Omega Hoa Hồng Duy Nhất Của Vũ Trụ


“Này! Đằng kia! Đứng yên đó!”
“Tôi là trưởng phố của phố Grassy, ai cho phép các cậu tự tiện tiến vào sa mạc Gobi?”
Mặt trời của tinh cầu Darkness ác liệt vô cùng, hun nóng đến mức sóng nhiệt trên sa mạc cuồn cuộn y như chiếc nồi sắt bị đốt đến đỏ bừng trên củi khô, lúc nào ở đâu cũng có thể ngửi thấy mùi khét.

Người cất tiếng không chút khách khí kia đứng ở chỗ ngược sáng, nhìn từ xa không rõ diện mạo.

Mãi đến khi người đó tới gần Tước Thu mới thấy rõ là một người đàn ông trung niên khoảng chừng ngoài bốn mươi tuổi, sau lưng còn đeo một cái túi cao bồi cao chừng nửa người.

Người này mày rậm mắt to, thân hình cao lớn, quần áo và túi cao bồi do giặt nhiều nên hơi bạc màu, nhiều chỗ chắp vá, hiển nhiên điều kiện sống không tốt lắm.

Nhưng mình mẩy hắn khá sạch sẽ, sống lưng thẳng tắp, từ ánh mắt đến khí chất không hề giống kẻ gian ác.

Ra-đa nhỏ của Tước Thu không có động tĩnh, cậu cảm giác người đàn ông trước mắt không có ác ý với mình nên thoáng thả lỏng, bỏ đòn tấn công đang chực chờ xuống, ngoan ngoãn nắm tay Mao Mao đứng yên tại chỗ.

Người nọ sải bước tới, từng đợt gió lớn thổi tung cát vàng theo gót giày của hắn, gần như bao phủ toàn bộ.

Vừa tới gần, không đợi Tước Thu lên tiếng thì người kia đã cất giọng nghi ngờ: “… Omega sao?”
Dường như hắn chưa dám xác định, lùi về sau rồi đánh giá Tước Thu từ trên xuống dưới, trong đôi mắt đen nhánh tràn ngập vẻ khó tin.

“Xinh đẹp trẻ trung …” Mọi đặc điểm trên người Tước Thu đều vô cùng phù hợp với khuôn mẫu mà Omega nên có, nhưng hắn vẫn không dám kết luận.

Omega thường sẽ được bảo vệ nghiêm ngặt, sao có thể xuất hiện ở tinh cầu Darkness được chứ?
Xuất hiện ở tinh cầu Darkness thì cũng thôi, nhưng còn lang thang trong sa mạc Gobi hiu quạnh không người nguy hiểm trùng trùng?
“Cậu thật sự là Omega ư?”
Tước Thu khẽ gật đầu, xem như chấp nhận thân phận của mình ở thế giới này: “Ừm…”
Lời còn chưa dứt thì người nọ đã trừng to hai mắt.

Đầu tiên là dòm Tước Thu, sau đó là ngước nhìn mặt trời trên cao, dáng vẻ hắn hết sức khiếp sợ đến không điều chỉnh nổi âm lượng: “Đây là khu ổ chuột của tinh cầu Darkness, omega đi đâu mà lạc tới đây?”
Bây giờ đến lượt Tước Thu khó hiểu, chẳng lẽ khu ổ chuột thì không có Omega sao?
Cậu là một người ngoại lai mới đến, đương nhiên không biết đâu chỉ mỗi khu ổ chuột là không có Omega, mà ngay cả chủ thành của tinh cầu Darkness cũng không có được bao nhiêu Omega cả.

Người đàn ông trung niên tự xưng là trưởng phố của phố Grassy này, đó giờ chưa từng thấy Omega nào trẻ tuổi xinh đẹp như cậu.

Hắn khiếp sợ không thôi, mất hồi lâu mới miễn cưỡng tìm lại được chút lý trí nhưng giọng vẫn lắp bắp, đâu còn vẻ hung thần ác sát như ban đầu.
Phản ứng đầu tiên của hắn chính là đau lòng lo lắng, cứ lẩm bẩm: “Sao Omega lại phơi dưới ánh mặt trời sa mạc Gobi vậy chứ, ai mang cậu đến đây nhất định phải bị bắn chết mới được.”
Hắn vừa lải nhải vừa đào bới trong ba lô, cuối cùng moi được một cái dù đen hơi rách nát.

Vốn hắn định đưa cho Tước Thu nhưng vừa thấy làn da trắng nõn như ngọc của Omega bé nhỏ, lại cúi đầu nhìn bàn tay đen sạm nứt nẻ cùng dáng vẻ nghèo nàn của mình, người đàn ông bỗng thấy xấu hổ.
Vì thế, chiếc dù cứ chần chừ cứng đờ giữa không trung.
Tước Thu mới dòm đã biết người đàn ông này đang rối rắm, cậu không do dự mà nhận lấy chiếc dù đen từ tay hắn, sau đó mở ra che cho ba người.

Mao Mao mới chào đời chưa lâu nên hơi nhát, cậu nhóc sợ hãi kéo góc áo Tước Thu, trốn sau lưng cậu.

Có điều trẻ con luôn hiếu kỳ, nhóc bèn lớn gan ngửa mặt quan sát ông bác xa lạ kỳ quái bằng đôi mắt to màu xám nhạt.
Người đàn ông cũng giật mình vì hành động của Tước Thu, hồi lâu mới bình tĩnh được, gương mặt màu lúa mạch phơi nắng đến rám nắng đỏ ửng.
Hắn cười ngượng ngùng: “Khụ khụ, ừm, cậu đừng chê cười tôi.

Chẳng mấy khi tôi được thấy Omega nên mới…vậy…”
“Hầy, cậu không chê tôi là được rồi.

Chiếc dù kia là hàng đào thải mà khu chủ thành bỏ đi nhưng dùng để tránh bức xạ thì vẫn ổn.

Omega yếu ớt như cậu, sao có thể tiếp xúc với ánh mặt trời mà không có bất kỳ bảo vệ nào được chứ.”
Hắn chưa nói thì thôi, bây giờ nghe hắn nói thì Tước Thu mới chú ý mặt trời trên tinh cầu này không giống ở Trái Đất.

Nóng hơn, gắt hơn, chẳng khác gì quả cầu lửa nóng rực khổng lồ treo trên bầu trời, hút cạn hết nước.

Nếu như đặt chậu hoa dưới ánh mặt trời, e rằng sau buổi chiều thì đã héo queo rồi.
Canary là giống tốt nhất trong các loài hoa hồng, dù hoàn cảnh có khắc nghiệt đến đâu vẫn thích ứng được, nên Tước Thu không thấy khó chịu mấy.

Hơn nữa cậu đâu phải Omega, tất nhiên không yếu đuối đến mức chút bức xạ mặt trời cũng chịu không nổi như trưởng phố nghĩ.

Mắt thấy sắp đến giữa trưa, trưởng phố lo lắng cho sức khỏe của Tước Thu nên gom hết can đảm ngỏ lời: “Gió cát ở đây quá lớn và không an toàn, cậu theo tôi trở về phố Grassy trước nhé?”
Người đàn ông bối rối thấp thỏm không dám nhìn thẳng vào mắt Tước Thu, sau đó cố gắng ưỡn ngực ra vẻ thản nhiên vì lo bị coi là kẻ xấu đang chột dạ.
Ai cũng mơ ước sự thiên vị và ưu ái của Omega, nhưng đối với những Omega khó tính thì sự thiên vị và ưu ái này không phải dễ dàng mà lấy được.
Trưởng phố vốn tưởng cậu sẽ từ chối, nhưng không ngờ Omega nhỏ tuổi xinh đẹp ấy lại đồng ý ngay tắp lự.

Tước Thu gật đầu, không hề cảm thấy việc đi cùng với người đàn ông trung niên này có gì là sai, cậu nói: “Vậy phiền ngài đi trước dẫn đường.”
Dương Thụ ngơ ngác, mất lúc lâu mới hiểu Tước Thu nói gì.

Khi biết Omega này bằng lòng đi theo mình thì vui mừng khôn xiết, bước chân giẫm lên cát sỏi cũng thấy nhẹ nhàng hơn hẳn.

Ông chú hơn bốn mươi tuổi, giờ đây lại vui vẻ giống như một đứa bé kích động vậy.

Hắn vội vàng làm theo ý Tước Thu, đi trước dẫn đường cho cả hai, nửa thân mình hứng chịu bức xạ mặt trời ác liệt cũng không để ý.

Đi một chốc, hắn lại quay đầu nhìn Tước Thu giống như trông chừng báu vật quý giá vậy.

Tước Thu nhạy bén phát giác sự chuyển biến từ lúc bắt đầu cho rằng cậu là kẻ xâm nhập, đến khi biết cậu là Omega thì thái độ của trưởng phố đối với cậu hình như có hơi cẩn thận quá mức, còn e dè hơn cả Kim Lợi ở trên tàu Elibiz nữa.

Mao Mao bất an kéo góc áo của Tước Thu, im lặng chớp chớp cặp mắt xám to tròn nhìn cậu.

Tước Thu dừng chân xoa đầu nhóc.
Lúc này trưởng phố mới chú ý một tay của Tước Thu đang cầm dù, lập tức nóng ruột giậm chân giành dù từ tay Omega, sau đó che nắng thay cậu.
“Tôi sơ ý quá, vậy mà lại để cậu cầm dù.”
Tước Thu hơi khựng, định lấy dù về nhưng nghĩ làm vậy sẽ khiến trưởng phố bất an thêm nên thôi.
Dọc đường Tước Thu đã biết trưởng phố tên là Dương Thụ, sinh ra ở khu ổ chuột, lăn lộn trên vùng sa mạc Gobi của tinh cầu Darkness này hơn bốn mươi năm, được nhóm cư dân nhất trí bầu làm trưởng phố, phụ trách bảo vệ an ninh của khu vực này… Ban đầu thái độ của hắn kém như thế cũng bởi gần đây có vài kẻ lạ mặt quanh quẩn ở gần sa mạc Gobi, hình như là đang tìm cái gì đó, mới nhìn đã biết không phải dạng tốt lành gì.

Vừa khéo hắn đụng trúng Tước Thu, Dương Thụ tưởng cậu là đồng bọn của đám người kia nên mới chạy ra cản đường.

Giới thiệu bản thân xong, Dương Thụ chỉ một thị trấn nhỏ cách đó không xa, nói: “Phía trước là phố Grassy, cuốc bộ thêm vài phút nữa là tới.

Phố Grassy được bao bọc bởi sa mạc Gobi, đi thẳng vào là chủ thành.

Tháng nào chủ thành cũng đào thải rất nhiều vật tư mà bọn họ không dùng nữa, một trong những công việc của tôi và những thanh niên trên đường là chọn lựa và mang vật tư về.”
Nói rồi hắn xoay chiếc dù đen trong tay: “Ví dụ như cái này, cũng là thứ bọn họ đã đào thải đó.

Đừng nhìn nó khác dù bình thường mà lầm, trông cồng kềnh thế thôi chứ hiệu quả chống bức xạ thiên hà thì không hề yếu chút nào.”
Bức xạ ở thế giới này không phải bức xạ cực tím mà Tước Thu nghĩ đến lúc đầu, mà nó là một loại bức xạ có thể gây ra bệnh về gen, thậm chí là bức xạ ô nhiễm gây tử vong.

Dương Thụ thở hắt, cảm thán: “Hầy, tinh cầu Darkness không giống như tinh cầu Capital có hàng rào tự vệ chống bức xạ thiên hà và siêu mặt trời, nơi đây chỉ có thể dựa vào sức người mà chống đỡ thôi.”
Theo lời Dương Thụ, có vẻ bức xạ thiên hà là một thứ rất đáng sợ nên hắn mới ghét mặt trời ở tinh cầu Darkness đến vậy.

Nhưng Tước Thu nhớ lúc mới gặp Dương Thụ, hắn đâu có bung dù nhỉ?
Đối với sự thắc mắc của Tước Thu, Dương Thụ giải thích: “Tôi là Beta, ảnh hưởng từ bức xạ do mặt trời, mặt trăng hay bão vũ trụ gây ra cho Beta và Alpha không mạnh lắm.

Nhưng với một Omega yếu ớt như cậu thì đó sẽ là mối nguy hiểm chết người đấy.”
Yếu ớt ư?
Tước Thu chửi thầm, cậu thì dòm yếu chỗ nào chứ?
Dương Thụ nói vậy, anh em linh cẩu cũng bảo y chang, cả Kim Lợi rồi Felix.

Bọn họ đều đối xử cậu như đồ dễ vỡ.

Tước Thu chưa bao giờ nghĩ bản thân yếu đuối nhưng ngặt nỗi cậu mới tu thành hình người chưa lâu, tính theo kiểu nhân loại thì cậu chỉ là thiếu niên đang dậy thì thôi.

Huống chi vẻ ngoài của Tước Thu chẳng hề có tính công kích, nom vô cùng ngây thơ xinh xẻo, so với những người cùng lứa thì cậu còn nhỏ con hơn.
Chẳng qua trông cậu không thích cười cho lắm, xa cách với người khác, nhưng đây không phải vấn đề lớn gì với người của đế quốc cả.
Omega đa phần yếu ớt và kiêu căng.

Cực giống tính cách của Tước Thu đây, thích đắm chìm trong thế giới của mình và xa cách với mọi người, như cậu là đã thân thiện lắm rồi.
Mà đôi mắt vàng của cậu quá mức thuần khiết sáng trong nên so với các Omega bình thường khác, Tước Thu mang cảm giác mong manh dễ vỡ hơn.

Tựa như búp bê lưu ly đắt tiền được đặt trong tủ kính vậy, làm ai đến gần cũng phải hết sức cẩn thận rón rén, thở cũng không dám thở mạnh vì sợ sẽ dọa đến cậu.
Dương Thụ y vậy đấy, trừ lúc đầu lớ ngớ hiểu lầm ra thì giờ thái độ của hắn đối với Tước Thu cẩn thận đến mức không thể cẩn thận hơn.
Hắn nhích khẽ, cố gắng che chắn cho Tước Thu thật tốt dưới dù, mặc kệ nửa thân bên của mình đã bị ánh mặt trời tàn ác nướng đến đỏ bừng.

Dương Thụ oán giận: “Hình như bức xạ thiên hà năm nay tồi tệ hơn những năm trước rồi.”
“Bức xạ thiên hà cụ thể là gì thế?” Tước Thu hỏi.
Dương Thụ không suy nghĩ, trả lời theo bản năng: “Hơn ngàn năm trước, một mảnh thiên hà gần đế quốc nhất đã xảy ra một vụ nổ lớn, năng lượng khổng lồ cấp bậc hố đen tràn ra đã ảnh hưởng trực tiếp đến tất cả tinh cầu của đế quốc.

Trong suốt mấy chục năm, đế quốc đều bị bao phủ trong một vùng bức xạ nguy hiểm tối tăm không có ánh mặt trời, đại nạn ập đến mà không có bất cứ dấu hiệu nào.

