Edit:@nynuvola(wp)
Sao trời sáng bừng lên, kéo theo những tiếng vang đinh tai nhức óc, Lạc Nhiễm thậm chí có thể cảm nhận được chiến hạm đang rung lắc.
Chùm tia lửa bốc lên từ tàu chiến của tinh khấu, máy bay và cơ giáp nổ tung, đợt đánh này của Đế Quốc khiến tinh khấu trở tay không kịp, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán, chỉ có thể bị động mà dồn ép thoái lui.
"Sao lại thế này?! Đại ca, chuyện......"
Scarman đứng bên cạnh Liệp Hồ thấp giọng hét khẽ: "Lão đại, tiến hay lùi đây?"
"Không thể lui lại được." Ánh mắt Liệp Hồ tối sầm, nhìn máy theo dõi trước mặt, thấy rõ ràng những điểm đỏ đang không ngừng tiến đến.
Đó là Lucas.
Đơn thương độc mã, không hề kiêng dè bài bố thế trận mà cứ thế hướng thẳng về chiến hạm chính của gã, phía sau hắn còn có số lượng lớn quân đội.
"Chỉ có thể đón đánh." Liệp Hồ cười lạnh.
Cách đó không xa, Lucas đưa mắt quét qua gã, như ngầm ám chỉ hắn muốn bắt tên thủ lĩnh cầm đầu trước tiên.
Liệp Hồ thấy được biểu tình kia.
Phảng phất khiêu khích và thị uy, cũng là đang nói với gã -- bất luận gã đi đường nào, đường núi UNK hay B647, đều sẽ thất bại.
Chiến thắng sẽ không thuộc về gã.
......!
"Bariton, Trịnh Lam, nghe theo mệnh lệnh của tôi!" Lucas ngồi trong cơ giáp, tay cầm cần điều khiển, hết sức chăm chú nhìn số liệu trên màn hình trước mắt.
"Chuẩn bị cho nổ chiến hạm chủ lực của quân địch!"
Đại quân Đế Quốc dưới sự chỉ đạo của Lucas trật tự đâu ra đấy, nhanh chóng triển khai đội hình và duy trì thế đánh, vây xung quanh tinh khấu, đồng thời sử dụng những tần số khác nhau để bắn phá và phòng thủ, từng đội tiến về phía trước.
Lucas một bên điều khiển đội hình cùng các phó tướng và đội trưởng, một bên lao đến chiến hạm của Liệp Hồ với hai đội quân tinh nhuệ.
Tình thế không thể chống đỡ.
Ở đầu bên kia.
"Lạc thư ký......?" Lục Thành thấy Lạc Nhiễm đi xuống dưới, lựa chọn một chiếc máy bay chiến đấu tốc độ S hạng nhẹ.
"Tôi ra ngoài hỗ trợ."
Lục Thành ngạc nhiên, lập tức cản: "Đừng......! Hiện tại Thượng tướng đã tới, Lạc thư ký chỉ cần chờ ở đây là được!"
"Chính vì Thượng tướng tới." Lạc Nhiễm cong mắt: "Vậy cậu còn cần lo lắng gì nữa?"
"......" Lục Thành câm nín.
Nói cũng có lý......!
"Vậy thì......!Lạc thư ký nên chọn một chiếc máy bay kiên cố!"
"Không cần." Lạc Nhiễm lên máy bay, làm quen với thao tác một chút, nói: "Thứ này tiện hơn."
"Thế tôi......"
"Tôi tự mình lái."
Mặt Lục Thành đầy vẻ không tán đồng.
Lạc Nhiễm hứa danh dự: "Yên tâm, tôi cần đi một mình bởi vì viên nhộng thoát hiểm khẩn cấp chỉ có một."
Sau ít phút, một chiếc máy bay màu trắng bạc lao ra từ chiến hạm chính, nhảy vào trận tuyến trước mặt quân địch.
"Cái đó là......?" Scarman nói: "Là thư ký của Lucas! Lão đại, chúng ta đuổi theo không?"
"Người này vừa nhìn là biết không có kinh nghiệm, chạy vào trong đội hình, những vị trí khác căn bản không thể bảo vệ được anh ta! Có vẻ là chiến đấu đơn độc!"
Liệp Hồ híp mắt, nhìn theo.
Vị thư ký kia......!Hắn đã từng gặp qua.
Xong việc hắn mới biết được, hóa ra người có tin tức tố ôn nhã dễ ngửi nọ chính là thư ký trưởng Đế Quốc - Lạc Nhiễm.
Liệp Hồ tìm kiếm hình của y trên Tinh Võng, phần lớn đều do người khác chụp lén.
Ảnh chụp Lạc Nhiễm quả nhiên rất đẹp.
Lần hành động này, bọn họ vốn muốn bắt đối tượng đó.
"Lão đại, anh ta đây là muốn đi đâu vậy?"
"Cậu ta muốn đi tìm Lucas." Liệp Hồ nhíu mày: "Chậc."
Hắn ở chợ đen thấy hai người như hình với bóng, cử chỉ tựa hồ rất là thân mật, chắc hẳn là một đôi.
Không sai, Lạc Nhiễm thiếu chút nữa bị hắn bắt được, lúc này đã gấp chờ không nổi phải chạy đi tìm Lucas?
Ầm --
Scarman sốt ruột nói: "Chiến hạm chính không chịu đựng nổi! Lão đại, chúng ta tìm một chiếc máy bay kiên cố dời qua trước!"
Liệp Hồ gấp gáp nắm chặt tay.
Lần này thật sự là thất sách, gã thấy tự hào vì kế hoạch của bản thân, dự đoán thắng lợi tương lai.
Nhưng ngàn vạn lần không nghĩ tới, Lucas có thể nhanh như vậy đảo ngược tình thế.
"Liệp Hồ!"
Lucas phát loa truyền thanh trên cơ giáp, lớn tiếng nói: "Liệp Hồ! Tao từng cho rằng mày bị thiếu hồng cầu, mỗi ngày đều giống như bò ra từ nhà xác! Hiện tại tao có thể kết luận, mày còn thiếu mẹ nó tế bào não! Đánh miết mà có thắng được tao trận nào đâu, đừng nói đến bố mày dưới mồ không dám nhìn, đến tao còn chằng dám nhìn nữa là!"
Giọng nói kiêu ngạo trầm thấp truyền khắp bốn phía, tướng sĩ Đế Quốc đều vui vẻ.
Cha của Liệp Hồ và chú của Lucas - Alton thượng tướng nhiều năm chinh chiến, rốt cuộc cả hai cùng đồng quy vu tận.
Hiện tại-- vòng đấu mới lặp lại, thay thế bằng Lucas và Liệp Hồ.
Tất cả mọi người đều kỳ vọng Lucas có thể giống chú của hắn, kết thúc Liệp Hồ, nhưng lại không mong hắn sẽ dùng thủ đoạn cực đoan như vậy.
Liệp Hồ sắc mặt càng ngày càng âm trầm, làn da trắng lạnh lẽo của gã đã nhiễm vài phần đỏ.
"Lão đại......!" Scarman nhìn lên màn hình theo dõi, phần lớn bộ phận phía sau của chiến hạm hầu như đã bị nổ tung hoàn toàn.
"Đi! Tìm máy bay tốc độ S, đuổi theo thư ký trưởng, không được để bọn họ gặp mặt." Liệp Hồ xoay người, ánh mắt đáng sợ: "Bắt lấy người đó."
......!
"Tích tắc......"
"Phát hiện máy bay địch đang dùng hết tốc lực lao đến phi cơ ký chủ......"
"Tọa độ X5, Y7, Z1......"
Lạc Nhiễm cầm cần điều khiển, ngước mắt nhìn màn hình.
Y biết, y đang ở vị trí phía ngoài trận hình, tướng sĩ Đế Quốc không bảo vệ được y, bởi vì làm vậy sẽ rối loạn đội hình.
Lucas ở cách đó không xa, nhưng thứ càng ngày càng lao đến gần y chính là máy bay của Liệp Hồ.
Lạc Nhiễm khẽ nhắm mắt lại, nhẹ nhàng đặt tay lên nút đỏ để sơ tán khẩn cấp.
"Tích tắc......"
"Cảnh cáo, cảnh cáo, máy bay địch đã phóng ra tên lửa định hướng......"
"Đếm ngược năm, bốn, ba......"
"Hai......"
"Một!"
Oành --
Máy bay của Lạc Nhiễm vỡ tung, kèm theo tiếng máy bay vỡ vụn của Liệp Hồ.
Gần như là cùng lúc, hai chiếc máy bay đồng thời nổ mạnh.
"Chó chết." Lục Thành thao tác trên chiến hạm, xuyên qua màn hình có thể nhìn thấy rõ ràng Lạc Nhiễm cố ý vọt vào đội hình trận tuyến như thế nào, rồi lại làm sao dụ Liệp Hồ đuổi theo y.
Khoảnh khắc Liệp Hồ săn đuổi Lạc Nhiễm, Lục Thành cảm thấy lòng bàn tay đều đổ mồ hôi.
Có điều dường như trước khi máy bay thông báo hư hỏng, Lạc Nhiễm đã kịp thời dùng khoang kén con nhộng để rút lui.
Nhưng Liệp Hồ thì không may mắn như vậy, gã bị Lạc Nhiễm dụ đến nơi có khói đạn bao trùm, là vị trí tốt nhất mà Lucas có thể phóng tên lửa.
Hỏa lực và tia laser từ Lucas quét qua, lúc này máy bay Liệp Hồ đang phóng tên định hướng khó có khả năng chống chọi lại hỏa lực, đành phải nhận hết tất thảy, sau đó gã được hệ thống an toàn của máy bay tự động dùng khoang kén con nhộng đẩy ra.
Nhưng cái loại ép buộc đẩy khỏi máy bay trong lúc ngay hiểm này không giống với kiểu chủ động tự rút của Lạc Nhiễm, bản thân y không mất một cọng lông mà rời đi, còn Liệp Hồ -- Lạc Nhiễm có thể thấy trong kén con nhộng kia cả người gã toàn là máu, đã mất đi khả năng điều khiển.
Tiếp theo, Lục Thành bỗng thấy khoang kén của y mất đi sự bao bọc từ máy bay, trở thành mục tiêu hỏa kích của tinh khấu.
Nhưng Lucas đã nhanh chóng đuổi đến đây.
Cơ giáp vươn bàn tay to bằng sắt, đỡ lấy khoang kén đang rơi xuống, cái kén bé xíu nằm gọn lỏn trong bàn tay lớn của cơ giáp.
Phía tinh khấu thấy thủ lĩnh của mình bị bắn nổ, điên cuồng nhắm thẳng vào hùng sư 01 của Lucas.
Hùng sư 01 không vội vàng né tránh, mà mở lòng bàn tay ra, dùng kim loại kiên cố để che chắn và ngăn trở lửa đạn cho khoang kén.
Gã khổng lồ này không sợ mấy thứ lửa đạn công kích đó lắm, nó quá cứng cáp và mạnh mẽ.
Đây là cơ giáp kiên cố nhất Đế Quốc, tinh thần lực của Lucas có thể thao túng thứ trọng lượng đáng kinh ngạc đó, cho nên cơ giáp không cần lo lắng việc xếp chồng số liệu để tạo thành tấm lá chắn cho Đế Quốc.
Lục Thành rùng cả mình.
Cậu không tin được Lạc Nhiễm và Lucas phối hợp tốt đến thế.
Rõ ràng đám phó tướng bọn họ đôi khi còn không theo kịp suy nghĩ của Lucas, Lạc Nhiễm từ trước đến nay chưa từng ra chiến trường, thậm chí chưa từng thảo luận qua với Thượng tướng, thương lượng về đối sách.
Vậy mà hai người lại như ngầm hiểu rõ lòng nhau, chẳng cần nói ra mà có thể đánh đến mức làm đối phương trở tay không kịp, liên thủ thiết kế Liệp Hồ.
Tuy rằng hiện tại có hơi không thích hợp, đang còn bận điều khiển tên lửa định hướng ở chiến hạm chủ, nhưng cậu ta vẫn không nhịn được muốn hô vang 4 từ kia.
......!
Lạc Nhiễm nhìn khoang kén của mình được bao bọc trong lòng bàn tay của hùng sư 01, khoảng cách giữa y và Lucas rất gần, chỉ cần quay đầu là có thể trông thấy Lucas.
Tầm mắt của hai người giao nhau, Lucas mang ý tứ cảnh cáo trừng mắt với y.
Quá xằng bậy!
Lạc Nhiễm chỉ là cười, lòng bàn tay chợt khép lại, y không thấy Lucas nữa.
Y nghe được giọng quát của hắn vang trong loa phát thanh: "Thủ lĩnh tinh khấu đã mất đi khả năng lãnh đạo! Toàn bộ tập trung khai hỏa--"
Trái tim Lạc Nhiễm đột nhiên đập nhanh, hình bóng Lucas xuất hiện trong đầu y, khiến y có thể tưởng tượng ra bộ dạng hắn hiện tại khi đang ra mệnh lệnh.
Oành --
Mỗi một tiếng vang so với tiếng trước càng lớn hơn.
Bầu trời vũ trụ tối tăm chứa vô vàn tinh tú hoàn toàn nổ tung, chiến hạm Đế Quốc, máy bay và cơ giáp giống như những điểm đen di dộng, trở thành thủy triều cắn nuốt tinh khấu.
"Đế Quốc tất thắng!"
"Đế Quốc tất thắng!!"
Không biết vị đội trưởng nào đó đang trào dâng cảm xúc hét lớn lên, theo sau mọi người cũng cùng nhau hô vang.
Trong nháy mắt y có cảm giác như toàn bộ thế giới đều được bao trùm bởi âm thanh này của bọn họ.
Trời đêm đầy sao đã bị đánh thức.
......!
- - XXXX --
Vũ trụ bao la không phân ngày đêm, luôn luôn là màn đen tối tăm và tịch mịch.
Nhưng Lạc Nhiễm nhìn thời gian trên thiết bị điện báo, trận chiến này đã giằng co gần một ngày.
Hiện tại y đang cùng Lucas đứng trên boong chiến hạm, Freeman và Lục Thành đang trình báo cáo kiểm kê.
"Tổng cộng 765 tinh khấu đã bị đội quân Đông Nam bắt giữ, trong đó có 231 nữ, 534 nam, số người trốn thoát ước tính khoảng từ 300-400......"
"Quân đội Tây Nam bắt được 1671 tinh khấu, ba phần tư là nam, chạy thoát khoảng 200 đến 250 người......"
Liệp Hồ cuối cùng vẫn trốn được, gã không có gánh nặng tâm lý gì, dẫm lên xác kèm theo sự yểm hộ của tinh khấu, dùng mọi thủ đoạn trốn thoát, người bên cạnh gã rất trung thành, Lucas từng nói vì Liệp Hồ nắm trong tay gia đình của bọn họ, cho nên dù trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng phải dùng mạng để bảo vệ gã rút lui.
Có điều tuy là bỏ sót thủ lĩnh, nhưng lần hành động này thu hoạch cũng phong phú, xem như đám tinh khấu tổn thất không ít.
Lucas nghe vài vị phó tướng báo cáo, rất vừa lòng.
Hắn liếc qua Lạc Nhiễm, nâng mắt: "Lần đầu tiên đến đây, cảm giác thế nào?"
Lạc Nhiễm nghiêm túc đáp: "Nằm không cũng chiến thắng, lại được Thượng tướng dắt đi bay, trải nghiệm rất vui."
Mọi người đều không nhịn được cười.
"Đó là chuyện đương nhiên." Lucas khoanh tay: "Nơi này chính địa bàn của lão tử, nói cho cậu biết, tôi chưa từng thất bại, chỉ cần cậu tới nơi này, không ai có thể bắt nạt được cậu."
Tướng quân thắng trận, thần thái tràn đầy kiêu ngạo, khí thế cuồng vọng này trước đây Lạc Nhiễm chưa từng thấy qua.
Những người ngoài cuộc một bên che miệng khóc.
Rõ ràng là đến đây để chiến đấu, hà cớ gì nhận được lại là cẩu lương siêu to khổng lồ.
"Ôm một cái." Lucas bỗng nhiên giang rộng cánh tay đối diện với Lạc Nhiễm.
Y kinh ngạc ngẩng đầu.
Toàn bộ hành trình Lucas đều ở bên trong cơ giáp, cho nên trên người rất sạch sẽ, không hề có dấu vết của chiến trường.
Ngoại trừ sát khí và hùng quang trong mắt chưa thoái lui hết.
Tất cả mọi người đều hướng về phía này, Lạc Nhiễm nghĩ, không thể để Lucas hạ mình, mất hết mặt mũi được, cho nên y nhoẻn miệng, tiến lên dụi vào lồng ngực của hắn.
Lạc Nhiễm không thấp, nhưng Lucas lại cực kì cao.
Giây phút hiện tại, y có thể nghe thấy tiếng tim của Lucas -- đó là âm thanh vẫn đang đập dồn dập sau khi rời khỏi chiến trường, đặt trên người hắn cơ hồ như muốn hòa tan y cùng với nhiệt huyết của mình.
Lucas ôm lấy Lạc Nhiễm, vòng tay qua eo y, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe thấy hỏi: "Sợ sao?"
Lạc Nhiễm nói: "Không sợ."
Lucas vốn muốn hỏi y vì sao không sợ, nhưng khi hai người ôm nhau, bốn phía đều bùng nổ.
"Chao ôi!! Hôn một cái! Hôn một cái!"
"Hú hú!! Hôn đi mà--"
Một đám người gân cổ gào khản cả tiếng, niềm vui thắng trận như được tiêm thêm chất xúc tác, càng ngày càng lớn giọng.
"Hôn đi Hôn đi!!!"
"Hôn đi!!!!"
Lạc Nhiễm bối rối bởi tiếng ồn xung quanh.
Có lẽ vì là lần đầu tiên tham gia chiến đấu, máu huyết cả người đều sôi trào.
Cũng lại có lẽ vì là lần đầu thấy Lucas như vậy, người đàn ông ôm y mang theo ý tứ xâm lược trí mạng, mùi thuốc lá ôn hòa trước kia còn tăng thêm phần hung hãn, kích thích tinh thần của Lạc Nhiễm.
Y vô thức kiễng chân, nhẹ nhàng hôn lên má Lucas.
Chỉ là cái chạm như chuồn chuồn lướt nước, nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được sự mềm mại của đôi môi khi áp vào má mình, có điều nó còn chưa lưu lại được chút độ ấm nào, thì Lạc Nhiễm đã rời đi.
Lạc Nhiễm làm rồi mới bắt đầu hối hận muốn chết.
Xong rồi.
Y......!Điên con mẹ nó rồi?!
Bốn phía xung quanh cũng đã nổ banh chành.
"Thượng tướng và thư ký ở bên nhau!!"
"Thượng tướng và thư ký ở bên nhau!!"
"Thượng tướng và thư ký ngày mai kết hôn ----"
Lạc Nhiễm sống không còn gì luyến tiếc, hận không thể hung hăng tự tát mình một cái.
Còn Thượng tướng của chúng ta lúc này đã hóa đá.
Đệch.
Tiểu lưu manh.
Đệch.
Ngang nhiên mê hoặc hắn trước bàn dân thiên hạ, quá ghê gớm.
Đệch.
Cứ vậy mà không thể khống chế được tình yêu của mình sao?!
Đệch.
Hắn không thể di chuyển nổi nữa.
"Thượng tướng......" Khuôn mặt Lạc Nhiễm ngượng chín, cảm thấy mất mặt đến cực điểm, tràn ngập hối hận nói: "Chúng ta trở về đi."
"Ừm." Lucas bất động thanh sắc đáp: "Về Đế Quốc."
Hai người tiến vào chiến hạm, tầm mắt Lucas ngưng đọng ở hùng sư 01 trên boong tàu -- chiến lực kiên cố, mạnh mẽ nhất của hắn.
Một tay của hắn vẫn ôm lấy eo Lạc Nhiễm eo, cứ vậy cúi đầu hôn hùng sư 01.
Nói đúng ra không phải hôn, mà là cụng trán.
Cảnh tượng này chẳng hiếm lạ gì đối với những chiến binh Đế Quốc, phần lớn binh lính trước và sau khi xuất chinh đều sẽ hôn cơ giáp của chính mình, thậm chí không ít người còn bảo cơ giáp chính là vợ họ.
Nhưng hiện tại, trong vòng tay của Lucas là Lạc Nhiễm, nam nhân cả người đều là sát khí cúi đầu ôn nhu chạm vào hùng sư 01 màu bạc lam.
Lỗ tai y bỗng đỏ bừng.
==================
Edit 2 bộ ABO cùng lúc, 1 bộ thì ngọt hài, 1 bộ thì ngược luyến quằn quại nên tâm trạng lên xuống sao ấy:))) thành ra tui edit cũng k dc nhanh nữa.