Omega Khiếm Khuyết Là Thuốc Vỗ Về Alpha Hàng Đầu


Lục Yến rời đi chưa được bao lâu, cửa lại bị gõ, Lận Nặc đi ra đến cửa nhìn thấy trên tay Tống Tân cầm một túi đồ ăn sáng, cười chào cậu: "Chào, tôi mua thêm một phần đồ ăn sáng cho cậu này."
Lận Nặc kinh ngạc, vội nói: "Cảm ơn anh, nhưng tôi đã ăn rồi."
Vừa nói, Lận Nặc vừa mở cửa ra nên đã lộ ra bữa sáng chưa kịp dọn sạch trên bàn, nhưng xét theo số lượng thì rõ ràng là cho hai người.
Tống Tân chua chát trong lòng: "Vậy à, không sao, cậu đã nhận được thông báo chưa, bảo chúng ta chín giờ xuống tập hợp đấy."
Lúc Lận Nặc mở cửa ra, Tống Tân đã nghe được hạt sương nhàn nhạt nhưng đầy dục vọng chiếm hữu kia, không chỉ lan tỏa khắp phòng mà còn vương vấn trên người Lận Nặc, tuyên bố chủ quyền của mình với hắn.
Cũng là một Alpha nên hắn biết hơi thở này có ý nghĩa gì.
Nghĩa là Omega bé nhỏ trước mặt hắn đã có chủ.
Lận Nặc không nhìn ra sự mất mát trong mắt Tống Tân, gật đầu: "Nhận được rồi, nhưng tôi muốn đợi một lát nữa mới xuống dưới."
Tống Tân thu lại cảm xúc, cười nói: "Tôi cũng vậy, cậu định đi lúc mấy giờ? Tôi đi chung với cậu."
"Tám giờ." Lận Nặc không từ chối, dù sao tiếp theo vẫn phải chung đội.
"Vậy tám giờ tôi đến tìm cậu."
"Được." Hẹn thời gian với Tống Tân xong, Lận Nặc đóng cửa lại.

Vừa rồi Hách Nhiễm gửi tin nhắn cho cậu nói rằng tám giờ sẽ dẫn thợ trang điểm tới.
Dọn sạch đồ còn thừa trên bàn để lát nữa mang theo ra ngoài luôn.
Tống Tân về phòng chưa được bao lâu thì Trương Bắc đến tìm hắn, nhìn thấy bữa sáng chưa được đưa đi trên bàn của hắn, kinh ngạc hỏi: "Sao thế? Cậu bị từ chối hả?"

Đồ ăn sáng này do anh ta và Tống Tân cùng đi mua, nên anh ta biết phần ăn thêm này là của ai.
Tống Tân liếc nhìn anh ta: "Có người mua cho cậu ấy rồi."
Trương Bắc nghe vậy "Ái chà" một tiếng: "Ui giời ơi, làm lẹ ghê, là người trong đoàn chúng ta hả?"
Tống Tân lắc đầu: "Pheromone của Tần Hạc là hạt sương à?"
Trương Bắc là Beta, nghe vậy hơi ngơ ngác: "Đâu phải, tôi nhớ lúc cậu ấy điền phần giới thiệu ghi là mùi cam xanh mà, sao vậy?"
"Vậy xem ra không phải trong đoàn chúng ta rồi." Không phải trong đây nghĩa là Lận Nặc đã sớm có bạn trai có pheromone sương đọng.
Đối phương thậm chí đã qua đêm tối qua.
Trương Bắc hiểu những lời này nghĩa là sao, giơ tay vỗ bả vai hắn, không nói gì nữa.
Tống Tân khẽ thở dài, sau đó quay đầu nhìn Trương Bắc: "Cậu nói xem tôi có nên tranh thủ không?"
Trương Bắc nhìn vào đôi mắt đen của hắn: "Cậu chắc chắn cậu ấy đã có bạn trai chứ?"
"Alpha có thể qua đêm ở đây, không là bạn trai chả lẽ là ba hả?"
"Ừm cũng có lý, tôi cảm thấy cậu có thể quan sát thêm."
Tống Tân gật đầu: "Tụi tôi đã hẹn tám giờ xuống dưới rồi."
Trương Bắc cười tươi: "Xem ra cậu chưa bị cậu ấy từ chối hoàn toàn."
"Chắc cậu ấy chỉ coi tôi là đồng đội."
"Cứ từ từ, dù sao hai người chỉ mới quen nhau có một ngày mà, cậu ấy vẫn chưa hiểu cậu, ở chung lâu dần có lẽ sẽ có cơ hội thôi." Trương Bắc nói như vậy cũng không hoàn toàn là an ủi Tống Tân, dù sao trong giới này rất nhiều cặp đôi vì gặp nhau thì ít xa nhau thì nhiều, cuối cùng tình cảm phai nhạt tự nhiên sẽ chia tay.

Tựa như Tống Tân và Lận Nặc làm đồng đội với nhau lâu ngày, biết đâu được sẽ có cảm giác với nhau.
Có điều có được ở bên nhau hay không còn phải tùy duyên nữa.
"Nếu hai người đã hẹn với nhau rồi thì lát nữa tôi đi với Tần Hạc vậy, không đợi cậu nữa, bữa sáng này cậu còn ăn không? Không ăn thì để tôi đưa Tần Hạc ăn, biết đâu được không có ai đưa bữa sáng cho cậu ấy, đỡ lãng phí."
"Cậu lấy đi đi."
Nhìn Trương Bắc rời đi, Tống Tân xoa xoa mặt, khó khăn lắm mới động lòng với một người, ai dè đối phương còn có bạn trai, sao lại khó khăn với hắn thế!
Bảy giờ năm mươi lăm phút, Lận Nặc ra khỏi phòng, đúng lúc nhìn thấy Tống Tân đang đi về phía mình, cậu cười, tiện tay vứt túi rác vào thùng rác: "Đi thôi."
Lận Nặc không mặc bộ quần áo hôm qua mà chỉ mặc một chiếc áo thun đen và quần jean, màu sắc quá tối tôn lên làn da trắng nõn của cậu, cũng khiến cậu trông càng gầy gò yếu ớt hơn.
Khi cười đôi mắt đen trong trẻo sáng ngời, phảng phất nhìn một lần là có thể thanh tẩy tâm hồn.
Tống Tân thấy cậu mặc áo ngắn tay nhưng không mặc áo khoác, không kìm lòng được hỏi: "Không lạnh sao?"
"Không lạnh lắm, lát nữa xuống dưới tôi sẽ thay."
Sau khi hai người vào thang máy, không gian kín càng khuếch đại mùi hạt sương đọng quanh người Lận Nặc: "Cậu...!Không sịt khử mùi pheromone* à?"
*Nguyên văn nó là phun cách trở, mình hông biết edit sao, may mà có bạn giúp mình.


Cảm ơn bạn @yuriunna đã chỉ mình:3
Lận Nặc hơi kinh ngạc, sau khi thấy ánh mắt có chút xấu hổ của Tống Tân mới bất chợt hiểu được ý trong lời nói của hắn, gương mặt cậu đỏ ửng, theo bản năng sờ gáy mình: "Mùi nồng lắm hả?"
"Không, không tới nỗi...! Là bạn trai cậu à?" Tống Tân dò hỏi, trong lòng không kìm được có chút chờ mong, ánh mắt cũng trở nên nóng bỏng.
Lận Nặc thấy hơi phiền muộn.

Cậu không ngờ Lục Yến sẽ đột ngột đến đây qua đêm, vì tuyến thể của cậu bị khiếm khuyết nên mùi pheromone không nồng.

Bình thường cho dù không dùng thuốc khử mùi pheromone cũng sẽ không ai chú ý, thế nên lần này ra ngoài cũng chỉ chuẩn bị mỗi thuốc ức chế.
Lần này bị người ta nghe được pheromone của cậu chủ Lục, liệu có gây ra phiền phức không cần thiết không?
"Khó trả lời à?" Thấy Lận Nặc vẫn rũ mắt im lặng, giọng điệu Tống Tân nhẹ hơn, trong lòng lại càng mong đợi hơn.
Lận Nặc vừa hồi thần lại nên không nghe rõ câu hỏi trước đó: "Gì cơ?"
"Cậu có bạn trai chưa?" Lần này Tống Tân hỏi thẳng thắn hơn.
Lận Nặc căng thẳng mấy máy môi, cậu và Lục Yến không có quan hệ tình cảm, thế nên không thể coi Lục Yến là bạn trai của cậu được, nhưng chuyện như này cậu không thể nói với Tống Tân được, chỉ có thể vờ gật đầu.
Trong nháy mắt, trái tim của Tống Tân rơi xuống đáy vực.
Đúng lúc này thang máy vừa tới nơi, Lận Nặc bước nhanh ra ngoài, quay đầu cười với hắn: "Trợ lý của tôi ở bên kia, tôi đi trước nha."
"Được, cậu đi đi." Nhìn Lận Nặc rời đi, Tống Tân xoay người chống đầu vào tường, một Omega tốt như vậy sao lại có chủ rồi chứ!
"Đinh" Cửa thang máy lại mở ra, Tần Hạc cùng Trương Bắc từ trong thang máy đi ra, vừa hay nhìn thấy Tống Tân đang xoáy đầu vào tường, bốn mắt nhìn nhau: "..."
Tần Hạc: "Làm gì thế, cậu có cả sở thích kiểu này hả?"
Tống Tân lập tức đứng thẳng người: "Sao hai người xuống sớm vậy?"
Trương Bắc biết đầu đuôi câu chuyện cười hỏi: "Sao có một mình cậu vậy?"
"Ờ, Lận Nặc đi tìm trợ lý rồi." Tống Tân nói xong quay đầu lại nói: "Tôi cũng đến đó đây, đi chung không Trương Bắc?"

"Okela." Trương Bắc tạm biệt Tần Hạc, đi cùng Tống Tân.
Lận Nặc vừa ra khỏi khách sạn liền lên xe bảo mẫu đang đỗ bên ngoài: "Hách Nhiễm, em có thuốc khử mùi pheromone không?"
Tuy Hách Nhiễm và Hà Thanh đều là Beta, nhưng vì Lận Nặc là Omega nên những thứ nên chuẩn bị sẵn đều được chuẩn bị hết.
Đưa thuốc ngăn mùi cho Lận Nặc xong, Hách Nhiễm cũng không hỏi gì.
Lận Nặc sịt vào người mình đến khi mùi mật đào mọng nước tỏa khắp cơ thể mới thở phào nhẹ nhõm.
Hà Thanh cười nói: "A Nặc, hôm nay vận màu xanh lam chịu không?"
Lận Nặc sửng sốt quay đầu nhìn liền thấy trên tay Hà Thanh đang cầm trang phục xanh và trắng, đường viền chỗ vạt áo được tạo thành xếp ly* như váy.
*Thiệt ra mình không chắc gọi là gì, nói chung là nó lượn lờ như sóng dị á:>
Lận Nặc: "...!Chị à, có thật là chị không lấy nhầm không?"
Đây là đồ của nữ mà?
*
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Yến: Đồ nữ?
___
17/6/2023.
18:31:26..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận