Omega Hoa Hồng Duy Nhất Của Vũ Trụ

Tước Thu đoán được ý đồ của ông ta ngay từ lúc quản gia Beta mời cậu rồi, nhưng cậu chưa từng nghĩ sẽ giúp Fax.

Sao phải giúp?

Sao phải giúp kẻ đã hại chết nhiều Alpha vô tội mà còn ỷ vào quyền thống trị của quý tộc để ép bức dụ dỗ cậu phải khai thông tinh thần lực cho lão?

Dựa vào đâu mà lão được quyền thoát khỏi báo ứng?

Trong mắt Tước Thu, hạng người như vậy phải nếm trải cảm giác bị bệnh gen giày vò đến chết và nỗi đau khi nhìn thấy bản thân dần hóa thú. Nhưng cậu bỗng nảy ra suy tính khác, chỉ dùng bệnh gen để trừng phạt Fax, vậy chẳng phải quá dễ dàng cho loại cặn bã này sao?

Rõ ràng cậu còn cách tốt hơn thế nữa.

Với cả khi Tước Thu bình tĩnh lại, nghĩ tới một tình huống khá hiện thực: Kiêu ngạo như An Úy Nhiên, chính nghĩa và cổ hủ như Nghiêm Vi Lễ, đến cả hai Alpha cấp S mà cũng không dám xung đột trực tiếp với quý tộc vì đủ các loại nguyên nhân khác nhau. Nếu cậu từ chối Fax, với sức mạnh hiện tại cậu chả lo lão mon men trả thù, nhưng các Alpha và Beta, thậm chí cả Omega không có năng lực bảo vệ bản thân trong trường quân sự Darkness sẽ làm gì khi đối diện với kẻ thống trị này đây?

Đến lúc đó, đám quý tộc chỉ lo cho lợi ích bản thân, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn giống như Fax nhất định sẽ tìm một cớ để trả thù với những học sinh trong trường quân sự. Tước Thu không muốn vì mình mà gây liên lụy đến người vô tội.

Cậu cân nhắc xong thì đáp.

“Tôi có thể giúp ông chuyện này.”

Fax kích động ngồi thẳng dậy: “Thật ư?!”

Lão còn nghi mình nghe nhầm rồi, giằng co với Tước Thu mười mấy giây ngắn ngủi, tuy chưa rõ mấy về cậu nhưng lão cũng đoán được đại khái tính cách mà cậu thể hiện ra bên ngoài.

Vậy nên lão mới thấy khó tin: Cậu ta đồng ý dễ vậy sao?

Tước Thu biết chắc lão sẽ nghi, bèn cố ý nói: “Tất nhiên.”

“Tôi có thể khai thông tinh thần lực cho ông nhưng ông đừng quên ‘trả thù lao hậu hĩnh’…”

Tước Thu nói được một nửa thì ngừng.

Fax buông bỏ cảnh giác, tự tin cho rằng Tước Thu đã bị lợi ích dẫn dụ, cũng thấy yên tâm hơn, lão nói: “Chuyện này thì cậu cứ yên tâm, nếu kẻ hèn đây đã đồng ý thì nhất định sẽ giữ lời.”

Tước Thu đã nghĩ xong phải bắt chẹt lão bao nhiêu lọ dịch dinh dưỡng, cũng như sẽ phán tử hình lão thế nào.

Cậu hỏi Fax: “Trước khi khai thông tinh thần lực, chắc hẳn tôi có tư cách được biết tình trạng sức khỏe của ông đúng chứ?”

Rõ ràng Fax đang do dự, lời muốn nói cứ đến bên miệng rồi nuốt xuống mấy lần.

Thấy vậy, Tước Thu nói: “Miễn bệnh gen của ông chưa phát tác, thì dù nó có phát triển đến giai đoạn nào cũng không phải vấn đề gì lớn, khai thông tinh thần lực chẳng mất quá nhiều thời gian.”

Fax nghe thì rất động lòng, con mắt vẩn đục của lão lóe lên tia sáng: “Bây giờ cậu khai thông tinh thần lực cho tôi luôn được không?”

Tước Thu cau mày: Linh lực của cậu liên tục tiêu hao, mặc dù đã đột phá nâng cấp nhưng linh lực tiêu hao không vì thế mà quay lại, tương đương có “lọ” mà không có nước. Nếu còn tiêu hao, cơ thể vốn đã tổn hại sẽ càng trở nên bất ổn.

Thấy Tước Thu rối rắm, Fax vội nói: “Cậu cứ ra điều kiện, tôi chỉ muốn xem năng lực chữa trị của thủ lĩnh Tước Thu nổi danh có thực sự khiến người ta chấn động hay không.”

“Tôi muốn ba mươi nghìn lọ dịch dinh dưỡng cao cấp.” Tước Thu nói.

Fax tưởng mình nghe lộn gì đó.

Bình thường 10 đồng đế quốc có thể mua được một lọ dịch dinh dưỡng chất lượng không tệ, nhu yếu phẩm bình thường này chả đáng bao tiền, nhưng còn dịch dinh dưỡng cao cấp thì tận 100 đồng 1 lọ.

Vậy mà Tước Thu dám mở miệng ra đòi 30.000 lọ, nếu đổi sang tiền thì quả thực là con số trên mây. Dù nắm quyền tối cao và sở hữu khối tài sản khổng lồ ở tinh cầu Darkness, nhưng một kẻ keo kiệt như Fax sẽ không nhượng bộ trước tổn thất lớn như vậy.

Huống hồ…

“Vốn tôi còn tưởng thủ lĩnh Tước Thu sẽ lựa số lượng lớn hoa quả, dẫu sao Omega đều thích ăn những quả ngọt để bổ sung tinh thần lực đã tiêu hao. Không ngờ cậu lại thích dịch dinh dưỡng, quả nhiên không tầm thường.”

Fax cười híp mắt nói. Dường như đang thăm dò điều gì.

Tước Thu ngồi thẳng lưng nhìn thẳng vào mắt lão, không hề sợ hãi: “Đối với Omega hệ chiến đấu như tôi thì hoa quả là thứ vô ích. Hơn nữa đây là thứ dành cho quý tộc và Omega hưởng dụng, nó có lưu thông trên thị trường ư? Thay vì ăn uống thì tôi coi trọng những thứ thực tế hơn.”

Fax và Tước Thu nhìn nhau mấy phút, nhưng tiếc thay lão chẳng thu hoạch được gì trong đôi mắt Omega, chỉ đành từ bỏ.

“30.000 dịch dinh dưỡng tôi không thể gom góp đủ trong ngày một ngày hai. Tôi sẽ đưa đủ cho cậu đủ nhưng không thể đưa nhiều như vậy trong một lần.”

Tước Thu không miễn cưỡng, mọi người đều biết rằng tinh cầu Darkness rất nghèo nàn lạc hậu, ngay cả khu đô thị chính cũng rất ít người uống dịch dinh dưỡng cao cấp, tất nhiên thị trưởng không dự trữ nhiều như vậy.

“Tôi chỉ cần lấy đủ 30.000 dịch dinh dưỡng cao cấp, còn việc ông chia mấy lần gửi thì tôi không quan tâm.”

Fax cười gượng quái gở: “Cậu giỏi làm ăn đấy, còn biết cách đưa ra điều kiện thế nào làm tôi không thể từ chối.”

Tước Thu bình tĩnh: “Tôi chỉ đòi thù lao khám bệnh tại nhà mà thôi.”

“Tốt lắm.” Fax vỗ tay, “Chỉ cần cậu xác nhận giải quyết được vấn đề của tôi thì tốn 30.000 dịch dinh dưỡng cũng xứng đáng.”

Lão gọi quản gia Beta rồi ra lệnh: “Lát nữa ông đến nhà kho lấy 10.000 dịch dinh dưỡng sai người đưa tới trường quân sự tinh cầu Darkness trước tối ngày hôm nay. Số còn lượng còn lại chia làm hai lần, đưa đến đó sau.”

Dứt lời, lão lại nhìn sang Tước Thu, cười nói: “Không thể để thủ lĩnh Tước Thu, vinh quang của trường quân sự tinh cầu Darkness phải chờ đợi lâu được.”

Tước Thu chẳng bận tâm tới nụ cười giấu dao của Fax: “Không cần đưa tới tinh cầu Darkness, ký túc xá không chứa được nhiều đồ vậy.”

Cậu báo ra địa chỉ, mặc dù Fax rất bất mãn với những yêu cầu liên tiếp của cậu nhưng do có việc nhờ người ta, nên lão đành ra hiệu cho quản gia làm theo yêu cầu của Tước Thu.

Chờ quản gia Beta đi rồi, Fax mới nhìn Tước Thu: “Điều kiện đã bàn ổn thỏa, chắc hẳn thủ lĩnh Tước Thu cũng biết thành ý của tôi rồi đúng không. Vậy hiện tại cũng nên thể hiện khả năng điều trị đẳng cấp của cậu rồi?”

Tước Thu biết chừng mực, gật đầu: “Tất nhiên. Tiến hành luôn ở đây nhỉ?”

Fax nhướng mày tỏ ra không vấn đề: “Tùy cậu.”

Tước Thu đứng dậy, bước tới gần lão: “Ông vui lòng nhắm mắt lại.”

“Tại sao?” Fax hỏi những vẫn nghe lời nhắm mắt.

“Tất nhiên là…” Tất nhiên là để ông không phát hiện ra linh lực của tôi.

“Tất nhiên vì không muốn ông cảm thấy áp lực. Khai thông tinh thần dưới trạng thái thả lỏng sẽ có hiệu quả tốt hơn trong việc xây dựng kết nối tinh thần lực giữa hai bên.”

Tước Thu nói dối chẳng chớp mắt, dường như trời sinh ra cậu đã có kỹ năng bịa chuyện rồi. Cậu mang dáng vẻ vô cùng ngây thơ, biểu cảm luôn toát lên sự đáng yêu chân thật, bất kể ai cũng sẽ không cảm thấy nhóc Omega này lại lừa người.

Fax tin ngay và không hỏi nữa.

Từng điểm ánh sáng vàng rực rỡ vòng quanh Tước Thu và Fax, mộng cảnh đẹp đẽ tựa như đám đom đóm kết thành đàn bay vào ban đêm. Nhưng ẩn giấu sâu bên trong vẻ đẹp duy mỹ này chính là mầm mống của máu tanh.

Đầu ngón tay Tước Thu khẽ gảy như gảy đàn, một bông hoa hồng Canary lộng lẫy tỏa ánh sáng vàng rực rỡ dần dần thành hình dáng cụ thể giữa hai tay cậu. Ánh mắt cậu tối sầm, ngón tay khẽ nhấc lên, bông hoa hồng tạo thành từ những điểm sáng ngay lập tức bay vào bên trong cơ thể Fax từ phía sau.

Hoa hồng đang tỏa ánh sáng mờ mờ, vầng ánh sáng vốn dĩ chỉ to như quả trứng gà thình lình khuếch đại thêm mấy lần, gần như che kín sau lưng Fax. Ban đầu viền cánh hoa mang màu vàng thuần túy, càng về sau như thế có ai dùng bút vẽ ra từng đường nét nối nhau biến bông hoa thành màu đỏ tươi như máu. Và trong đôi mắt thuần một màu vàng của Tước Thu, hoa hồng Canary cũng loáng thoáng xuất hiện, chỉ cần nhìn qua thôi cũng sẽ lạc đường trong ánh nhìn thâm thúy và thần bí ấy.

Cảnh tượng này đẹp tới mức khiến người ta nín thở, lại mang theo cảm giác quỷ dị khó tả.

Trong suốt cả quá trình, Fax không phát hiện Tước Thu đang động tay trên cơ thể mình. Điều duy nhất lão cảm nhận được chính là một dòng sức mạnh ấm áp như ánh mặt trời đang chậm rãi chảy vào cơ thể, làm lão thấy thoải mái từ trong ra ngoài. Nửa bên đầu thường đau như muốn nứt ra bấy giờ cũng như được ngâm trong nước ấm, hơi nước lượn lờ khiến lão khẽ than nhẹ.

Fax khen ngợi bằng giọng điệu điển hình của những tên quý tộc thượng đẳng, kiêu ngạo khi được phục vụ: “Không hổ là Omega được cả trường quân sự tinh cầu Darkness đề cử, cũng không hổ là khả năng chữa trị được tôn danh kỳ tích. Thủ lĩnh Tước Thu, cậu hẳn là nên chọn làm một Omega hệ chữa trị hơn là hệ chiến đấu.”

“Tôi đã đích thân được trải nghiệm sự xuất sắc về khả năng chữa trị của cậu, nếu như cậu bằng lòng, tôi cũng có thể phê chuẩn cho cậu có quyền lợi rời khỏi tinh cầu Darkness, miễn cậu tiến hành khai thông tinh thần lực cho tôi nhiều hơn nữa.”

Lão tự cho điều kiện mình đưa ra quá là hậu hĩnh, bởi vì rất nhiều người hèn hạ khúm núm quỳ lấy lòng dưới chân lão để mong rời khỏi tinh cầu Darkness.

Còn Tước Thu thì chẳng đếm xỉa tới điều này.

Cậu cúi đầu nhìn vẻ mặt say mê lâng lâng của Fax, đôi mắt trước giờ luôn lạnh nhạt thoáng hiện vẻ châm chọc. Cậu thầm cười lạnh, sau đó giấu vẻ mặt châm chọc rõ rệt kia, thản nhiên nói: “Nếu tôi muốn rời khỏi tinh cầu Darkness thì tôi tự có cách, chẳng cần đổi đặc quyền này với ông.”

Fax cười nhạo, lắc đầu ra vẻ buồn cười lắm: “Cậu còn quá trẻ, không hiểu đây là đặc quyền mà bao người tha thiết ước ao. Nhưng tôi không vội, sau này kiểu gì cậu cũng cần đến nó thôi, tôi luôn sẵn lòng được giao dịch với cậu.”

Tước Thu lười nói nhiều với lão, cậu thu linh lực về, những điểm sáng xinh đẹp tựa như dải ngôi sao lập tức biến mất như chưa từng xuất hiện.

“Xong rồi.”

Fax mở mắt ra, vứt quyền trượng đi, đứng dậy xoay cổ tay. Lão cảm nhận được sự sảng khoái lan tỏa tràn ngập sức sống trong cơ thể. Sau khi biết được bản thân không phải chịu sự dày vò đau đớn của tinh thần lực nữa, đôi mắt đục ngầu không che giấu được vẻ mừng rỡ. Quả nhiên lão tìm đúng người rồi!

Còn Tước Thu thì sắc mặt trắng bệch, đôi môi hồng mỏng manh cũng mất đi màu sắc vốn có.

Nhưng Fax không bận tâm Tước Thu có yếu đi hay không, lão chỉ thấy sau khi được đối phương khai thông tinh thần lực thì toàn thân nhẹ nhàng hơn nhiều, còn muốn khai thông thêm mấy lần nữa.

“Kể từ khi thành niên, tôi chưa bao giờ thoải mái thế này.” Fax thở ra một hơi vẩn đục, gọi người hầu Beta đến, bảo bọn họ tối nay chuẩn bị một bữa tiệc chúc mừng.

Fax hất hàm dặn xong thì nhìn sang Tước Thu, đôi mắt hẹp dài khi cười khiến người ta cực kỳ khó chịu.

“Thủ lĩnh Tước Thu có muốn ở lại tham gia không? Cậu là khách quý của tôi đấy.”

“Tôi còn có việc, thứ cho không thể tham gia.”

Tước Thu chẳng thèm nhìn Fax lấy một cái, xắn tay áo để lộ đoạn cổ tay trắng bóc, cất bước ra ngoài. Nhóm người hầu Beta thấy Tước Thu vô lễ với Fax thì đổ mồ hôi lạnh, sợ Omega yếu ớt xinh đẹp này sẽ đổ máu.

Ngoài dự đoán của bọn họ, mặc dù ánh mắt của kẻ thống trị tinh cầu Darkness nhìn Tước Thu đã sầm xuống, nhưng vẻ mặt lại ngụy trang vô cùng tốt trước hành vi từ chối quý tộc vượt quá giới hạn này, lão cười nói: “Nếu vậy thì không tiễn nữa, tôi rất mong chờ lần gặp sắp tới giữa hai chúng ta.”

Tước Thu không đáp mà xoay người đi luôn, trong lòng thầm nghĩ: Sẽ không có lần sau đâu.

Trong quá trình truyền linh lực vào trong người Fax, Tước Thu đã kết một chú thuật trong cơ thể lão – cậu gieo một hạt giống hoa hồng trong trái tim Fax.

Mới đầu, Fax không cảm nhận được gì, sinh hoạt bình thường nhưng thời gian sau hạt giống sẽ từ từ nảy mầm, lấy trái tim của lão làm chất dinh dưỡng, hút máu lão, rễ màu trắng bắt đầu lan tràn, bao chặt lấy trái tim đang đập đều đều của lão.

Rễ hoa hồng sẽ ngày càng phát triển mạnh hơn, từ trái tim trườn theo động mạch lan ra các cơ quan nội tạng khác, cắn nuốt nội tạng, thậm chí cả não. Lá cây xanh mơn mởn lớn dần thành dây leo mang gai sắc nhọn, nó sẽ trưởng thành trong nháy mắt, phá “đất” chui lên hòa chung với tiếng hét chói tai và tuyệt vọng của ký chủ, nở ra đóa hoa tươi đẹp đẫm máu tươi.

Và khi thi thể dần mất đi độ ấm, máu cũng từ từ đông lại, cây hoa hồng dựa vào hấp thu sinh mệnh để tồn tại sẽ tức khắc khô héo. Ngoại trừ vết thương thủng một lỗ ở ngực tràn ra máu tươi cùng với nội tạng khô cạn, không còn bất cứ dấu vết nào khác.

Thời gian kể từ lúc được trồng tới lúc nở rộ có thể là trong nháy mắt, cũng có thể là sự dày vò dài đẵng đẵng, quyền quyết định nằm trong tay người đã hạ cấm chú này.

Đây mới là giao dịch thực sự của Tước Thu và Fax.

Nó còn một cái tên khác: ‘Thẩm phán hoa hồng’.

Tất nhiên Tước Thu có thể trực tiếp giết tên quý tộc nóng giận thất thường hung ác tàn bạo này, dẫu sao lão cũng chỉ là tên Alpha cấp A mà thôi, không có cửa thắng cậu. Nhưng làm vậy quá lộ liễu, sợ rằng sẽ có người bên ngoài tinh cầu Darkness chú ý đến cậu. Chỉ có tử vong trong im lặng mới kín kẽ không sơ hở để lộ bản thân, cũng không mang tới rắc rối cho học viên trường quân sự tinh cầu Darkness.

Rời khỏi phủ thị trưởng, Tước Thu vẫn luôn kiềm chế máu cuồn cuộn ở cổ họng. Cậu ôm miệng, một dòng chất lỏng màu vàng chậm chạp chảy qua kẽ tay. Cậu thi triển cấm chú hiển nhiên cũng ảnh hưởng tới cơ thể mình.

Có điều…

“30.000 lọ dịch dinh dưỡng, đủ để mình khôi phục hoàn toàn, thậm chí còn vượt xa so với trước đây.”

Mục đích Tước Thu ra ngoài lần này là vì dịch dinh dưỡng. Cậu tìm tới Ô Hải, dẫn ông ta tới kho hàng mình thuê ở gần chợ đen. Việc buôn bán thuốc xoa dịu của cậu ngày càng phát triển, vốn cậu thuê kho hàng này là để chứa thuốc xoa dịu, không ngờ lại trở thành nơi lý tưởng để chứa dịch dinh dưỡng mà cậu gom được từ Fax.

Bất kể gặp Tước Thu bao nhiêu lần, mối quan hệ của hai người thân quen đến đâu thì Ô Hải vẫn kích động như cũ, báo cáo tường tận tình hình với cậu trên đường đi.

Hiệu quả của thuốc xoa dịu Tước Thu làm ra vừa nhanh vừa xịn, vượt xa những loại thuốc xoa dịu đang lưu thông trên thị trường, thậm chí còn dễ dàng đè bẹp loại thuốc xoa dịu cao cấp mà Viện nghiên cứu Đế quốc chế tạo ra, hơn nữa giá cả vẫn giữ nguyên ở mức 500 đồng. Kết hợp tất cả yếu tố trên, thuốc xoa dịu của Tước Thu đã trở thành vật phẩm thịnh hành nhất trên tinh cầu Darkness.

“Tôi đã làm theo lời cậu dặn, mỗi ngày đều hạn chế số lần mua thuốc xoa dịu, đề phòng có người kiếm lời trung gian. Có điều nguồn cung 50 lọ mỗi ngày không đủ thỏa mãn nhu cầu của thị trường, nhiều người mua được sẽ bán sang tay, giá cả đội lên tới cả nghìn, cả vạn cũng có.”

Ô Hải móc quyển sổ ghi chép của mình ra, báo cáo: “Hai tháng gần đây, số lượng thuốc xoa dịu mỗi ngày đều cung không đủ cầu, bán hết sạch, hiện tại thu vào 1tr500 đồng. Sau này cậu đưa phương thuốc điều chế và nguyên liệu cho tôi, để tôi tìm người giúp gia công điều chế, bỏ qua chi phí giá thành của các hạng mục, lãi ròng là 1tr200 đồng. Tôi sẽ chuyển tất cả vào tài khoản cá nhân của cậu sau.”

Ban đầu khi định giá thuốc, Tước Thu cũng không nghĩ đến một ngày mình sẽ tích tiểu thành đại, kiếm được một món tiền lớn như vậy. Vốn cậu đang vui vì chiếm được món hời từ Fax, nhưng dưới cú sốc của con số khổng lồ này, bỗng cậu thấy 30.000 lọ dịch dinh dưỡng cao cấp cũng chỉ vậy mà thôi.

Chợt cậu nghĩ, mình chỉ buôn bán nhỏ chơi chơi mà đã kiếm nhiều tiền vậy trong hai tháng ngắn ngủi, vậy những người chuyên kinh doanh ở lĩnh vực này thì sao? Bọn họ không giới hạn ở khu vực chợ đen khu đô thị chính tinh cầu Darkness, đối tượng của bọn họ là đông đảo quần chúng trải rộng khắp cả trăm, cả ngàn tinh cầu của toàn thể đế quốc, lãi suất e còn đạt tới cả trăm triệu, cả tỉ đồng đế quốc.

Hơn nữa, những lọ thuốc xoa dịu kia giá hẳn trên 1000 đồng. Đây là con số mà Tước Thu khó lòng tưởng tượng hay hình dung được.

Nghĩ càng sâu, càng xa, Tước Thu càng thấy không thể vui nổi vì một triệu rưỡi này, tâm trạng còn nặng nề hơn.

Mà trong mắt Ô Hải, ông ta càng thêm kính nể nhóc Omega bình tĩnh này. Đứng trước món tiền lớn như vậy mà cậu vẫn dửng dưng như thế, thực sự không hổ là người xứng đáng nhận được huy chương danh dự nhất.

Tước Thu biết không thể che giấu Ô Hải mãi về thân phận Omega của mình nên sau mấy lần tiếp xúc, xác định đối phương đáng tin, cậu đã nói cho ông ta biết. Ban đầu Ô Hải không dám tin. Trong nhận thức của ông ta, Omega phải được nâng niu trong lòng bàn tay, bình thường sẽ không đến những nơi bình dân, chứ đừng nói tới chuyện một mình xuất hiện ở nơi hỗn loạn như chợ đen này.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nhìn những biểu hiện của Tước Thu thì Ô Hải thấy, nếu như là cậu thì tất cả mọi chuyện cũng dễ giải thích.

“Ông làm tốt lắm, vất vả rồi.” Tước Thu nhìn Alpha mực, cảm ơn với giọng chân thành.

Alpha trung niên Ô Hải lập tức đỏ mặt, ngại ngùng cúi đầu không dám nhìn thẳng cậu nhưng lòng đã mừng như điên vì được Omega khen ngợi.

Trước mặt Tước Thu ông ta luôn bẽn lẽn mất tự nhiên, ấp úng nói: “Đây đều là công lao của cậu cả, tôi chỉ làm chân chạy vặt với bán thuốc xoa dịu thôi.”

Tước Thu biết ông ta ngại ngùng, cũng không khen tiếp mà nói: “Tóm lại, ông chỉ cần biết, tôi cần ông, như vậy là được rồi.”

Câu nói này khiến Ô Hải ngơ ngác, cả người đờ đẫn: Ông ta thực sự không ngờ một kẻ vô tích sự luôn bị chế nhạo vì không làm được trò trống gì như mình, lại là người ‘cần thiết’ trong mắt Tước Thu.

Vành mắt ông ta đỏ, chóp mũi cay cay, muốn khóc nhưng cố kiềm lại.

Ô Hải dặn dò bản thân: Mày tuổi chú bác của nhóc Omega này đó, đừng có yếu đuối như vậy, phải làm tốt việc hơn nữa mới đúng.

Vì thế ông ta dụi mắt, điều chỉnh tâm trạng, hỏi Tước Thu: “Giờ thuốc xoa dịu của chúng ta bán chạy như vậy, nếu mở rộng quy mô hơn nữa thì sao? Dựa vào khả năng sản xuất hiện nay thì một ngày có thể điều chế 200 lọ thuốc xoa dịu. Không lo ế hàng. Đừng nói là không giới hạn mua, cho dù giới hạn thì vẫn có rất đông người xếp hàng tranh nhau.”

Tước Thu suy nghĩ, trừ những kẻ ác ý đầu cơ trục lợi ra thì quả thật có rất nhiều người đến mua thuốc xoa dịu để giảm bớt bệnh gen quấy nhiễu, vì vậy cậu đồng ý: “Có thể nâng cao sản lượng, nhưng nhớ là không được độn giá đâu đấy.”

Ô Hải ưỡn ngực, ánh mắt kiên định: “Cậu yên tâm, tôi tuyệt đối nghe theo sự sắp xếp của cậu, không vì chút lợi ích mà bán đi lương tâm của mình.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui