“Chuyện vừa rồi...."
Phong Dã mím môi, hắn cảm thấy vị ngọt ở lưỡi còn chưa hoàn toàn biến mất. Cho dù Lạc Uẩn có vì nguyên nhân gì mà hôn hắn, lòng hắn cũng vui vẻ đến mức bay được. Thình thịch thình thịch, rung cảm truyền từ tim lan ra khắp người.
Mắt hắn cứ dán vào người Lạc Uẩn, tựa như muốn khắc sâu dáng vẻ thiếu niên cười rộ lên vào lòng.
Môi hồng răng trắng, lung linh xinh đẹp.
Không nhịn được khiêu gợi người khác đến hôn một cái.
Ý nghĩ này lóe qua, Phong Dã hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhanh chóng nghiêng người về phía trước.
Một cái chạm môi đờn giản lại chặn ngang tiếng cười của Lạc Uẩn về lại.
“......”
Lạc Uẩn cứ thế bị hôn khi không phòng bị gì.
Cậu nhướng mày, trong mắt còn chứa nước: “Lần sau không được hôn tôi mà không báo trước như thế đâu.”
“Vậy thông báo trước là có thể hôn hả?” Phong Dã rũ mắt nhìn, đôi mắt đen nhánh tựa như dính mực, “Ý là vậy hả?”
“Cân não của cậu xoay nhanh đấy nhỉ?” giọng Lạc Uẩn trầm, hơi mang vẻ lười biếng, “Đương nhiên là không được rồi.”
Đôi mắt đen mang ánh sáng của nam sinh tối dần đi. Lạc Uẩn từ từ đứng dậy, cánh môi giương lên cười hắn: “Trước đó đã nói tôi muốn hôn thì hôn, còn cậu tùy tiện mà?”
Nói nữa, sức lực vừa rồi của Phong Dã cậu chưa quên.
Tính tình như thế trêu cũng thật thú vị, tựa như thả lỏng bằng cách nghe nhạc cũng không bằng.
Muốn ngắm nhiều hơn nữa.
“Được rồi, về thôi nào, muộn rồi đấy.” Lạc Uẩn đặt tay lên chốt cửa.
Phong Dã nói: “Từ từ đã.”
Hắn đứng dậy lấy túi quần áo ra, là một cái áo hoodie màu xanh biển. Phong Dã đưa áo cho Lạc Uẩn.
“Cầm giúp tôi nhé. Mấy ngày nay trời nóng dần, tôi mặc áo khoác thấy nóng lắm.” Phong Dã nói, “Giờ cậu mặc áo hoodie tôi đang mặc đi.”
Trị bệnh cần phải thường xuyên trao đổi chất dẫn dụ, trước mắt họ chỉ ở chung bình thường, và thêm vòng tay chứa chất dẫn dụ nữa mà thôi.
Khi trời lạnh, Phong Dã đưa áo khoác của mình cho Lạc Uẩn mặc.
Bây giờ trời nóng, Alpha có nhiệt độ cơ thể cao bao giờ cũng sợ nóng. Phong Dã không mặc áo khoác, nên cũng ít đi một cách thức trao đổi chất dẫn dụ.
Phong Dã vắt chéo tay xuống dưới, nắm lấy vạt áo kéo lên trên nhằm cởi ra.
Áo được vén lên, cơ bắp được rèn luyện cực tốt lộ ra ngoài. Cơ bụng sắp theo hàng chỉnh tề, khe rãnh rõ ràng, đường cong mượt mà, hai đường nhân ngư cực kỳ rõ ràng.
Càng có sức hút hơn đó là lưng quần Phong Dã thụt xuống thấp, lộ ra một góc quần nhỏ màu xám nhạt, nhìn thoáng qua còn khá là đẹp.
Nhìn xuống thêm chút nữa, Lạc Uẩn chợt nhớ kỳ phát tình lần trước, Phong Dã từ phía sau ôm lấy cậu, chỗ nhiệt độ kia cọ vào cậu.
Chợt nhận ra mình đang nhìn chỗ không nên nhìn, Lạc Uẩn hít sâu một hơi, ngước mắt nhìn mặt Phong Dã.
“Cậu mặc nhanh đi, còn phải đi học nữa.” Phong Dã cầm lấy áo hoodie màu xanh biển, hai ba động tác tự mặc cho mình.
Áo hoodie vừa cởi ra còn có nhiệt độ cơ thể, cuộn trong lòng ngực Lạc Uẩn.
Áo mặc chạy nhảy cả một ngày, áo hoodie đã sớm nhiễm đầy mùi chất dẫn dụ.
Mùi bạc hà lành lạnh tươi mới, mùi cây linh sam và vị tuyết. Lạc Uẩn không ngửi được mùi mồ hôi gây khó chịu.
Lạc Uân hỏi: “Ý cậu là để tôi mặc cái áo hoodie cậu đã mặc cả ngày á?”
“Đúng rồi, dù sao trời nóng tôi cũng chẳng mặc áo khoác.” Phong Dã nói, “Mau thay đi.”
“Vòng tay chứa chất dẫn dụ chắc cũng đủ rồi mà.”
Lạc Uẩn nghĩ đến cảnh bây giờ mình phải mặc áo khoác đã dán chặt với Phong Dã cả ngày. Tai bỗng dưng đỏ lên.
“Không đủ, có phải hôm nào bọn mình cũng ôm sắp hôn hít các kiểu đâu.” Phong Dã chuyển giọng, “Không mặc cũng được thôi. Sau này ngày nào cũng hôn một cái, lúc đó chất dẫn dụ mới đủ dùng.”
“Tôi vẫn nên mặc áo thôi.” Lạc Uẩn không nói hai lời, tròng áo hoodie vào cho mình.
Thế giới chỉ có mình Phong Dã buồn tủi: “...”
Nhưng mà nhìn thấy Lạc Uẩn mặc áo của mình, nhiễm chất dẫn dụ của mình. Phong Dã lại hết buồn.
Thấy cổ áo sơ mi kẹt ở phía trong, Phong Dã giơ tay sửa lại giúp cậu. Đốt ngón tay thon dài chạm vào yết hầu hơi nhô ra của Lạc Uẩn, có hơi ngứa, Lạc Uẩn nghiêng đầu tránh đi.
Tóc màu hạt dẻ càng làm da trắng thêm, lông mi Lạc Uẩn dày nhỏ dài, không phải cong vút mà hơi cụp xuống, hơi che đi đôi mắt hổ phách.
Càng nhìn càng thấy đẹp, tựa như một con mèo muốn được chăm sóc.
Bình thường chỉ biết dùng cằm nhìn chủ nhân, tính cách thì kiêu ngạo lạnh lùng. Nhưng khi con mèo ngoan ngoãn cho chủ nhân vuốt ve, tất cả sự chăm sóc đều đáng giá.
Phong Dã không nhịn được niết mặt Lạc Uẩn.
Giống như trong suy nghĩ vậy, mềm mềm, xúc cảm cực kỳ tốt.
Vừa niết dược vài giây đã bị Lạc Quẩn nhẹ nhàng đánh bay. Lạc Uẩn dùng mu bàn tay lau mặt: “Niết tôi làm gì?”
Phong Dã: “Thì...nhìn mềm mềm, không ngờ mặt cậu có nhiều thịt như thế, nhéo thích lắm.”
Nhất thời Lạc Uẩn không biết bị thiệt hay được khen nữa: “....”
Cậu nhìn dáng mặt Phong Dã, đường cằm rõ ràng, trên mặt chỉ có lớp thịt mỏng.
Thôi được rồi, mặt cậu có nhiều thịt hơn thật.
Thay áo xong, chất dẫn dụ của Phong Dã xoay vòng quanh Lạc Uẩn, chỉ cần cậu hơi cúi đầu là có thể ngửi được.
Tựa như dùng nước hoa Lẫm Đông vậy, chỉ là chất dẫn dụ này chỉ có Lạc Uẩn có độ xứng đôi 100% có thể ngửi được.
Trong mắt người khác, Lạc Uẩn chỉ mặc thêm một cái áo.
Người không để ý cậu sẽ không nhận ra, nhưng Lâm Khả lại là người để ý Lạc Uẩn.
Cậu ta nhìn hai người từ bên kia đang chậm chạp đi tới, tầm mắt dừng trên chiếc áo hoodie không chỉ lớn hơn một cỡ.
Không biết vừa rồi hai người làm gì, lúc về Lạc Uẩn lại mặc áo của Phong Dã?
Hai chiếc áo cùng một loại, nhìn từ xa tựa như....áo đôi vậy.
Cậu ta nhìn chăm chú quá, một người bạn hỏi: “Đã nói cậu từ bỏ Phong Dã rồi mà, sao bây giờ lại nhìn cậu ta nữa rồi?”
“Tớ không nhìn Phong Dã, tớ đang nhìn Lạc Uẩn.” Lâm Khả lạnh lùng đáp, “Không không thấy Lạc Uẩn có gì thay đỏi hả?”
Người bạn nhìn trên nhìn dưới, nghi ngờ hỏi: “Có đâu, có gì khác nhau à?”
Lâm Khả không đáp nữa, cậu ta chợt nhớ ai cũng bảo Phong Dã đang yêu đương.
Người nọ chắc chính là Lạc Uẩn.
***
Bên này, Lạc Uẩn và Phong Dã vừa vào lớp, chuông vào học vang lên ngay sau đó. Những người khác có khi không nhìn ra, nhưng Tô Nùng và Thượng Quan Nghị liếc mắt một cái đã nhận ra.
Nhìn thấy ánh mắt ý vị thâm trường của hai người, giọng Lạc Uẩn bình đạm: “Mặc áo của cậu ấy để trị liệu thôi.”
“À~” Tô Nùng rung đùi đắc ý, âm cuối kéo thật dài, cười buông tay: “Tớ chưa nói hai người có gì mà.”
Để chuẩn bị cho đại hội thể thao lần này, học sinh lớp ba tham gia bá danh đều tự giác tập luyện.
Nổi bật nhất trong đại hội thể thao hiển nhiên là từ hai lớp thể dục duy nhất của trường ra, nhưng có Phong Dã, học kỳ một lớp ba với hạng nhất không phân cao thấp, chỉ là cuối cùng vẫn thua bởi lớp thể dục.
“May mà năm ngoái không thua dưới tay lớp Từ Khinh Kính, nếu không ghét lắm luôn á.” Thượng Quan Nghị vô cùng ghét bỏ mà kể lể, “Nhưng mà tôi nghe mấy bạn bảo lần này Từ Khinh Kính bỏ ra nhiều công sức lắm, muốn kéo cả lớp lấy hạng nhất đấy.”
Phong Dã nghe xong, chỉ không mặn không nhạt mà đáp lại: “À.”
Hắn đang làm đề ôn luyện Lạc Uẩn cho hắn. Qua đợt bù lại những kiến thức cơ sở bị thiếu, đề toán cấp hai làm càng thuận buồm xuôi gió.
Thật ra Phong Dã không ngốc, hồi còn nhỏ đầu óc hắn cực kỳ lanh lợi, còn tham gia thi Olympic Toán. Chỉ là sau này không để tâm đến việc học nữa, từ từ rơi vãi càng nhiều.
“Không phải chứ, anh, anh đừng nỗ lực như vậy có được không?!” Thượng Quan Nghị kêu thảm thiết, lại nhớ đến đề Lạc Uẩn sắp xếp cho cậu ta, cậu ta còn chưa có làm, bất giác thấy hoảng loạn.
Trong từ điển của học sinh yếu chưa ba giờ có từ “hoảng loạn”. Trước kia, mỗi lần không học không làm bài tập, Thượng Quan Nghị cũng không sợ giáo viên, trong lòng còn chẳng có tý xíu cảm giác nào.
Bây giờ đổi thành Lạc Uẩn ra đề, cậu ta không làm, trong lòng cảm thấy áy náy.
“Vậy cậu còn không mau làm đi. Tôi nói cho cậu biết, cậu đừng có lãng phí lòng tốt của Lạc Uẩn, không thì cậu cũng đừng đi theo tôi nữa.”
“Tình nghĩa anh em giữa chúng ta chẳng lẽ còn không quan trọng bằng đề lớp trưởng ra nữa hả?” Thượng Quan Nghị nằm bò ra bàn như một bãi bùn mềm.
Phong Dã cười, quay đầu nói: “Cậu cảm thấy cậu quan trọng hơn tờ đề nữa à?”
Thượng Quan Nghị tức đến há mồm thở hổn hển, che lại ngực làm bộ dáng vô cùng đau lòng: “Không yêu nữa, người có vợ thì ghê ghớm lắm cơ!”
**
Vừa chạy vài vòng quanh sân thể dục xong, Lạc Uẩn đỡ Tô Nùng về.
Cả hai đều không phải người thường xuyên vận động.
Lạc Uẩn còn ổn, chỉ có trán với chóp mũi tiết ra mồ hôi. Cậu vặn nắp chai nước uống vài ngụm, yết hầu trượt lên xuống.
Một giọt mồ hôi chảy từ cằm rồi theo cổ áo trốn mất không thấy nữa. Vừa vận động xong, làn da trắng nõn hơi nhợt nhạt.
Phong Dã cứ ngắm như thế, quên mất chuyện làm bài luôn.
Vẫn là Lạc Uẩn nghe thấy tiếng lòng nên gập ngón tay gõ lên bàn hai cái: “Nhìn cái gì đấy?”
“.....” Phong Dã hoàn hồn, ngoài miệng hắn không dám nói, trong lòng muốn kêu một tiếng hết hồn.
Lạc Uẩn nghe thấy không nhịn được cười rộ lên, ánh mặt trời dừng trên người cậu, tựa như có một vòng ánh sáng vàng nhạt bao quanh vậy.
“Mệt muốn chết, a a a a, tôi thật khổ mà.” Tô Nùng thè lực tỏa nhiệt như chó.
“Tôi cảm thấy hạt mục bơi tiếp xúc của lớp chúng ta sắp chết yểu rồi.” Tô Nùng nói, “Làm sao bây giờ đây, tôi cảm thấy tôi sẽ là một gánh nặng cực lớn, chạy vài bước còn mệt như thế, chưa nói đến việc tôi chưa biết bơi lội nữa.”
Càng nghĩ càng tuyệt vọng, Tô Nùng cảm thấy trước kia mình không nên bị Trương Thiên Hà mê hoặc, viết xuống tên của mình.
Thượng Quan Nghị: “ Sợ cái gì, còn vài ngày nữa mà, cuối tuần tôi dạy cậu.”
Tô Nùng hỏi: “Đi hồ bơi nội thành hả?”
Thượng Quan Nghị: “Không phải, cậu không biết à? Trong nhà Phong Dã có cái bể bơi siêu lớn, bọn mình đi nhà cậu ấy tập.”
Tô Nùng trừng to mắt: “!”
“Nhà cậu còn có bể bơi nữa á?”
Lạc Uẩn cũng hơi kinh ngạc. Cậu biết nhà Phong Dã có tiền, nhưng khái niệm có tiền này cực kỳ mơ hồ. Bình thường Phong Dã mặc quần áo, trang điểm cũng khá khiêm tốn, ở chung cũng không cảm thấy khác những học sinh còn lại ở chỗ nào.
“Ừm, nhưng mà lâu rồi không dùng đến.” Phong Dã tùy ý nói, “Tôi làm xong rồi, cậu nhìn xem tôi làm sai chỗ nào với.”
Lạc Uẩn ừ một tiếng, nhận lấy sách ôn luyện nhìn thoáng qua.
***
Cuối tuần, thời thời gian đã hẹn, Lạc Uẩn mặc quần bơi ở đại hội thể thao năm trước.
Cậu vốn định ngồi xe điện ngầm qua, nhưng Phong Dã biết xong, nói muốn đến đón cậu.
Khi Lạc Uẩn ra đến cửa tiểu khu, Phong Dã đã đến rồi. Lần này hắn đổi cái xe khác, là một cái xe máy có tạo hình cực kỳ sáng mắt.
So với cái xe đen toàn bộ kia, cái xe nà Lạc y có vẻ khiêm tốn hơn nhiều.
Phong Dã hình như không để ý cậu, hơi dựa vào xe nghịch điện thoại.
Trước kia Lạc Uẩn vẫn luôn cảm thấy người còn trẻ đi xe máy nhìn ấu trĩ, cảm thấy trẻ con choai choai chưa đủ lông đủ cánh đi loại xe cực ngầu này là không đúng.
Xong khi nhìn thấy Phong Dã, cảm giác khó chịu kia mới biến mất.
“Đang nhìn gì vậy?” Lạc Uẩn đụng vào tay hắn, thoáng nhìn qua màn hình.
Khiến cậu bất ngờ đó là trên màn hình vậy mà lại là ảnh của mình, còn là hình ảnh sau khi cậu tham gia hạng mục bơi lội, đang đứng canh bể, cả người ướt dầm dề.
Trong hình, xuất sắc nhất vẫn là cặp chân dài kia, vừa trắng vừa thẳng, nước theo cơ bắp mảnh khảnh ở chân chảy xuống dưới. Tóc mái ướt đẫm bị vuốt sạch ra sau, cho dù trong camera không có hiệu ứng, gương mặt cũng đẹp không góc chết.
“Lướt đại thì thấy thôi, ảnh cậu bơi năm trước này, không thì... Tôi muốn tải xuống.”
Lạc Uẩn: “Cậu tải xuống cái cái này làm gì.”
Phong Dã tắt điện thoại, chân dài vượt ngang qua xe: “Trước đó tôi nhắn quản trị viên xóa đi, sáng nay người đó đáp lại, bảo buổi chiều sẽ xóa.”
Lạc Uẩn đội mũ bảo hiểm xong ngồi lên: “Cũng được. Sau đó thì sao, chuyện này với chuyện cậu lưu ảnh thì liên quan gì?”
“Thì, thì trước khi xóa ảnh, tôi muốn lưu cho mình trước.” Phong Dã mím môi đáp lại.
“......”
Trong nháy mắt, có nhiều ý nghĩ xẹt qua đầu cậu.
Đều là nam sinh, tuy cậu không nghĩ đến chuyện kia, nhưng dựa vào hiểu biết của cậu với Phong Dã lại cảm thấy hắn là người như vậy.
Cậu nghi ngờ hỏi: “Cậu lưu ảnh này.... Để kỷ niệm hở?”
Đối diện đôi mắt Lạc Uẩn, Phong Dã liếm môi dưới, lại nhớ đến chuyện phải từ từ bày tỏ.
Hắn hơi chột dạ: “Tôi có thể không chỉ dùng để kỷ niệm không?”
“Ví dụ như...buổi tối ở trên giường ngắm chẳng hạn.”
Lạc Uẩn đỏ bừng mặt: “.....Đương nhiên là không thể.”
- ----
Vốn định nhiều chương nữa mới đăng lên cho mọi người cơ, nhưng mà lười quá trời ý ( ・ั﹏・ั)
Mình lười beta nên có thể có chỗ sai chính tả, mọi người nhắc để mình sửa nhe.
Với cả, không thả sao thì mọi người bình luận cho mình vui với, mỗi bình luận của mọi người là động lực để mình edit đó. (´;ω;`)