Omega Hắn Thích Biết Thuật Đọc Tâm


“Vậy nên rốt cuộc là có thích hay không hả hả hả?!”
Tô Nùng tỏ ra còn quan tâm đoạn cảm tình ngây thơ này hơn đương sự là Lạc Uẩn.

Tựa như một cây non nảy mầm lên từ bùn đất ẩm ướt, dù trưởng thành thành đại thụ che trời hay chết non giữa đường, Tô Nùng cũng cực kỳ hưng phấn.

Vừa lúc Thượng Quan Nghị trở về, cậu ta chen mồm nói: “Thích gì đấy? Các cậu đang nói gì vậy?”
Lạc Uẩn và Tô Nùng cùng lúc nhìn cậu ta, không hẹn mà cùng đáp: “Không có gì.”
Rõ ràng là đang giấu bí mật, Thượng Quan Nghị cảm thấy mình bị gạt ra bên ngoài, thật ấm ức: “Các cậu vậy mà gạt tôi? Tôi lại gần thì các cậu ngậm miệng chẳng rằng là có ý gì? Còn phải bạn tốt không đấy.”
Giọng Lạc Uẩn lạnh nhạt vô cùng: “Không phải.”
Tô Nùng liếc cậu ta: “Omega bọn tôi nói chuyện một chút, một Alpha như cậu cảm thấy hứng thú làm gì.”
Thượng Quan Nghị còn muốn nói gì đó, nhưng lại có người ngắt lời cậu ta ––– “ lớp trưởng, cô Nhậm gọi cậu đến văn phòng cô một chuyến.”
Nghe xong, Lạc Uẩn và Tô Nùng nhìn nhau.

Ánh mắt Tô Nùng biểu thị: Chẳng lẽ đã biết là cậu rồi?
Lạc Uẩn đặt sách xuống: “Tôi đi trước một chút.”
Đi lên phía trước rồi còn nghe thấy Thượng Quan Nghị chơi xấu làm nũng với Tô Nùng: “ Vừa rồi các cậu nói gì đó, bạn nhỏ cùng bàn nói tôi nghe đi, tôi mời cậu uống trà sữa nha!”
***
Đi được nửa đường, tiếng chuông vào học vang lên, học sinh lớp khác ngoài hành lang không chút hoang mang về lớp.

Lạc Uẩn vừa đến cửa, cửa văn phòng đã mở sẵn.
Cậu nhìn vào trong.

Phó lớp trưởng và lớp phó văn nghệ đứng ở góc tường.

Lớp phó văn nghệ của lớp ba là một cô gái mi thanh mục tú*, cột tóc đuôi ngựa, hốc mắt phiếm hồng.

Đoán chừng là vừa được Nhậm Doanh tận tình khuyên bảo một phen, lúc này đang đứng cạnh tường sâu sắc tỉnh mộng.

Phó lớp trưởng đứng bên cạnh cô, đeo kính mắt lịch sự văn nhã.

*Mi thanh mục tú: Thành ngữ ý nói lông mày dài mỏng, mắt đẹp.

(bóng) Chỉ người có khuôn mặt đẹp.

Lạc Uẩn không ngờ hai người đều là học sinh xuất sắc của lớp ba lại yêu nhau, còn giấu thật kỹ.

Nếu không phải vì cậu và Phong Dã, cặp đôi này cũng chẳng bị doạ đến mức khai ra.

Nhất thời trong mắt Lạc Uẩn bất giác mang ý xin lỗi.

Chủ nhiệm Lý và Nhậm Doanh đang thay phiên oanh tạc Phong Dã, muốn hỏi người khác là ai.

Đối với chuyện này Phong Dã đều tránh không đáp, thiếu kiên nhẫn nói: “Em không yêu đương thật mà, chỉ là tùy ý hôn thôi, có thể đừng động đến chỗ đau của em được không?”
“Không yêu thì các trò hôn tới hôn lui làm gì?” chủ nhiệm Lý không thèm tin chuyện quỷ quái của Phong Dã, “Trò xem trò bảo vệ người ta như thế, nhưng bạn trai nhỏ của trò đâu, bây giờ không phải nhẫn tâm để một mình trò ở đây nghe mắng đó à?”
“Trò nhìn Lộc Viên với Dương Nghi Lan đi, hai người còn biết cùng tiến cùng lùi, trò còn bảo vệ bạn trai nhỏ đã vứt bỏ trò nữa?” Chủ nhiệm Lý giận sôi máu, làm sao cũng không cạy được miệng thép của Phong Dã, sắc mặt thầy tức đến mức đỏ lên.

Bạn trai nhỏ trong miệng chủ nhiệm Lý gập ngón tay gõ cửa, Lạc Uẩn gật đầu chào: “Cô ạ, chủ nhiệm Lý.”
Cậu vừa mở miệng, con mắt của một đám người đều tập trung trên người cậu.

Lạc Uẩn bất động thanh sắc* nhìn chung quanh một vòng, lúc lơ đãng đối mắt với ba của Phong Dã.

*Bất động thanh sắc: mặt không một biểu tình, không chút biến sắc.

Ánh mắt của người đàn ông lạnh lẽo, đang nghiêm túc quan sát cậu, ánh mắt lạnh nhạt, không khiến người khác cảm thấy không thoải mái.

Trước kia trên đường sau khi tan học, Lạc Uẩn chỉ nhìn thấy người đó qua cửa sổ xe mơ hồ.

Bây giờ đối mặt như vậy, Lạc Uẩn không khỏi cảm thán sự thần kỳ của gien và huyết thống.

Cha con không phải giống nhau trên phương diện vật lý, mà là khiến người ta cảm thấy khí chất giống nhau.

Người đàn ông có khí thế trưởng thành, Phong Dã mang đầy cảm giác thiếu niên.

Một người nội liễm, một người tùy hứng.

“Lạc Uẩn, cô nghe học sinh về muộn tối qua nói sau tự học buổi tối, em và Phong Dã vẫn ở cạnh nhau phải không?” Nhậm Doanh hỏi, “Vậy em có thấy lúc sau Phong Dã đi cùng ai không?”
Chủ nhiệm Lý và Nhậm Doanh căn bản không nghi ngờ Lạc Uẩn.

Cốc vũ* vừa qua, thời tiết dần chuyển sang nóng, mấy ngày nay Lạc Uẩn mặc sơ mi trắng bên trong, bên ngoài khoác đồng phục xanh trắng.

*Cốc vũ: là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên.

Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 19 hay 20 tháng 4 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 30°.

Sắp giữa trưa, Lạc Uẩn cởi áo khoác, cổ tay áo và cổ áo sơ mi mở rộng thoải mái, bàn tay và xương quai xanh bên ngoài trắng nõn, khiến người ta cảm thấy khí chất xuất trần thanh sạch.

Với Phong Dã hoàn toàn là hai người qua đường.

Chủ nhiệm Lý và Nhậm Doanh không phát hiện ra từ khi Lạc Uẩn vào cửa, đôi mắt Phong Dã sáng lên mấy độ, ánh mắt như dính trên người thiếu niên.

“Em không nhìn thấy Phong Dã đi gần ai ạ.” Âm sắc Lạc Uẩn réo rắt, trong như ngọc thạch va nhau.

Nhìn bộ dáng thanh sạch đẹp đẽ của thiếu niên, bực bội trong lòng chủ nhiệm Lý và Nhậm Doanh tan đi vài phần.

Lạc Uẩn nghĩ trong lòng, thật ra nếu chủ nhiệm Lý muốn tra, chỉ cần xem camera cửa lớn của trường là sẽ biết tối qua cậu không rời đi từ cổng.

Ấn tượng tốt trong mắt người khác ở quá khứ giờ lại thành kim bài miễn tử.

Vừa dứt lời, nghe thấy một tiếng cười trầm, theo âm thanh là Phong Yến đang cười.

Giữa tiếng cười khẽ, Lạc Uẩn và Phong Dã meo meo nhìn nhau.

Phong Dã không nhận tội, Phong Yến lại không phải phụ huynh có thái độ nghiêm khắc.

Người đàn ông chỉ biếng nhác nói: “Tiểu Dã nhà tôi đã thành niên, tôi tôn trọng ý muốn của thằng bé.

Nội quy trường đương nhiên phải làm theo, nhưng bây giờ trẻ con không muốn nói cũng không có thể đánh mắng thằng bé được.

Nếu lần sau còn xảy ra chuyện như vậy, tôi sẽ cùng ba thằng bé dạy lại sau.”
Một cơn gió thổi qua cửa sổ, khiến chồng giáo án trên mặt bàn kêu rào rạt.

Cuối cùng chuyện này cũng chẳng giải quyết được gì.

Đang là giờ học, Nhậm Doanh bất đắc dĩ đành phải kêu học sinh về học.

Ra khỏi cánh cửa này, cặp đôi không còn là một cặp, hai người họ và Phong Dã cùng nhận phạt kiểm điểm 3000 từ.

Trên đường về, phó lớp trưởng và lớp phó văn nghệ như cà tím phủ sương*, toàn thân toả ra không khí u buồn.

*Cà tím phủ sương => cà tím héo: ý chỉ sự bơ phờ, thiếu năng lượng.

Phong Dã và Lạc Uẩn đi sau lưng Phong Yến.

Phong Yến từ chối kiến nghị tiễn anh ra khỏi trường của Phong Dã, anh mở điện thoại liếc nhìn.

Thật ra Phong Dã biết ba hắn rất bận, tuy phụ huynh đến trường dạy con vốn là trách nhiệm và nghĩa vụ, nhưng trong lòng Phong Dã vẫn nghẹn muốn chết, cảm giác không nói nên lời, lồng ngực rầu rĩ.

“Lần này làm phiền ba đi một chuyến rồi.” Phong Dã rũ mắt nói.

Lạc Uẩn đứng cách xa bọn họ vài bước chân, có thể nghe thấy tiếng họ nói chuyện.

Trước kia thấy quan hệ giữa Phong Dã và bác sĩ Lăng hoà hợp như thế, không ngờ cậu ấy và người ba Alpha lại vô cùng xa cách.

“Không phải làm phiền, nhưng mà nếu con vẫn băn khoăn, sau này đừng bị bắt dễ như thế nữa.” Phong Yến mím môi nói, “Con phải biết, ba với ba con yêu đương hồi cấp ba cho đến khi tốt nghiệp cũng chưa bị giáo viên nào phát hiện đâu.”
Nói xong, anh nhìn Lạc Uẩn.

Lạc Uẩn: “......”
***
Sau cùng cũng không bắt được người mờ ám với Phong Dã, nhất thời, dù là nhóm lớn nhóm bé hay trên Tieba Nhất Trung đều đang thảo luận việc này.

Biết Phong Dã có đối tượng mờ ám, nhiệt tình của nhiều Omega không giảm mà ngược lại còn tăng, càng thích Phong Dã hơn nữa.

Dù sao ngay cả khi bị nghiêm hình bức cung vẫn luôn bảo vệ người cậu ấy thích.

Đây là tình yêu cảm động trời đất gì đây!
Tuy Tô Nùng cứng rắn trước sự truy hỏi của Thượng Quan Nghị nhưng vẫn bị Thượng Quan Nghị đoán được.

Tuy ngoài dự kiến, nhưng cậu ta vẫn tìm cơ hội thử Phong Dã.

“Không phải anh thích lớp trưởng ư? Sao lại còn hôn với người khác?”
Phong Dã trả lời luôn: “Tôi không có hôn với người khác.”
Thượng Quan Nghị vừa lòng gật đầu, ôm lấy bả vai Phong Dã: “Em biết ngay anh Dã của em không lăng nhăng mà!”
***
Sau khi lên kế hoạch cho Phong Dã và Thượng Quan Nghị xong, sau giờ cơm nước buổi chiều, Lạc Uẩn bớt thời giờ đi thư viện trường.

Bài tập cho học sinh và nhiệm vụ học được sắp xếp đầy ắp, phần lớn học sinh chẳng thể dành thời gian ra thư viện đọc sách và làm bài tập được.

Phương tiện giáo dục cần có vẫn có, huống chi còn là trường phổ thông tư lập tốt nhất Giang Thành, quy mô thư viện Nhất Trung chỉ lớn không nhỏ.

Khi Lạc Uẩn đi qua chẳng khác tưởng tượng của cậu lắm, chỉ có một vài tốp năm tốp ba người ngồi.

Dựa theo tờ giấy liệt kê những tài liệu học cần thiết, Lạc Uẩn kiểm kê những sách mình muốn.

Nhân viên công tác của thư viện là cô gái trẻ tuổi, người thường xuyên đến thư viện không nhiều lắm, hơn nữa diện mạo Lạc Uẩn thật sự ưu việt, qua lại nhiều lần cô đã nhớ kỹ.

Đăng ký xong tài liệu muốn mượn, Lạc Uẩn thu lại thẻ, lại nghe thấy nhân viên công tác nói: “Bản đồ 《 Trung Quốc lâm viên 》quý kia đã được trả, em còn cần nữa không?”
Lạc Uẩn không đặc biệt thích thứ gì, cách thư dãn trong thời gian nghỉ ngơi không là nghe nhạc cũng là đọc sách.

Sách《Trung Quốc lâm viên 》chứa nhiều kiến thức kiến trúc cổ, nhưng Lạc Uẩn thích tranh minh họa kiến trúc tinh duyệt trên sách hơn.

Quyển sách này ít khi được chú ý, bởi vì là bản quý nên thư viện chỉ có một quyển.

Trước kia Lạc Uẩn xem xong rồi trả lại, còn nghĩ xem lại lần nữa, khi đến đây mượn lại phát hiện bị người ta mượn đi rồi.

“Vâng, em cũng mượn luôn ạ.” Lạc Uẩn lục lại ký ức tìm lại bộ sách kia.

Khi chị gái thao tác hệ thống quản lý, Lạc Uẩn thoáng thấy hai chữ trên danh sách.

Cậu chỉ vào màn hình, buột miệng thốt lên: “Vừa rồi là học sinh mượn sách đi lần trước ạ?”
Chị gái thao tác quay lại, con chuột vừa lúc dừng trên hai chữ “Phong Dã”.

“Em hỏi tên này hả? Đúng rồi, sao vậy? Quen nhau hả?”
Môi Lạc Uẩn giật giật, ánh mắt hơi nhiễm nụ cười: “Vâng ạ, là bạn cùng bàn của em.”
***
Cầm sách về đến lớp, Phong Dã và Thượng Quan Nghị không ở đấy, đoán chừng lại đi chơi bóng, hoặc không là đi lên mạng.

Về chỗ ngồi, cậu đặt tài liệu lên mặt bàn.

Tô Nùng hứng thú liếc nhìn, tùy ý lật hai cái tạo thành gió quạt nhẹ tóc mái.

Cậu ta thấy Lạc Uẩn nghiêm túc, tựa như rất để bụng hai học sinh yếu ấy.

“Cậu muốn giúp hai người họ tăng thành tích thiệt hả? Thời gian cho mình không đủ thì làm sao bây giờ? Sắp lên lớp 12 rồi mà.” So với người khác, Tô Nùng cảm thấy mình quan trọng hơn.

Lạc Uẩn ừ một tiếng: “Dù sao Phong Dã giúp tớ nhiều như thế mà.

Nếu không phải có cậu ấy, bệnh của tớ không có khả năng một ngày nào đó sẽ khỏi hẳn.”
“Nhưng mà không phải cậu ta tự nguyện à?”
“Cậu ta thích cậu mà.”
“Cũng thông thể yên tâm thoải mái ỷ lại vào sự yêu thích của cậu ấy được.”
Ý cười giữa mày Lạc Uẩn thật nhạt, chiều tà đậu lại trong đôi mắt hổ phách trong veo.

Trong chớp mắt, đột nhiên nhịp tim Tô Nùng gia tốc.

Không phải là yêu, chỉ là bị mị lực nhân cách chân thành tha thiết kích động.

“Hơn nữa tớ có tính toán của tớ.

Bây giờ lớp 11 không gấp lắm, đầu tiên cứ bồi dưỡng thói quen học tập của họ, đợi bọn họ tự có ý thức tự học, lúc ấy nhẹ nhàng hơn nhiều.” Lạc Uẩn đáp, Tô Nùng ma xui quỷ khiến thốt lên: “Vậy tớ cũng tham gia với nhé, dù sao Thượng Quan Nghị cũng là bạn cùng bàn của tớ mà.”
Thấy Lạc Uẩn hơi kinh ngạc, khuôn mặt Tô Nùng phiếm hồng: “Nếu không...cậu phụ đạo cho hai người, tốn nhiều sức quá.”
“Cái đó...!Lỡ như làm lỡ thời gian cậu học.” Lạc Uẩn do dự.

Tô Nùng: “Ai nha, tớ tự có chừng mực mà, mỗi ngày hai ba mươi phút.

Không sao đâu.”
Khoé miệng Lạc Uẩn hơi giương lên: “Vậy cũng được.”
Di động hơi rung lên, Lạc Uẩn mở ra thấy là Phong Dã đang hỏi cậu muốn vị trà sữa gì.

Còn gửi thêm một bảng giá.

Tô Nùng hưng phấn giơ tay: “Ai gặp thì có phần nha nha nha, tớ cũng muốn uống nữa.”
***
Thời gian tự học buổi tối, giáo viên đã đến được năm phút rồi Phong Dã và Thượng Quan Nghị mới xách trà sữa chậm chạp đẩy cửa vào, sau lưng còn theo hai học sinh yếu.

Với học sinh rõ ràng là đi cửa sau, giáo viên hoá chỉ dùng ánh mắt lạnh nhạt liếc bọn họ.

Thoáng thấy trà sữa trong tay Phong Dã, lập tức không nhịn được.”
Thầy giương khoé miệng: “Coi trường là chỗ ăn cơm dã ngoại thật đó à, còn tự mang trà sữa cơ đấy? Một đám, đã chạy nhảy thì thôi, buổi tối còn mua loại đồ ngọt như thế nữa.”
Nghe thế, mí mắt Lạc Uẩn hơi nâng lên nhìn về cửa phòng học.

Vưà chạy nhảy xong, tóc đen trên trán Phong Dã ướt sũng, cơ thể nóng lên, cổ tay áo hoodie xắn lên trên lộ ra đường cong cơ bắp nơi cổ tay.

Ngón tay xách trà sữa thon dài.

“Người có thể vào, trà sữa để lên bục giảng, ra chơi uống sau.” Giáo viên hoá học nói.

Thầy nói ra lời này xong, ngoại trừ Phong Dã, những nam sinh khác không mang trà sữa về lại chỗ ngồi.

Thấy Phong Dã không định bỏ trà sữa xuống, giáo viên hoá học hỏi: “Làm sao? Tiếc à?”
“Không phải, ra chơi mới uống sẽ lạnh, với cả để lâu không ngon nữa.” Phong Dã nói thẳng.

Lúc này Lạc Uẩn rất muốn đứng lên nói với Phong Dã, ra chơi uống thì ra chơi uống, không cần cứng đầu như thế.

Nhưng cách xa quá, Phong Dã cũng không nhìn khẩu hình của cậu, còn giơ trà sữa về phía cậu.

Như thể đang nói: Tôi mua, đợi một chút.

Giáo viên hoá học sửng sốt: “Sao nữa?”
Phong Dã: “Không có sao nữa, để lâu uống không ngon nên bây giờ phải uống chứ.”
Trong lớp vang lên một trận cười.

Lạc Uẩn hít sâu một hơi, cậu biết mà, Phong Dã chính là kẻ ngốc.

“Thật cảm động.” Tô Nùng nói, “Không ngờ Phong Dã nghiêm túc bảo vệ trà sữa cho bọn mình vậy đấy.”
Thượng Quan Nghị vô tình chọc cậu ta: “Là bảo vệ trà sữa cho Lạc Uẩn, trà sữa cho cậu chỉ là tiện thể thôi.”
Tô Nùng hung tợ trừng cậu ta: “Không nói được lời hay thì xin ngậm cái mồm lại.”
“Ò.” Thượng Quan Nghị làm động tác kéo khoá.

Trước nay giáo viên hoá học chưa từng nghĩ Phong Dã mạnh dạn thẳng thắn như thế, thầy có hơi không lựa lời phản bác:
“Thấy trò là Alpha cao to như thế, sao lại thích uống trà sữa kiểu này, không biết trà sữa là đường hoá học, nhiều mỡ vặt à? Có biết nhiệt lượng trong một ly còn cao hơn trò chơi bóng không! Còn uống buổi tối nữa, lại uống mấy ly nữa thì cơ bụng chín múi cũng thành một thôi!”
Cơ thể nhỏ xinh không có cơ bụng – Tô Nùng: “.....”
Eo thon bụng gầy không có cơ bụng – Lạc Uẩn: “......”
Những học sinh thích uống trà sữa bị xúc phạm: “......”
Chỉ uống một ly trà sữa lại là tội ác như vậy ư?
Chúng tôi sai rồi.

Phong Dã che lại ly trà sữa ấm bằng giấy, cảm thấy càng nói với giáo viên chẳng phải trà sữa cũng lạnh rồi, khoai viên cũng chẳng còn sức nhai nữa.

Suy nghĩ chốc lát, hắn nói: “Không phải em uống, em mua cho Tô Nùng với Lạc Uẩn, bọn họ không uống chút trà sữa là không làm được đề, em mang cho họ.”
Nhìn đôi mắt dại ra của giáo viên hoá, Phong Dã nói tiếp: “Thầy, thầy đang làm lỡ thời gian làm bài của hạng một, hạng hai đấy.”
Giáo viên tự dưng trở thành tội nhân, vừa nhìn lại, học sinh khác cũng nhìn về phía Tô Nùng và Lạc Uẩn.

Bàn sau, hai người cảm thấy xấu hổ mà cuộn ngón chân, không chừng còn moi ra một viện bảo tàng Louvre.

*Viện bảo tàng Louvre: là một viện bảo tàng nghệ thuật và di tích lịch sử tại Paris, Pháp.

( Hình minh hoạ)
“Phong Dã nói thật hả? Trò ấy mua cho hai người?” Giáo viên hoá học chần chờ hỏi.

Lạc Uẩn căng da đầu đáp: “Vâng, là em bảo Phong Dã mang ạ.”
“......”
Một thoáng giáo viên hoá học chẳng biết nói gì.

Là học sinh mũi nhọn của lớp ba, Lạc Uẩn và Tô Nùng hiển nhiên là bảo bối của giáo viên.

“Được rồi, vậy trò vào đi, sau này không được như thế nữa đâu đấy.” Giáo viên bất đắc dĩ bỏ qua.

Phong Dã cầm chiến lợi phẩm, giữa mày đầy sự tự hào.

Tuy Lạc Uẩn chẳng biết hắn đang tự hào cái quỷ gì, trà sữa nhẹ nhàng được đặt lên bàn.

Cậu định tan học mới uống, là lớp trưởng, đang học mà uống sẽ ảnh hưởng không tốt.

Thấy trà sữa mình hộ tống bị làm lơ, Phong Dã hơi giận, ánh mắt lộ rõ ấm ức.

“Cậu không uống hả? Tan học uống không ngon nữa rồi.”
Đôi mắt đen bóng, con ngươi đen bóng nhưng chỉ phản chiếu một người.

Lạc Uẩn bị nhìn đến mức đỏ mặt.

Ánh mắt kiểu này quá phạm quy.

Lạc Uẩn dời mắt, buông bút cầm lấy ly trà sữa kia, “Ừm, bây giờ tôi uống.”
Mở túi đựng ống hút, cắm xuống rồi chuẩn bị uống, đột nhiên Phong Dã nghiêng qua bên này.

Đối phương dùng âm thanh nho nhỏ nói chuyện với cậu: “Có thể để tôi uống một ngụm trước được không? Tôi cũng thấy hơi khát.”
Có thể do vừa vận động xong hoặc vì cố tình hạ giọng mà âm điệu của Phong Dã nghe vào gợi cảm hơn bình thường.

Trước nay Phong Dã không thích loại đồ uống này, ngày nào Lạc Uẩn cũng thấy hắn uống một vị soda, nước khoáng, nước sôi để nguội.

Tóm lại toàn là đồ uống khoẻ mạnh cả.

Lạc Uẩn lắc ấm ước thể thao của đối phương: “Bên trong còn nước mà?”
“Tôi muốn uống chút ngọt.” Phong Dã nói, “Được không?”
Lại là ánh mắt cực kỳ phạm quy đó.

Mí mắt nén thành nếp uốn hai mí tiêu chuẩn, đuôi mắt hơi nhếch lên, đôi mắt nhìn người ta đầy thâm tình.

“À, vậy cậu uống đi.” Lạc Uẩn giơ trà sữa giữa không trung, ý là Phong Dã nhận lấy kà uống.

Lại không ngờ Phong Dã cúi đầu, hút hai ngụm ngay trên tay cậu, Lạc Uẩn nhìn chằm chằm ống hút trong suốt hồi lâu, hơi ngẩn ra.

“Uống khá ngon.” Khoé môi Phong Dã dính ít trà sữa.

Ống hút từng bị ngậm, miệng dính ánh sáng long lanh.

Lạc Uẩn tự nhiên rốt ra hai tờ giấy vệ sinh.

Vừa chuẩn bị lâu đã nhận được ánh mắt sáng quắc ai oán của Phong Dã, khoé miệng đối phương trùng xuống: “Cậu ghét bỏ tôi à.”
“Nếu là tôi, tôi sẽ khộg dùng giấy lau đi đâu.”
Lạc Uẩn: “......”
“Trước kia còn chủ động hôn tôi, còn...còn dùng lưỡi nữa.” Nói đến đây, yết hầu Phong Dã lăn lăn, “Bây giờ thì ghét bỏ nước miếng của tôi nữa.”
Lạc Uẩn bất đắc dĩ nhìn miệng ống hút.

Trình độ tiếp thu của mỗi người không giống nhau, cho dù có thể hôn sâu với Phong Dã, môi răng giao triền, cậu cũng khó mà ngậm uống ngay.

Cho dù là ba mẹ cũng thế.

Lạc Uẩn mím môi, lhoong không nói lời nào dùng giấy lau khô ống hút.

Thật ra Phong Dã chỉ đang thử nếu Lạc Uẩn thích hắn thật sẽ không để ý cho tiết nhỏ này.

Dù sao hắn xem trên mạng, nhiều cặp đôi cùng ăn một que kẹo mà!
Càng nhìn càng ngấy.

Bây giờ chỉ hôn gián tiếp có lẽ còn ổn.

Theo động tác của Lạc Uẩn, mong đợi trong mắt Phong Dã thất bại, chớp mắt con ngươi ảm đạm.

[ Hu hu hu, bà xã không thích mình! ]
[ Không phải, không được gọi là bà xã ]
[ Lớp trưởng ghét bỏ mình ]
[ Rõ ràng còn chủ động hôn mình mà ]
Tay Lạc Uẩn khựng lại, ném cục giấy vệ sinh vào hộc bàn.

Quả tim hơi chua.

Cậu chậm rãi hút hai ngụm trà sữa, nhai khoai viên mềm.

“Tôi không quen ngậm chung ống hút với người khác.”
[ Hoá ra mình là người khác....]
Phong Dã nghiêng người, biếng nhác dựa vào bàn.

Tóc đen hỗn loạn tựa như chẳng có tinh thần.

Lạc Uẩn di chuyển lại hần đối phương: “Không phải, là, tôi không quen dùng chung một ống hút thôi.”
Phong Dã biết Lạc Uẩn đang giải thích với hắn, vì để ý cảm giác của hắn vậy nên mới nghiêm túc giải thích.

Thất bại trong lòng hoá hư không: “Ừm, tôi hiểu.”
Khoé miệng Lạc Uẩn mím lại, kéo quần áo nam sinh: “Không thì....chút nữa tan học tìm chỗ hôn một chút nhé?”
Phong Dã: “?”
Tuy là mừng như điên, nhưng hắn không quên hỏi: “Tại sao? Vì trị liệu hả?”
Lạc Uẩn và Phong Dã đối mắt hai giây, khuôn mặt đột nhiên phiếm đỏ.

Cậu đặt trà sữa lên bàn, không muốn nói dối vậy nên cố gắng làm giọng mình vừa lạnh nhạt như bình thường vừa tự nhiên hào phóng.

Chỉ cần cậu không xấu hổ, người xấu hổ sẽ là Phong Dã.

Thế nên Lạc Uẩn nghiêm mặt, giả bộ vẻ mặt lạnh nhạt bình thường, lạnh nhạt liếc Phong Dã.

“Tôi muốn hôn, có sao không?”
Phong Dã choáng váng, hầm hồ lắc đầu: “Không, không sao, cậu muốn hôn thì hôn.”
Nói xong, hắn nhéo đôi tai đỏ hồng: “Tôi sao cũng được.”
***
Tác giả có lời muốn nói:
Phong Dã: Tôi là người tùy tiện!
***
Tui cũng là người tùy tiện ꒰⑅ᵕ༚ᵕ꒱˖.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui