Omega Hắn Thích Biết Thuật Đọc Tâm

Tô Nùng cũng sửng sốt, sau khi hiểu ra thì mặt đỏ lên. Cậu ta nhìn Lạc Uẩn, không thể tin được: "Rốt cuộc cậu là ai, mau trả Lạc Uẩn lại cho tôi!"

Sau đó cậu ta bị gõ đầu một cái. Mặt mày Phong Dã nghiêm lại, chất giọng trầm toát ra sự nguy hiểm.

"Cậu nói chuyện cho đàng hoàng, Lạc Uẩn là của ai?"

Tô Nùng ôm đầu, bẹp miệng quật cường nói: "Của tôi."

"Hả, cậu nói lại lần nữa?" Phong Dã đứng thẳng lên. Hắn đứng trước mặt Tô Nùng gây ra cảm giác rất áp bách.

Lạc Uẩn đơ mặt, thậm chí có chút cạn ngôn.

"Cậu ấy chính là bạn của tôi!" Giọng Tô Nùng run rẩy, cậu ta quay đầu gọi Thượng Quan Nghị: "Nhìn đủ chưa, cậu chỉ trơ mắt nhìn tôi bị bắt nạt thôi à?"

Thượng Quan Nghị hơi mở to mắt, vén tay áo lên: "Anh bắt nạt cậu ấy làm gì, có giỏi thì đánh với em này?"

"Đánh với mày? Được chứ, biết bảo vệ cơ đấy." Phong Dã liếm môi dưới, "Ra ngoài đánh, trong này nhỏ quá."

"..." Lạc Uẩn nhấc chân đá Phong Dã: "Anh ra vẻ ngầu ngầu làm gì, có chán không thế."

Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, cánh môi mỏng của Phong Dã vểnh lên: "Anh nghe lời em, không đánh."

Lạc Uẩn gật đầu tán thưởng, lại nghe thấy Phong Dã bỗng bật cười: "Em vừa cảm thấy anh ra vẻ ngầu hả?"

"Không phải à?"

“Hóa ra em cảm thấy vừa rồi anh đẹp trai."

Vành tai Lạc Uẩn hơi đỏ lên: "..."

[Vợ lại xấu hổ rồi]

[Đáng yêu quá]

[Đáng yêu]

Trên đường về lớp, Lạc Uẩn chọc cánh tay Phong Dã. Phong Dã cao nên hơi cúi người để nghe Lạc Uẩn thì thầm.

"Không phải vừa rồi anh đẹp trai đâu."

Phong Dã vốn tưởng Lạc Uẩn định nói gì, không ngờ lại là câu này. Hắn nheo mắt, giọng hơi trầm xuống: "Không đẹp trai thật à?"

Lạc Uẩn đối mắt với hắn, khựng mấy giây mới nói: "Thật ra, anh vẫn luôn đẹp."

Nói xong, cậu bước nhanh lên trước đi cạnh Tô Nùng.

Phong Dã còn nghệt ra tại chỗ, tim đập thình thịch không chịu khống chế. Hắn nhìn bóng dáng mảnh khảnh của Lạc Uẩn, nhỏ giọng cười:

"Em chọc ghẹo anh làm gì, sớm muộn gì cũng bị em ghẹo chết mất."


***

Đề thi cuối kì lần này do trường Số I ra nên theo lệ thường ban cán sự sẽ đến văn phòng chấm bài giúp giáo viên.

Lạc Uẩn được phân công chấm phần tổ hợp khoa học tự nhiên. Môn sinh với hóa đã có đáp án rõ ràng, còn vật lý phải cho điểm theo các bước.

Chồng bài thi của cậu chắc là của lớp bình thường, một số bài khó một chút mà nhiều người không tính được.

Lạc Uẩn chấm xong một tờ, lật sang tờ khác, thấy nét chữ rất quen thuộc. Cậu dừng lại nhìn sang họ tên, quả nhiên là Phong Dã.

Ở trong trường thôi nên không cần chú ý quá nhiều, không cần phải che tên lại.

Cậu chỉ liếc nhìn phần chọn đáp án thấy đúng cũng tương đối.

Lạc Uẩn rút bài thi ra, đưa cho Dương Nghi Lan ngồi đối diện. Đối phương ngẩng đầu hỏi: "Sao thế?"

"Cái này của Phong Dã, cậu chấm nhé?"

Dương Nghi Lan đẩy kính lên, cười trêu: "Tránh tị hiềm hả? Tôi hiểu mà."

Cán sự lớp khác cũng trộm cười theo, đúng lúc giáo viên môn Sinh đi vào, thuận miệng hỏi: "Tị hiềm gì thế?"

Không ai dám tiếp lời, giáo viên cầm bài thi lên nhìn, thấy là của Phong Dã. Thầy lướt qua đáp án: "Không tệ, lượng CO2 này tính đúng rồi."

"Vậy nên, ai muốn tránh tị hiềm với Phong Dã vậy?"

Giáo viên sinh hỏi, mắt lại nhìn Lạc Uẩn. Đầu Lạc Uẩn hơi phình to lên, cậu suy nghĩ mấy giây, không nhanh không chậm nói: "Phong Dã là bạn cùng bàn của em, em chấm đến bài của cậu ấy nên muốn nhờ Dương Nghi Lan chấm ạ."

"A? Em ấy chỉ là bạn cùng bàn của em thôi à?" Đôi mắt của giáo viên môn sinh hàm chứa nụ cười tinh quái.

Ban cán sự lớp khác lại cười trộm theo.

Mặt Lạc Uẩn đỏ lên. Vấn đề này cậu không có cách trả lời được.

Văn phòng đang nghiêm túc bỗng trở nên vui vẻ hẳn.

***

Giúp giáo viên chấm bài xong, Lạc Uẩn được chia một hộp cơm trưa và hộp sữa bò.

Ra đến sảnh khu dạy học, thoáng thấy bóng dáng Phong Dã đến đón, cậu nhảy nhót xuống bậc thang.

Lạc Uẩn ngả về trước theo quán tính. Đuôi lông mày Phong Dã nhếch lên, vươn tay đón được cậu.

"Giống hệt con thỏ." Phong Dã nhìn đồ trong tay cậu, "Cả một buổi sáng mà chỉ được có từng này."

Hộp sữa là sữa bò nguyên chất. Lạc Uẩn bóc vỏ ống hút, cắm xuống, đưa đến bên miệng Phong Dã: "Không thì sao, chẳng lẽ còn bảo giáo viên phát tiền lương nữa hả? Anh uống đi, bây giờ em không muốn uống cái này."


Phong Dã hút một ngụm theo bản năng. Hắn nhận lấy hộp sữa, ngón tay hai người chạm nhẹ. Phong Dã hỏi: "Uống cái này xong không bị đau bụng đấy chứ?"

"Sao lại đau bụng?"

"Cảm giác hộp sữa từng được giáo viên cầm tràn ngập hơi thở trí tuệ."

Khóe miệng Lạc Uẩn giương lên, phát ra tiếng cười mềm nhẹ: "Vậy anh uồng nhiều một chút, uống vào cho anh thêm trí thông minh."

"Cảm ơn vợ đã quan tâm anh." Phong Dã nhìn cậu cười cũng cười rộ theo.

"Trộm nói cho anh tin tốt nè." Lạc Uẩn nói với vẻ thần bí.

"Tin tốt á?"

Lạc Uẩn cắn môi, âm giọng nhẹ nhàng: "Tổng điểm vật lý của anh hơn 24o điểm. Đề lần này rất khó, chỉ cần điểm trung bình các môn được 100 thì hạng đầu đã ổn rồi."

"Em vui đến vậy à?" Khóe môi Phong Dã dính một chút sữa bò. Hắn xoa mái tóc mềm mại của Lạc Uẩn, "Còn vui hơn anh nữa."

"Bởi vì nếu anh đạt được mục tiêu thì sẽ rất vui đó." Khuôn mặt tinh xảo của Lạc Uẩn nở nụ cười.

Phong Dã chợt cảm thấy cậu đẹp vô cùng, như tỏa sáng dưới ánh mặt trời vậy.

Lạc Uẩn vẫn luôn đẹp như thế.

***

Ngày hôm sau đã có xếp hạng cả khối, Nhậm Doanh mới gửi vào nhóm, học sinh ào ào vào xem.

Mọi người tìm tên của mình trước, xem có tiến bộ hay thụt lùi gì không. Xem thành tích của mình xong mới đi xem của người khác.

[Thành tích của lớp trưởng lù lù bất động luôn, trâu bò thật]

[Trâu bò thật +1]

[+10086]

[Đề khó như vậy mà cũng có thể đạt 705 điểm. Tuyệt thật đấy, thành tích của tôi cả đời đều không thể mở đầu bằng số 7 được]

[Nghỉ hè năm nay lại không được chơi thỏa thích rồi]

[Tôi đẹch, thành tích của Phong Dã tăng nhanh thật đấy]

[Ông đây cũng muốn yêu đương a a a!]


Tin nhắn này nhanh chóng bị rút lại, nhưng phần lớn học sinh lớp 3 vẫn thấy, sôi nổi gửi một chuỗi dấm ba chấm.

Khi có phiếu điểm, Phong Dã và Lạc Uẩn đang ở nhà chơi game.

Thấy tin nhắn trong nhóm, Lạc Uẩn download tập tin, nín thở tập trung tìm tên của Phong Dã.

Ngữ văn 109, tiếng Anh 92, toán 112.

Tổng điểm 550?

Lạc Uẩn sửng sốt, biểu cảm nhìn rất ngốc nghếch.

"Kết quả không tốt hả?" Phong Dã thò đầu qua ngó, chưa kịp nhìn rõ, mặt hắn đã bị hôn bẹp một miếng. Đôi mắt Lạc Uẩn sáng ngời, cả người tràn ngập sự vui vẻ: "Không phải, anh thi rất tốt, 550 điểm!"

Phong Dã có chút không thể tin được, cầm điện thoại ra trước mặt mình xem điểm từng môn.

Cái tên phía trước thật sự là hắn.

Hắn thật sự thi được 550 điểm?

Phong Dã không biết nên hình dung tâm trạng bây giờ như thế nào. Tất cả nỗ lực không thể tính toán chợt hóa thành thực thể xuất hiện trước mắt.

Học tập mang đến sung sướng muộn màng.

Cảm giác này thật khó để miêu tả.

Phong Dã hít một hơi làm mình bình tĩnh, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không biết có đạt hạng đầu hay không."

Nghe vậy, Lạc Uẩn cười thành tiếng, lười biếng dựa vào vai Phong Dã: "Chắc chắn là được. Đề khó như thế vậy mà anh vẫn đạt được điểm cao như thế này mà."

"Em hưng phấn như thế, để người khác thấy có khi lại hiểu nhầm có phải anh đậu Yến Đại rồi hay không đấy." Ngón tay Phong Dã nhéo khuôn mặt mềm mại của Lạc Uẩn.

"Nhưng mà em rất vui." Phần lớn trọng lượng của Lạc Uẩn đè lên người Phong Dã. Cậu bấm mở xếp hạng cả khối, xác nhận Phong Dã đạt hạng đầu, còn hơn 20 điểm.

Sợi tóc ngốc trên đầu cũng lắc lư theo.

"Anh có muốn nói với người nhà không?" Lạc Uẩn hỏi.

"Nói cho ba á?" Phong Dã sửng sốt, "Chắc không cần đâu."

"Nhưng em cảm thấy họ nghe được tin này sẽ rất vui." Lạc Uẩn chớp chớp mắt.

Phong Dã hơi chần chừ: "... Có không?"

Phong Dã chưa tùng thảo luận với ngươi nhà về chuyện này. Nghe tiếng rung truyền ra từ điện thoại, tim hắn đập thình thịch.

Cuộc gọi được nhận, giọng đầu bên kia rất dịu dàng: "Tiểu Dã?"

Phong Dã bỗng thấy khát nước, sinh ra xúc động muốn ngắt cuộc gọi. Dưới ánh mắt cổ vũ của Lạc Uẩn, hắn lắp bắp thông báo kết quả thi cuối kì.

Hắn tuyệt đối không mong chờ câu khen ngợi đâu.

"Con thi tốt như vậy á? Xem ra chỉ cần Tiểu Dã nhà ta muốn làm thì không có chuyện làm không tốt. Con nói xem, muốn quà gì nào?"

Lăng Ý Tuyết nhìn Phong Yến, khóe miệng bất giác cong lên: "Anh không khen Tiểu Dã hai câu à?"


Phong Yến thoáng trầm mặc, còn căng thẳng hơn bàn chuyện hợp đồng nữa. Hắn khô khan nói: "Con rất giỏi."

Vành tai Phong Dã bỗng đỏ lên.

Lạc Uẩn nhìn mà muốn cười, nhưng ngại cười ra tiếng.

"Con không muốn gì cả, chỉ nói một chút vậy thôi, hai người đừng quá để ý." Phong Dã liếm cánh môi khô khốc.

"Gần đây chi nhánh của công ty có cho ra trang sức cho cặp đôi, ba bảo họ mang qua cho con." Phong Yến trầm giọng nói.

Phong Dã vốn không cần có quà, nhưng nghe đến đồ đôi, lòng Phong Dã lại nhộn nhạo.

Hắn đáp: "Vâng... Nếu ba cứ khăng khăng cho thì cũng không phải không được."

Lạc Uẩn nghẹn cười, khuôn mặt đỏ chín. Cậu nằm ngửa ra sô pha, đuôi mắt cười ra nước mắt.

"..." Phong Dã liếc cậu một cái, tầm mắt xẹt qua vòng eo thon nhỏ của cậu. Hắn dời mắt, kéo vạt áo của Lạc Uẩn xuống.

Phong Yến: "Ừ, là ba khăng khăng cho."

Lăng Ý Tuyết cũng cười rộ lên.

***

Hôm sau, Lạc Uẩn và Phong Dã lần lượt nhận được điện thoại của Nhậm Doanh bảo là nhà trường muốn đổi ảnh vinh danh trên hành lang và tầng 3 của trường.

Khi bọn họ đến, Tô Nùng và Thượng Quan Nghị cũng đang ở. Tô Nùng đạt hạng 4 cả khối, thành tích của Thượng Quan Nghị cũng tiến bộ nhanh chóng.

Địa điểm chụp là ở sân trường, người chụp cho họ là chủ tịch hội học sinh Chu Độ Văn.

Chu Độ Văn mặc quần áo lao động, đằng sau còn có học sinh giúp điều chỉnh ánh sáng. Trận địa có vẻ rất chuyên nghiệp.

Đầu tiên là chụp top 20 riêng, nhiều người theo thứ tự như vậy đã sắp đến buổi trưa.

Bên ngoài mọi người đều nóng vô cùng, đặc biệt là Phong Dã. Hắn mặc áo thun đen nên rất hút nhiệt.

Nhưng trên mặt hắn không xuất hiện sự mất kiên nhẫn. Đến khi Chu Độ Văn chụp cho hắn, Phong Dã thấp giọng nói: "Phiền cậu rồi."

Chu Độ Văn lắc đầu: “Không có gì, chúc mừng cậu, lần này tiến bộ rất nhiều."

"Cảm ơn." Phong Dã nhìn lướt một vòng, chỉ cây hoa sơn chi: "Tôi đứng ở đó chụp được không?"

"Được." Chu Độ Văn gật đầu.

Sau khi hình chụp dán lên xong, official website của trường Số I cũng thay ảnh mới.

Mặt trời tháng 7 rất đẹp, Lạc Uẩn cố ý lôi kéo Phong Dã đến trường.

Lạc Uẩn là hạng nhất khối, Phong Dã là người tiến bộ nhiều nhất, vị trí tuyên dương của hai người đúng lúc gần nhau.

Phía trên là Lạc Uẩn mặc áo sơ mi trắng, cươi tươi như ánh mặt trời.

Phía dưới là Phong Dã mặc một chiếc áo đen tay ngắn đơn giản. Phía sau là cây hoa sơn chi.

***Hết chương***


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận