Nghe đạo diễn hỏi một đống câu như vậy khiến Lận Nặc có hơi luống cuống, mấy câu hỏi này thật sự có thể trả lời hết ư?
Tống Tân bên cạnh nghe vậy còn huýt sáo một cái, những người khác cũng tò mò nhìn cậu.
Sầm Phong ở gần đó khuyên bảo: "Nói cho em biết với anh Nặc, tụi em cũng muốn nghe."
Rõ ràng là hóng hớt còn chê chưa đủ lớn chuyện.
Hách Nhiễm đứng ở xa không nhịn được hỏi Đường Giác: "Cái này có thể nói thiệt hả?"
"Tô Hàng đang chủ động cho anh ấy cơ hội lộ mặt."
Hình như câu hỏi như vậy hỏi người đầu tiên mới có hiệu quả tốt nhất, còn những người khách sau cho hiệu quả thấp hơn.
Lận Nặc hết cách, mím môi, ngượng ngùng nói: "Không có tiêu chuẩn đặc biệt tìm bạn đời, chỉ cần thích nhau là được."
Omega nhỏ mềm mại, ngay cả vẻ mặt trả lời câu hỏi cũng rất ngoan, làm cho ai nhìn cũng muốn xoa đầu cậu.
Tô Hàng cười nói: "Vậy cậu muốn tùy duyên rồi, cũng được, dù sao tôi cũng đã hỏi giúp bí mật mà người nào đó muốn biết rồi, còn lại tự mình tranh thủ đi nhé."
Một câu thú vị như vậy nhưng vẫn chưa thỏa mãn được ai kia.
Lận Nặc nghe hiểu những lời này, trên mặt càng hồng hơn.
Cũng may Tô Hàng không định dùng vấn đề này để chọc cậu nữa, ngay sau đó đến lượt Sầm Phong giới thiệu mình.
Là một đạo diễn chương trình giải trí, Tô Hàng rất giỏi trong việc tạo bầu không khí, chỉ trong vài phút, y lần lượt đưa ra những chủ đề khiến khán giả quan tâm.
Sau khi tự giới thiệu xong, Tô Hàng bắt đầu giới thiệu luật chơi của tập đầu tiên: "Trong tập này, địa điểm ghi hình của chúng ta là một thị trấn cổ Giang Nam, thử thách là sống sót.
Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn một phòng cho các bạn ở lại đêm nay trong thị trấn cổ, vì kinh phí của chương trình có hạn, nên các bạn phải tự trả tiền phòng, các bạn cũng có thể kiếm được tiền phòng tương ứng và giải quyết vấn đề ăn uống trong hai ngày này.
Có điều tổ tiết mục vẫn có tình người, chúng tôi đã chọn địa điểm làm việc thêm cho mọi người, hai người một đội, có thể ngẫu nhiên thành lập đội, địa điểm làm việc có thể thương lượng lựa chọn sau khi chọn đội xong.
Ngoài ra, tôi bật mí cho các bạn một bí mật, trong số sáu người các bạn, có một vị khách đã bị người ngoài hành tinh bắt cóc trên đường đến đây.
Người ngoài hành tinh đã lấy hình dạng của người đó và ẩn náu giữa các bạn, muốn lây nhiễm virus cho các bạn, đạt được mục đích gây hại cho con người.
Về thân phận của người ngoài hành tinh thì sẽ được giấu ở nơi các bạn làm việc, thế nên bạn phải đặc biệt chú ý mỗi khi tìm manh mối, đừng để bị nhiễm virus.
Một khi bị người ngoài hành tinh đồng hóa thì sẽ không thể đảo ngược, sứ mệnh bảo vệ thế giới dựa vào mọi người hết đấy."
Lâm An nhìn lướt qua những người khác: "Người ngoài hành tinh nghĩa là trong chúng ta có nằm vùng, mấy người?"
"Một người, lúc nãy cậu không nghe đạo diễn nói một vị khách của chúng ta bị người ngoài hành tinh bắt cóc sao?" Tống Tân cười nói, "Tôi nói các cậu ai là người nằm vùng thì núp kỹ đi nhé, đừng để bại lộ nhanh quá, nếu không thì sẽ không trải nghiệm được gì hết."
"Cậu tự lo cho mình đi, đừng chết nhanh quá nhé." Tần Hạc cười rằng, "Chúng tôi lập đội như thế nào?"
Đột nhiên chọc đến câu hỏi này, mọi người như có như không dòm ngó hai cậu Omega.
Trương Bắc nãy giờ không nói gì lên tiếng: "Rút thăm đi!"
Hiển nhiên rút thăm là cách công bằng nhất hiện giờ.
Truyện Dị Năng
Sầm Phong nghe vậy cười nói: "Em không có ý kiến."
Lận Nặc gật đầu, tỏ vẻ mình sao cũng được.
Chẳng mấy chốc ống thăm đã chuẩn bị xong, Lận Nặc và Sầm Phong sẽ rút thăm trước.
Lận Nặc lấy ra một tờ giấy từ ống thăm và mở nó ra, trên đó viết: "Tống Tân."
Sầm Phong nghe vậy "ơ" một tiếng, như thể không ngờ người mình định chọn đã bị Lận Nặc rút trúng, vẻ mặt tiếc nuối quả thật quá rõ ràng: "Lâm An."
Hai người may mắn được chọn nói hoan hô đi đến bên cạnh Lận Nặc và Sầm Phong.
Còn lại Tần Hạc và Trương Bắc tự thành một nhóm.
"Được, bây giờ đã chia nhóm xong, vậy bước tiếp theo là chọn nơi làm việc.
Chúng tôi đã chọn ba địa điểm cho các cậu, nơi thứ nhất là tiệm ăn, nơi thứ hai là Văn Bảo Trai, nơi thứ ba là biểu diễn đường phố.
Các bạn có thể chọn tùy theo tình hình của mình."
"Biểu diễn đường phố là gì? Không lẽ để tảng đá lên ngực?" Vẻ mặt Tần Hạc như kiểu không thể nào, chắc không phải là cái dáng vẻ mà tôi nghĩ đó chứ, trông có hơi ngốc.
Trương Bắc bĩu môi: "Không lẽ cậu muốn chọn cái này?"
Hai người liếc nhau, cứ cảm thấy hình như số trời đã định như vậy.
Sầm Phong nhìn ba nơi làm việc: "Tiệm ăn thì tôi biết, nhưng Văn Bảo Trai là nơi nào?"
Đạo diễn: "Là nơi bán các loại bút lông, mực, giấy và đá mực, tranh cuộn nổi tiếng."
"Ra là bán đồ, chúng ta chọn cái này nhé Lâm An?" Sầm Phong nghe vậy quay đầu nhìn Lâm An với vẻ chờ mong, "Biểu diễn đường phố nghe mệt hơn, hơn nữa anh biết nấu ăn không?"
Tống Tân nghiêng đầu nhìn Lận Nặc đang ngoan ngoãn đứng bên cạnh hắn, chỉ cảm thấy nhìn gần Omega nhỏ này sẽ đẹp hơn, dẫu ăn mặc đơn giản nhưng không hiểu sao làm người ta cảm thấy rất thoải mái, hơn nữa trên người thoang thoảng một chút hương hoa, rất dễ chịu và rất sạch sẽ.
Làm người ta sinh ra dục vọng muốn bảo vệ cậu.
Là một Alpha trẻ tuổi độc thân, lần đầu tiên hắn sinh ra nguyện vọng bảo vệ một Omega.
"Lận...!Nặc, cậu có muốn chọn cái nào không?" Tống Tân chưa bao giờ hồi hộp như vậy, ở trước mặt Lận Nặc có hơi luống cuống, vành tai thậm chí nóng lên.
Lận Nặc lắc đầu: "Cái nào cũng được, anh muốn chọn cái nào?"
"Tôi không biết nấu ăn, cậu biết nấu không? Thật ra Văn Bảo Trai cũng được nhưng Sầm Phong chọn mất rồi.
Chỉ còn lại biểu diễn đường phố nhưng không biết nên bán cái gì." Nhưng hắn thấy không nên mang theo Omega như Lận Nặc xuất hiện ngoài trời vào ngày nắng nóng thế này, còn hắn thì không sợ phải phơi nắng.
Chủ yếu là lo lắng làn da mềm mại yếu ớt của Lận Nặc không thể chống nắng.
Lận Nặc nhìn tiệm ăn và biểu diễn đường phố, giữa hai cái cậu nghiêng về cái trước hơn, làm việc trong tiệm ăn thì cũng là bồi bàn hay thu ngân, xác suất trở thành đầu bếp không cao lắm, cùng lắm thì là giúp bếp sau rửa chén đĩa, những việc này cậu đều làm được hết: "Tôi có thể nấu một số món ăn gia đình nhưng chắc là chúng ta không cần đến nó đâu, và tôi có thể quét dọn vệ sinh, nên chúng ta chọn tiệm ăn đi, biểu diễn đường phố quả thật khó xác định làm gì."
Nguy hiểm về những điều không chắc chắn thường hơi cao.
Tống Tân lúc này sẽ không phản bác ý kiến của cậu, đặc biệt là hắn cũng cảm thấy tiệm ăn dễ hơn biểu diễn đường phố.
Cứ như vậy, ba nhóm khách lần lượt xác định địa điểm làm việc.
Lận Nặc và Tống Tân: Tiệm ăn.
Sầm Phong và Lâm An: Văn Bảo Trai.
Tần Hạc và Trương Bắc: Biểu diễn đường phố.
Dựa theo địa chỉ do tổ đạo diễn đưa, ba nhóm khách lên đường đến địa điểm.
Hách Nhiễm thay đổi video đã quay thành: Tiêu chuẩn tìm bạn đời và bạn hợp tác của Lận Nặc.
Sau khi chỉnh sửa xong thì gửi đến điện thoại của Đường Giác.
Lại từ Đường Giác gửi đến Nhạc Sơn rồi gửi đến Lục Yến, trong quá trình chuyển tiếp thì Nhạc Sơn đã xem tất cả video, không thể không nghĩ đến một điều: Bạn hợp tác của Lận Nặc tên Tống Tân, hình như là một Alpha nhỉ?
Lúc này Lục Yến vừa bấm vào video, cho đến khi phát đến đoạn Lận Nặc ngại ngùng nói ra tiêu chuẩn tìm bạn đời là hai người đều thích nhau thì Lục Yến bấm tạm dừng ngay, cảm thấy mình cách tiêu chuẩn này cũng không xa lắm, ít nhất đã đến mức một nửa yêu thích nhau.
Nửa còn lại liệu có còn xa không?
*
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Yến: Tiêu chuẩn này bên tôi đã đạt chuẩn rồi, cậu xem có thể sắp xếp bên Nặc Nặc nửa còn lại không?.