Đó cũng chính là lần mà gen của con người bị ô nhiễm và buộc phải thay đổi, rồi kể từ đó nó phát triển nên những căn bệnh gen làm vô số người lao đao.”
Giờ Tước Thu đã hiểu, bảo sao linh khí ánh mặt trời ở nơi này rất mỏng manh, mỏng đến độ không bằng một phần mười ở trái đất.

Cậu cúi đầu nhìn Mao Mao, sợi râu màu bạc của nhóc giống như nhận thấy được tầm mắt từ cậu, vui vẻ mà lắc qua lắc lại.
Nếu không nhờ vỏ trứng của Mao Mao bổ sung linh khí bị tổn thất mà chỉ dựa vào việc hấp thụ linh khí ánh mặt trời của tinh cầu Darkness, thì Tước Thu thật sự không biết phải hấp thụ đến tháng nào năm nào mới có thể khôi phục lại được thực lực trước kia nữa.

Dương Thụ nói thêm: “Tuy bức xạ mang đến sự hủy diệt và tai nạn khủng khiếp, nhưng đồng thời nó cũng làm cho nhân loại có được năng lực siêu tự nhiên và tuổi thọ kéo dài, thật khó để nói đây là chuyện tốt hay chuyện xấu.”
“Nhưng mặc kệ là tinh cầu Darkness hay đế quốc, Beta luôn chiếm phần lớn nên bệnh về gen của bọn tôi sẽ không quá nghiêm trọng.

Làm thế nào để cứu những Alpha mạnh mẽ và một phần Omega thoát khỏi vực thẳm của bệnh về gen mới là vấn đề của mấy ông lớn.

Người dân ở phố Grassy chỉ hy vọng mỗi ngày đều bình an sống sót là được rồi.”
Dương Thụ chỉ là một beta bình thường như đa số người, Omega giỏi trị liệu hay Alpha mạnh mẽ thì có liên quan gì hắn đâu.
Giống như hắn nói, thật khó để kết luận là chuyện tốt hay chuyện xấu.
Giải thích xong, Dương Thụ lơ đãng hỏi: “Này? Sao cậu không biết gì hết vậy?”
Hắn hơi thắc mắc, bởi vì đó là kiến thức cơ bản đến con nít ba tuổi cũng biết mà.
Tước Thu đáp: “Tôi đến từ một tinh cầu xa xôi, chẳng có bất kỳ thông tin gì về đế quốc cả.”
Lý do này chứa đầy sơ hở, nếu đặt ở trên tàu Elibiz thì chắc chắn không lừa ai được nên cậu vẫn một mực giữ im lặng, trừ những lúc cần thiết thì phần lớn thời gian cậu luôn bày xích giao tiếp.
Còn Dương Thụ thì bị ràng buộc ở vùng sa mạc Gobi nho nhỏ này từ lúc chào đời, là tầng lớp dưới cùng của tinh cầu Darkness.

Nên hắn không biết và cũng không có bất kỳ con đường nào để hiểu biết về thế giới bên ngoài, hơn nữa hắn còn có một sự tín nhiệm mù quáng đối với các Omega, yếu tố môi trường sống khiến hắn tin lời giải thích của Tước Thu ngay tắp lự.
“Vậy à, quê hương của cậu may mắn lắm, nói không chừng còn là tinh cầu chưa từng chịu bức xạ thiên hà.” Vị trưởng phố hiền lành ngó sang Tước Thu, trừ thương tiếc còn có thêm hâm mộ, từ tận đáy lòng chưa từng hoài nghi tính chân thật của những lời này.

Dương Thụ cho rằng Tước Thu không có hộ khẩu của đế quốc, nên mới bất đắc dĩ trốn đến tinh cầu Darkness.

“Omega nhỏ đáng thương.” Ánh mắt hắn nhìn Tước Thu tràn đầy hiền từ và thương xót.

Tước thu: “…”
Cậu hết cách, đành nhẹ nhàng “ừm” đáp lại..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui