Từ chương này là ngoại truyện nha:>
Trên hòn đảo ở phía Nam Hải Châu.
Yến Trình nằm trên giường lướt hot search Weibo.
Hôn lễ của cậu và Tiêu Tấn mới được tổ chức xong vào tuần trước, lên hot search suốt ba ngày, toàn bộ công dân Liên bang đều biết cậu và Tiêu Tấn kết hôn rồi.
Nghĩ lại mấy ngày kết hôn, Yến Trình chọc gò má của mình, quai hàm cười quá nhiều nên hơi mỏi.
Kết hôn với Tiêu Tấn như đánh giặc, cho đến khi hai người bắt đầu kỳ trăng mật nửa tháng.
Yến Trình nằm trên hải đảo xa lạ như đại gia, vắt một chân lên, phóng tầm mắt nhìn về biển trời xanh biếc, giờ mới cảm giác chân thật rằng mình và Tiêu Tấn đã kết hôn.
Cũng may cả đời chỉ kết hôn một lần, cậu không muốn trải qua nhiều chuyện rườm rà như này lần nào nữa.
Trên thực tế kỳ trăng mật của Yến Trình không ngọt ngào như trong tưởng tượng, cậu không đi dạo trên bãi biển cùng Tiêu Tấn, lãng mạn hơn chút có thể ngâm mình trong nước biển làm một vài chuyện không thể miêu tả, càng không bơi lội dưới ánh mặt trời.
(Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Yến Trình buồn rầu nhìn cái chân bó bột của mình.
Một ngày sau khi cậu lên đảo, họa vô đơn chí.
Dạo gần đây khẩu vị của cậu khá kỳ lạ, nghe nói vị bánh mì bản địa khác với bánh mì bình thường, không đợi Tiêu Tấn làm xong thủ tục đã tự ra ngoài mua.
Kết quả trên đường về gặp được một bà lão già băng qua đường, Yến Trình luôn được mọi người khen là người đẹp tốt bụng, nhìn thấy bà lão băng qua đường không tiện, tốt bụng chủ động qua đỡ bà.
Lúc cậu đỡ bà lão băng qua đường bị một chiếc xe không ăn phanh va chạm, cùng ngày được đưa đến bệnh viện làm một loạt kiểm tra, dù vết thương ở chân không quá nghiêm trọng nhưng vì lý do an toàn, cậu vẫn phải bó bột theo lời dặn của bác sĩ để quan sát, cuối tuần tái khám không thành vấn đề mới tháo bột.
Giờ phút này Yến Trình một chân bó bột nằm ở trên chiếu tatami trong phòng view biển xa hoa, không cần nâng mắt cũng thấy được bờ biển cách đó không xa, hải âu bay lượn, ánh mặt trời nhảy nhót trên những cánh chim.
Nếu chân của cậu không sao, hiện tại chắc cậu đã tự do chạy trên bãi biển, tắm nắng trong nước biển tự do hơn cả chim.
Yến Trình thở dài, ngoài cửa vang lên tiếng động, Tiêu Tấn lái xe đi ra ngoài tìm mấy nhà mới tìm được món mì mà Yến Trình nhắc đến.
Ngửi được mùi mì, Yến Trình chảy nước miếng, mắt nhìn Tiêu Tấn không dời, khập khiễng được hắn đỡ ngồi vững.
Mì bốc hơi nóng, cậu nhận mì Tiêu Tấn đã mở ra, nuốt một ngụm nước bọt: "Em đói quá." Lại nói, "Anh đi đâu mua được mì thế? Em lên mạng tra thấy bên này muốn mua vị chính tông phải vào trong thành phố."
Họ ở trên đảo, vào trong thành phố phải rời khỏi đảo.
Tiêu Tấn bón cậu ăn một miếng, Yến Trình vứt hết câu hỏi ra sau đầu, mì quá ngon, rất hợp khẩu vị cậu lúc này.
Cậu xoay đũa bón cho Tiêu Tấn: "Đừng chỉ bón cho em mãi, anh cũng ăn đi."
Tiêu Tấn nuốt một ngụm, vị mì chua cay khá ngon, hắn chỉ không thích ăn đồ ngọt.
Yến Trình thích đồ ngọt, gần như không bao giờ ăn đồ chua cay, gần đây cậu lại chợt thích ăn những món lạ.
Hai người hiếm lắm mới có nửa tháng trăng mật, Yến Trình gặp sự cố bị xe tông cũng làm cho kế hoạch trăng mật bị ngâm nước nóng, Tiêu Tấn chỉ đành nỗ lực chiều cậu.
Yến Trình thấy Tiêu Tấn chỉ ăn một miếng rồi không ăn nữa, nghi hoặc: "Anh không ăn được ạ?"
Cậu vùi đầu cắn vài miếng, nghiêm túc đánh giá: "Ăn ngon mà."
Tiêu Tấn không thích, Yến Trình cũng không ép hắn ăn nữa, ăn hết một bát mì lớn, lúc sau lại gọi một cốc nước ép, uống một giọt cũng không chừa.
Tiêu Tấn ngồi cạnh đọc sách, vừa đọc vừa nhìn cậu ăn, khi bát đã trống không mới dọn đi.
Yến Trình ợ một cái, lười biếng tựa vào ghế salon không duỗi được lưng.
Nhìn hoa quả trên đĩa, cậu liếm môi, lúc thò tay ra, chợt nghĩ lại: "Hình như dạo này em ăn nhiều thì phải?"
Một bát mì lớn uống cạn cả nước, uống hết cốc nước ép hoa quả to bự mà cậu vẫn ăn tiếp được.
Cậu mới ăn sáng cách đó không lâu, khoảng cách giữa hai bữa chưa đến ba tiếng.
Tiêu Tấn đứng ở trong bếp nhìn cậu, thả bát vào máy rửa bát, cầm đĩa hoa quả trên tay cậu đi.
"Tối nay ăn."
Dạo này Yến Trình ăn nhiều hơn, bình thời lượng cơm của cậu không ít nhưng cũng không đến nỗi ăn không ngừng, bây giờ ăn nhiều mà không thấy béo, khí sắc tốt hơn nhiều, khuôn mặt hồng nhuận sáng bóng, môi đỏ tươi.
Cậu sờ bụng của mình, lại sờ Tiêu Tấn, chỉ sờ được cơ bắp khiến mình ghen tị, bĩu môi.
Bên ngoài ánh nắng rất đẹp, Yến Trình ấn điều khiển từ xa kéo rèm lên, họ có thể thấy rõ bên ngoài, người bên ngoài lại không thấy được bên trong.
Cậu đặt chân bó bột lên đùi Tiêu Tấn: "Làm sao đây, nửa tháng tuần trăng mật bị em lãng phí ít nhất một tuần, không cam lòng mà!"
Tiêu Tấn nâng chân Yến Trình cẩn thận đặt xuống, cậu ngắm nhìn trời xanh sáng ngời ngoài cửa sổ, quyết định không thể lãng phí thời gian tốt đẹp.
Vì thế cậu xoay người ngồi dậy, chân đặt trên bả vai Tiêu Tấn lắc lắc, nhe răng mỉm cười: "Chúng ta làm chuyện có ý nghĩa đi."
Trong phòng deluxe hướng biển có đầy đủ tiện nghi, phòng của họ là phòng kim cương cho các cặp đôi, từng góc nhỏ bên trong được trang hoàng vô cùng tinh tế, phòng ngủ tràn ngập phong cách tình nhân.
Lãng mạn, thú vị, đa dạng phong cách có thể thay đổi, giường ngủ sô pha cũng có thể điều chỉnh lên xuống theo tư thế mong muốn, cung cấp tất cả phục vụ để "chơi".
Yến Trình vào ở chưa đến hai ngày, bó bột nằm thẳng cẳng, chưa có dịp thử xem dịch vụ ở đây thế nào.
Tiêu Tấn siết chặt cánh tay đang ôm cậu, ánh mắt đánh giá chân của cậu: "Chơi cái gì?"
Chân Yến Trình không tiện, về phương diện khác Tiêu Tấn cũng lo sẽ làm cho chân của cậu bị thương nặng thêm.
Yến Trình phá vỡ sự lo lắng của Tiêu Tấn: "Không sao, em không nhấc chân lên, em có thể cưỡi ngựa!"
Tiêu Tấn: "..."
Ánh mắt mời mọc của cậu không né tránh chút nào.
Tiêu Tấn thấy bất lực với hành vi xấu hổ của Yến Trình.
Tiêu Tấn không đồng ý lắm, Yến Trình bám lấy không rời, cuối cùng cậu phát hiện một cái ghế tựa có thể tự động lên xuống rất tiện, muốn thử một lần với Tiêu Tấn, nói chân của cậu đặt lên bên cạnh sẽ không xảy ra chuyện.
Tiêu Tấn nghiêm mặt giống phụ huynh nghiêm túc.
Yến Trình không sợ, vô tư nhưng lại đỏ mặt ngồi đó, ánh sáng sáng ngời xuyên qua thủy tinh hắt lên mặt cậu, da thịt trắng nuột phát sáng, chỗ càng sáng ánh mắt Tiêu Tấn càng tối đi.
Tai Yến Trình đỏ như máu, cậu nhớ lại những gì mình đã xem để tự trải nghiệm, tay và biểu cảm không hề lỡ nhịp.
Ánh mặt trời ấm áp thánh khiết chiếu lên người khiến người ta lười biếng, Yến Trình lại làm mấy việc khiến nơi ấm áp trở nên bẩn thỉu.
Cậu hơi mệt, định dừng lại, ánh sáng trước mắt bị che khuất.
Tiêu Tấn ấn chốt, đẩy Yến Trình lên trước mặt mình, nắm cổ của cậu, không tốn sức nhẹ nhàng kéo cậu về phía mình.
Yến Trình mặt đỏ tới mang tai á một tiếng, tưởng là hôm nay mình lại đùa với khúc gỗ cơ mà.
Tầm mắt dời xuống thấy chỗ đặc biệt, Tiêu Tấn không hẳn là khúc gỗ, hắn lý trí, cơ thể chưa chắc đã lý trí.
Yến Trình cười hi hi: "Anh thích không?"
Tiêu Tấn không nói lời nào, nâng mặt cậu lên hôn một cái.
Yến Trình làm chuyện này dưới ánh nắng làm cho người ta mất trí, không cần kìm nén gì, làm là xong chuyện.
*
Yến Trình và Tiêu Tấn lướt sóng nguyên một ngày, sóng biển bên ngoài ầm ĩ bao nhiêu, tiếng rên bên trong cũng ồn ào không kém.
Yến Trình bó bột vô cùng nhiệt tình, lúc cậu kêu đau chân Tiêu Tấn mới buông cậu ra.
Yến Trình nằm trong phòng tắm để Tiêu Tấn tắm rửa sạch sẽ, tắm xong sờ bụng, bụng hợp thời òng ọc một tiếng.
Cậu nói: "Đói bụng."
Lại chỉ vào miệng: "Chỗ này đói."
Cổ Tiêu Tấn ửng hồng nóng lên, hắn trừng phạt xoa tóc ướt của cậu.
"Đừng nói lung tung."
Yến Trình ôm chặt Tiêu Tấn để hắn ôm cậu ra ngoài: "Anh cứ tiếp tục giả vờ đi."
Lúc hai người cùng một chỗ cái gì Yến Trình cũng dám làm, không phải Tiêu Tấn giả vờ chính nhân quân tử, hắn làm việc nghiêm túc quen, được Yến Trình dạy như hôm nay không biết đã buông thả bao nhiêu.
(Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Cậu nói: "Em đói thật, muốn ăn gì đó."
Tiêu Tấn gọi bữa tối, Yến Trình nằm trên sofa, tóc còn ướt, hắn lau tóc cho cậu.
Yến Trình đang nhắn tin WeChat với Tiền Tiểu Chu.
Là Yến Yến nha: Cuối tuần tớ đến chỗ cậu, cậu muốn mua gì cứ nhắn với tớ.
Hơn mười phút sau Tiền Tiểu Chu mới đáp.
Tiền Tiểu Chu: Hihi, đi tuần trăng mật chơi vui không, đăng bài đi để tớ hướng ké cảm giác đi du lịch trên đảo.
Lúc này Yến Trình mới buồn bực kể chuyện mình đỡ bà lão qua đường rồi bị xe đâm.
Tiền Tiểu Chu chẳng những không đồng tình, ngược lại còn cười vui sướng trước nỗi đau của người khác.
Tiền Tiểu Chu: ...Bình an là tốt rồi, xin lỗi, tuy rằng thương cậu nhưng tớ vẫn muốn ha ha ha ha ha ha ha ha.
Là Yến Yến nha: phẫn nộ chống nạnh.jpg
Tiền Tiểu Chu: Tin cậu và boss XJ kết hôn lên hot search ba ngày, nếu dân mạng hóng hớt biết tuần trăng mật sau hôn lễ này nhấp nhô như thế, chưa biết chừng vừa ăn cơm vừa kể ấy chứ.
Yến Trình buồn bực, cậu không hối hận vì mình đỡ bà lão qua đường rồi gặp tai nạn, chỉ là tự trách buồn bực vì lãng phí một tuần trăng mật duy nhất trong đời.
Tiền Tiểu Chu gửi ảnh bữa cơm tối ở văn phòng, cơm văn phòng rất đơn giản, Yến Trình nhìn mà nuốt nước miếng.
Cảm giác đói bụng lại trở nên mãnh liệt, bữa tối Tiêu Tấn gọi được đưa đến, cậu không nói chuyện với Tiền Tiểu Chu nữa, vùi đầu ăn cơm.
Ăn xong suất của mình còn chưa đủ, Tiêu Tấn cho cậu ăn nửa suất của mình, cậu sờ sờ cái bụng tròn vo, ngã vào ghế sofa bất động.
Cậu nhéo thịt mềm bên eo, bật người dậy, nhéo ra thịt luôn.
"Tiêu Tấn, mai em không thể ăn nữa, anh xem em này, đừng bón cho em nữa, bón nữa heo ăn cám cũng không béo nhanh như em được!"
Cậu xốc áo ngủ lên, lại xốc áo của Tiêu Tấn lên trộm liếc một cái, bi phẫn chết đi được, hạ quyết tâm phải làm người một lần nữa, nhân dịp trăng mật giảm béo.
Tiêu Tấn đưa cơm đến bên miệng Yến Trình, cậu lườm.
Cậu nuốt nước bọt không ngừng chảy ra, thật sự chưa no bụng, đành phải tự nói với mình ăn no rồi mới có sức giảm béo, vì thế ăn miếng cơm mà Tiêu Tấn bón.
Tác giả có lời muốn nói:
Đọc bình luận thấy mọi người rất muốn đọc sinh con, vì thế...
Ngoại truyện không liên quan đến chính văn, ai không đọc được có thể nhảy qua...
Tui không viết cảnh kết hôn được, bỏ qua.
Ngoại truyện sẽ có câu chuyện về diễn viên và Kẻ điên ~ khoảng thời gian này cố gắng viết truyện mới, tranh thủ viết xong bộ này lấp hố bộ mới ~!