hắn như con cá mất nước, nỗ lực thở, hơi nóng phả ra thiêu đốt cả lòng hắn.
Người Tiêu Tấn cũng nóng lên, lý trí bắt đầu dao động.
Yến Trình giương mắt, gối cổ lên lòng bàn tay Tiêu Tấn, nhìn hắn cầu xin.
Lúc sốt cao kéo dài là giai đoạn quan trọng của Omega.
Tiêu Tấn liếm đôi môi khô khốc, liếc nhìn sàn nhà ngổn ngang, lật người Yến Trình lại.
Vết tích đã nhạt đi lại sâu thêm, lần này là vĩnh viễn.
Đêm đen ngoài cửa sổ dần tan, ánh nắng phủ đầy mặt đất, mặt trời lặn ở núi Tây, một ngày trời đẹp hiếm thấy cuối mùa xuân.
Yến Trình như cá trên thớt gỗ không thể hưởng thụ trời đẹp, bên tai chốc chốc vang lên tiếng sóng nước rì rào, gấp rút rồi đột nhiên ngừng lại, dòng nước chảy xối xả.

Cậu nghe mà màng tai ong ong như thể ảo giác, mãi đến khi cậu cảm thấy được âm thanh không ngừng.
Gáy bị cắn, người bị đè xuống dưới bóng đen, mắt đỏ ngầu nhìn một góc rèm cửa sổ phấp phới lung lay rũ xuống sàn nhà.
Rèm cửa sổ tung bay, người cũng lắc lư, tất cả những gì lọt vào mắt đều đang điên đảo.

*
Trợ lý đã đem quần áo sạch đến ngoài cửa nhưng không vào, để vào trong tủ để sếp dễ lấy.

Anh tiện tay mua thuốc mà sếp dặn mua, tiêu sưng giảm sốt giảm đau.

Anh vẫn đang là một cành hoa mười tám tuổi ngây ngô đơn thuần, không hiểu, không thể nói.
Ba ngày sếp không ra ngoài, công việc chất đống cũng không có tin nhắn gì.

Trợ lý chỉ đành trì hoãn hội nghị đã lên lịch từ trước, để phó tổng đi làm.
*
Yến Trình như thể chết một lần, lại còn sống trở về.
Cậu sờ sờ gáy, hơi khó chịu, sau khi thoát khỏi vòng cổ ràng buột, cậu như thể bị một vật vô hình khác ràng buộc giam cầm.
Cảm giác khi Alpha đánh dấu vĩnh viễn không giống lúc lúc đánh dấu tạm thời lắm, không nói ra được cụ thể khác chỗ nào, sau khi tỉnh lại Yến Trình không dời mắt khỏi Tiêu Tấn, từ tinh thần đến thân thể đều cần đối phương chăm sóc.
Tiêu Tấn vào phòng riêng gọi điện thoại, mới nói được mấy phút, phía sau đã có thêm một đôi tay.

Trên cổ tay trắng ngần đầy dấu vết, có thể thấy được mấy ngày nay Tiêu Tấn thú tính cỡ nào, không buông tha dù chỉ một chỗ.
Yến Trình yên tĩnh chờ Tiêu Tấn bàn giao công việc xong, một giây sau tay đã không thành thật, hắn nắm đầu ngón tay của cậu bóp bóp.
Một ánh mắt ý bảo cậu an phận, khiến Yến Trình theo bản năng không phản kháng, rất nghe lời.
Tiêu Tấn vào phòng rửa tay, mang chai thuốc mà trợ lý đem đến tới bên giường, Yến Trình nằm xuống sau ánh mắt ra hiệu của hắn.

Sàn nhà đã bừa bộn, họ cũng không ngại thêm mấy bộ quần áo nữa.
Cả phòng đầy pheromone, Tiêu Tấn không cho người ta vào phòng xử lý, đây cũng là lần đầu tiên hắn xuống giường trong mấy ngày nay.
Yến Trình lộ cổ ra cho Tiêu Tấn xem, không cần hắn nói chuyện, cậu đã có thể đoán được kế tiếp đối phương muốn nói gì.
"Em không muốn bôi thuốc ở chỗ khác."

Yến Trình muốn giữ dấu vết lâu một chút, Tiêu Tấn bóp gáy cậu, thuốc mỡ lạnh lẽo ôn hòa làm cổ ươn ướt.

Cậu đắp kín cái chăn mới thay, trừ cổ ra không cho Tiêu Tấn thoa thuốc chỗ khác.
"Trình Trình, nghe lời."
Yến Trình lộ đôi mắt ra, nhìn Tiêu Tấn quần áo không chỉnh tề, mím môi cười trộm.
So với dáng vẻ Tiêu Tấn áo mũ chỉnh tề, cậu thích nhìn dáng vẻ mặt người dạ thú của đối phương hơn, cũng rất có cảm giác kích thích.
Tiêu Tấn là một con dã thú có phong độ galant, trong lúc phát tình còn không quên đúng giờ cho Yến Trình uống nước ăn cơm, dù cho hai người dính nhau như trẻ sinh đôi cũng phải chăm sóc cậu kĩ càng.

(Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Yến Trình nói: "Phòng làm thế nào đây?"
Tiêu Tấn kéo cậu ra khỏi chăn: "Để người máy quét nhà dọn."
Sàn nhà thực sự quá bẩn, quần áo tán loạn, chất lỏng khô cong, nếu như gọi người làm vệ sinh vào xử lý thì Yến Trình không thể ở trong phòng.

Dù chuyện gì cũng xảy ra rồi, mà để người ta biết thì xấu hổ lắm.
Hai người tắm xong đi ra, quả nhiên Tiêu Tấn ra ngoài cửa mang người máy quét nhà vào.
Yến Trình ôm chăn nhìn người máy quét sạch phòng, Tiêu Tấn lại thay chăn và ga giường.

Hai người ở trong phòng bệnh tám ngày, bên ngoài đã không biết loạn như thế nào rồi.
Tiêu Tấn thay xong ga trải giường rồi đi vào phòng riêng nghe điện thoại, Yến Trình ở cạnh nghe, chưa nghe xong đã lấy máy truyền tin bị tắt mấy ngày, mở ra mới thấy mấy chục thông báo.
Cậu không kịp báo nghỉ, Weibo và kênh phát sóng trực tiếp toàn bình luận, có cả tin nhắn của mấy nhân viên, Tiền Tiểu Chu thì oanh tạc WeChat.
Tin nhắn mới nhất của Tiền Tiểu Chu là "Cậu phát tình hả?! Chúc cậu hạnh fuck!".
Yến Trình lén lút bị các ông bà già @ đủ kiểu, cậu da mặt mỏng, chỉ có thể đáp lại một câu mình không sao, đã làm mọi người lo lắng, rồi đăng nhập Weibo đăng bài quay lại.
Tám ngày không phân rõ ngày đêm, Yến Trình an ủi những người lo lắng cho mình, sau đó ôm chặt Tiêu Tấn, cắn mặt hắn một cái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận