Omega Khiếm Khuyết Là Thuốc Vỗ Về Alpha Hàng Đầu


Sau khi người đàn ông nói xong, trái tim của Lận Nặc bất giác đập mạnh, ngón tay theo bản năng nắm chặt nhau, trong lòng hồi hộp bất an.
Lục Yến không đợi câu trả lời của cậu, hắn đi thẳng lên lầu vào thư phòng.
Sau khi Lận Nặc dọn dẹp bàn ăn, cậu cố gắng trì hoãn thời gian lâu nhất có thể trước khi lên lầu, lúc này cậu mới phát hiện ra mình chưa chuẩn bị gì cả, sự việc đến trước mắt nhưng vẫn chỉ có căng thẳng mà thôi.
Nhưng hợp đồng đã ký rồi thì cậu phải ở đây, có muốn rời đi cũng là điều không thể.
Hơn nữa, cho dù có thể hủy bỏ hợp đồng, nhưng bệnh của ông nội cũng không thể để mặc nó phát triển mất kiểm soát, cậu cần tiền để trang trải cuộc sống sau này.
Vì vậy cho dù cậu căng thẳng đến mức nào, cậu vẫn phải nghe lời từng bước quay về phòng.
Nhưng Lục Yến vẫn chưa quay lại.
Dường như hắn đang cho cậu thời gian thích nghi.
Lận Nặc không có tí kinh nghiệm nào đối với loại chuyện này, chỉ có thể căng thẳng bối rối ngồi bên mép giường, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.
Sau khi hoàn thành công việc trong thư phòng, Lục Yến nhìn đồng hồ rồi mới đứng dậy đi về phía phòng ngủ.
Mở cửa ra, Omega nhỏ đang ngồi ở mép giường như bị dọa sợ đến bật dậy, trong đôi mắt đen là vẻ hoảng loạn chưa kịp che giấu.
Lục Yến xoay người đóng cửa lại, sau đó tháo chiếc đồng hồ trên cổ tay xuống rồi để nó lên bàn.
Ngoại trừ những âm thanh hắn tạo ra khi cử động thì trong căn phòng này chỉ có sự yên tĩnh mà thôi.
Còn Lận Nặc dường như đang cố ý thở nhẹ sau khi hắn bước vào đây.
Thấy Lục Yến xoay lại yên lặng một lát mới đi về phía cậu, Lận Nặc hoảng sợ chớp mắt: "Cậu, cậu chủ Lục, anh làm việc xong rồi ạ?"
"Ừ." Giọng nói của Lục Yến lộ ra chút thờ ơ, đi đến trước mặt Lận Nặc, nhìn Omega nhỏ rũ mắt không dám nhìn thẳng vào mắt mình, đột nhiên hắn vươn tay nâng mặt Lận Nặc lên, ép cậu nhìn mình, nhưng khoảng cách giữa hai người quá gần khiến hơi thở của cả hai hòa quyện vào nhau, hơi thở hạt sương lạnh thấu xương chỉ thuộc về một Alpha dần trở nên nồng đậm.
Làn da dưới lòng bàn tay trắng nõn mịn màng, lộ ra vẻ gầy yếu mềm mại và trắng như tuyết, không biết có phải vì quá căng thẳng hay không mà còn khẽ run lên.
Trên người Omega nhỏ bị kích thích bởi pheromone của hắn cũng dần tỏa ra hương hoa ngọt ngào nhẹ nhàng, nhưng khác với mùi hương lần trước hắn nghe thấy.
"Sợ tôi sao?"
Lận Nặc cố gắng kìm nén xúc động muốn chạy trốn, và cố gắng bình tĩnh lại tâm trạng hoảng sợ của mình.

Cậu muốn nói rằng cậu không sợ, nhưng Alpha mạnh mẽ trước mắt cậu rõ ràng sẽ không tin điều đó, vì thế nhẹ gật đầu một cái, thừa nhận mình sợ hắn: "Có sợ chút xíu."
Lục Yến khẽ cười buông cậu ra, dường như cũng khá hài lòng với câu trả lời của cậu nên cũng không cố ý làm cậu khó xử nữa: "Cũng coi như thành thật đấy."
Lận Nặc không biết nên đáp lại những lời như này của hắn thế nào, cũng vì thế mà dáng vẻ không biết làm sao trông có vẻ vô tội.
"Cậu có thích mèo không?" Đột ngột hỏi một câu như vậy khiến Lận Nặc sửng sốt mất ba giây, sau đó mới gật đầu, "Thích ạ."
Giây tiếp theo một con vật mũm mĩm màu vàng nâu với một vòng tóc dài quanh cổ bị Lục Yến xách gáy ném vào lòng ngực Lận Nặc.
Lận Nặc theo bản năng ôm lấy kinh ngạc trong chốc lát, hai tay nâng con "Mèo" trong lòng ngực nhìn chằm chằm vòng bờm trên cổ nó: "Đây thật sự là mèo hả?"

Mèo con nhà ai mà lại có bờm dài trên cổ thế này?
Một người một vật nhìn chằm chằm nhau giữa không trung.
Lục Yến đứng bên cạnh không giận không nóng nói: "Cậu cảm thấy nó là cái gì thì là cái đó."
Nghe thấy lời này, bé sư tử bị Lận Nặc bồng lơ lửng bất mãn gào lên một tiếng, giống như đang phản đối Lục Yến nói nó là mèo.
Trên người bé sư tử có pheromone của Lục Yến, tuy không đậm nhưng Lận Nặc vẫn có thể cảm nhận được mối liên hệ của chúng.
"Đây là thú cưng của cậu chủ Lục hả?"
Không xoắn xuýt mãi chuyện nó là "Mèo" hay gì, Lận Nặc nâng mông bé sư tử ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve nó.
Cảm giác mượt mà tinh tế như tơ lụa, khi chạm vào sẽ rất dễ khiến người ta yêu thích không muốn buông tay.
Vẻ mặt của Lục Yến vẫn rất lãnh đạm, tùy ý nói: "Ừ, có thích không?"
Lận Nặc cảm thấy không ai có thể cưỡng lại được một con thú cưng dễ thương như vậy, cậu không nhịn được mà cười tươi rói, thần kinh vừa nãy còn căng thẳng nhưng lúc này cũng đã thả lỏng ra, gật đầu nói: "Thích ạ, dễ thương lắm luôn."
Lục Yến ngước mắt nhìn vào đôi mắt Lận Nặc: "Vậy còn sợ tôi không?"
Muộn màng nhận ra lý do Lục Yến làm như vậy, trái tim của Lận Nặc hơi run lên: "Thật ra cũng không sợ lắm, chỉ là hơi căng thẳng."
Nghe Omega nhỏ mềm giọng giải thích, Lục Yến phát hiện sự kiên nhẫn của mình vậy mà cực kỳ tốt, pheromone luôn luôn mất khống chế cáu kỉnh dường như bị thuần hóa, nó bình tĩnh lại, dường như muốn để lại đôi chút thiện cảm trước mặt Omega mới gặp.
Chỉ là không biết sự an phận này có thể duy trì bao lâu.
"Căng thẳng cái gì, cảm thấy tôi sẽ ăn cậu à?"
Lận Nặc nghe vậy theo bản năng lắc đầu.
Vốn tưởng rằng Lục Yến sẽ không nói thêm gì nữa, nhưng cậu đã xem nhẹ thói hư tật xấu của một Alpha rồi: "Vậy cậu cảm thấy tôi sẽ làm gì cậu à?"
Hai gò má Lận Nặc nóng lên, trong đôi mắt đen lộ ra vẻ hoảng loạn, vội vàng giải thích: "Tôi không nghĩ như vậy."
Dáng vẻ của cậu quả thật không có sức thuyết phục tí nào, Lục Yến buồn cười nhìn cậu: "Có cũng không sao, vì cậu nghĩ không sai đâu."
Hắn sẽ không đơn giản để một Omega luôn hấp dẫn mình bên cạnh chỉ nhìn mà chẳng làm gì.

Trước giờ hắn không phải là một thánh nhân, hắn để cậu ở bên cạnh mình, mục đích rõ ràng từ đầu đến cuối, rằng hắn muốn cậu, bất kể trong lòng cậu có người khác hay không.
Thiên tính của một Alpha là cướp đoạt và chiếm hữu, và với tư cách là một Alpha hàng đầu, hắn thậm chí còn nhiều hơn.
Nhưng lúc này hắn vẫn còn đang ngụy trang.

Dù sao cũng đâu thể ép con mồi ngon miệng vào đường cùng ngay từ đầu được, phải chậm rãi để con mồi thả lỏng từng chút một, cuối cùng tự nguyện ở trong lòng ngực hắn, đó mới là điều vui sướng nhất.

Lận Nặc bất giác ôm chặt bé sư tử vào lòng, đứng đó không biết nên đáp lại những lời của Lục Yến như thế nào, mà cậu lại không biết rằng, dáng vẻ ngây thơ hoảng loạn của cậu rất dễ khơi dậy ý niệm tà ác trong lòng Alpha, hắn muốn làm cho Omega nhỏ sạch sẽ trước mắt này từ trong ra ngoài đều nhiễm hơi thở độc quyền thuộc về một mình hắn.

Hắn muốn hoàn toàn chiếm hữu cậu.
Lục Yến vươn tay xách bé sư tử đang hưởng thụ được cậu vuốt ve trong lòng ra: "Cũng khuya rồi, nên nghỉ ngơi thôi."
Trong lòng ngực Lận Nặc không còn bé sư tử nữa, cộng thêm nghe thấy câu này làm cho thần kinh vốn đã thả lỏng của cậu giờ lại căng thẳng lần nữa: "Vậy tôi phải ngủ ở đây hả?"
Lục Yến khẽ cười: "Hành lý của cậu không phải đã để ở đây sao?"
"Tôi không biết đây là phòng của anh, tôi có thể ngủ ở phòng dành cho khách." Cậu muốn ngủ ở phòng dành cho khách cơ.
Lục Yến sao có thể không nhìn ra cậu đang suy nghĩ gì, nhưng hắn không có ý định buông tha cho cậu: "Cậu không thể."
Lận Nặc mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra lời phản bác.
Cậu cảm thấy mình đã nghĩ sai rồi, sao cậu có thể cảm thấy dưới vẻ ngoài lạnh lùng của hắn là một trái tim dịu dàng được chứ, nhất định là do cậu điên rồi.
Không còn cách nào để rời đi, chỉ có thể cam chịu chấp nhận hiện thực.
Sau khi cầm bộ đồ ngủ vào phòng tắm thay đồ đi ra thì Lục Yến đã trùm chăn nằm xuống trước rồi.
Lận Nặc chưa từng ngủ chung giường với bất kỳ ai trước đây, gương mặt bất giác nóng bừng.

Cậu ra vẻ tự nhiên mà đi đến mép giường vén chăn lên, sau đó như robot từ từ nằm vào, nằm ngay mép giường đưa lưng về phía Lục Yến, như thể cứ như vậy là có thể tránh thoát tất cả.
Nhìn Omega nhỏ đang tự lừa mình dối người, Lục Yến nói: "Xoay người qua đây."
Thân thể Lận Nặc cứng đờ, sau đó cam chịu xoay người đối mặt với hắn.
Vốn nghĩ rằng như vậy là được rồi, ngờ đâu lại nghe thấy hắn nói tiếp: "Tới gần tôi chút, ôm tôi."
Lần này Lận Nặc không nhích người đến gần ngay, nhưng Alpha thiếu kiên nhẫn đã thẳng thừng đưa cánh tay dài của mình kéo cậu ôm vào trong lòng, giây tiếp theo, hơi thở nóng hổi của hắn phả vào vành tai của cậu: "Ngoan, ôm tôi, nếu không..."
Nhưng những lời uy hiếp phía sau hắn vẫn chưa kịp nói hết thì Omega nhỏ ngọt ngào trong lòng hắn đã vươn tay ôm lấy eo của hắn.
Ngoan ngoãn đúng là khiến người ta mềm lòng mà.
Lận Nặc nhắm mắt lại, trong lòng liên tục tự nói với mình rằng không sao cả, không có gì phải lo hết, đây chỉ là ôm thôi.
"Sao pheromone của cậu lại khác với ngày hôm đó vậy?" Người đàn ông đang ôm cậu bỗng dưng nói, nhưng Lận Nặc đang căng thẳng tràn đầy bất an lại không nghe rõ gì cả.
Cậu hơi mở to mắt, kinh ngạc hỏi: "Gì cơ?"
Lục Yến lại đột nhiên che mắt cậu lại: "Ngủ đi."
Lận Nặc vốn tưởng rằng mình sẽ không ngủ được, nhưng sự thật đã chứng minh mùi hương hạt sương quanh quẩn trong không khí không hiểu sao lại cho cậu một cảm giác an tâm khiến cậu dần chìm vào giấc ngủ.
Lục Yến nhìn khuôn mặt không hề đề phòng của Omega nhỏ đang ngủ say bên cạnh.


Ánh mắt hắn sâu thẳm, nhìn một hồi rồi hắn nhẹ nhàng đứng dậy ra khỏi phòng ngủ mà không quấy rầy đến Lận Nặc đang say giấc nồng.
Lâm Tu nhận được coi cuộc gọi khi y đang uống rượu ở quán bar, đây là cách thư giãn y thích nhất sau những giờ làm việc mệt mỏi.
Huống chi hôm nay vận may của y không tệ, gặp được một mục tiêu phù hợp với gu thẩm mỹ của y.

Nhưng ngay khi đang chuẩn bị tiến tới thì nhận được cuộc gọi từ Lục Yến.
Nhìn chằm chằm màn hình điện thoại ba giây, rồi lại nhìn mục tiêu đi săn xinh đẹp đứng dậy chuẩn bị rời đi cách đó không xa, Lâm Tu nhắm mắt lại, cuối cùng lựa chọn cúi đầu trước tiền bạc.
Khi điện thoại được kết nối, Lục Yến nghe thấy tiếng nhạc ầm ĩ bên Lâm Tu, và giọng nói vô lực của Lâm Tu: "Chủ tịch Lục, cậu tốt nhất là có việc!"
"Pheromone của cậu ấy không giống với những gì tôi nghe trước đây."
Lâm Tu nghe thấy những lời này của Lục Yến thì sửng sốt: "Có ý gì, cậu tìm nhầm người à?"
Lục Yến chắc chắn nói: "Không đâu."
"Nhưng nếu không phải tìm nhầm người thì sao có thể chứ? Pheromone của một người sao có thể khác nhau được, hay là do lúc trước cậu hưng phấn quá nên nhầm lẫn?"
"Không phải khác hoàn toàn, chỉ là thiếu một chút gì đó thôi." Lúc nói như vậy, khuôn mặt bình tĩnh thường ngày của Lục Yến trở nên mờ mịt một chút.
"Tôi nói này, lần này đã bao lâu rồi cậu không ngủ vậy?" Thân là một Alpha hàng đầu, pheromone quá mạnh hậu quả trực tiếp nhất chính là dẫn đến mất ngủ, cho nên Lâm Tu có lý do hoài nghi Lục Yến ngủ không ngon nên sinh ra ảo giác.
Lục Yến nghe ra y không tin thông qua giọng nói của y: "Xem ra kinh nghiệm của anh không đủ, thôi bỏ đi."
Sau khi để lại ba chữ thôi bỏ đi, Lục Yến trực tiếp cúp điện thoại.
Lâm Tu nghe tiếng tút tút trong điện thoại: "..."
Thiệt hại không lớn, nhưng cảm giác bị xúc phạm cực lớn.
Quay lại phòng ngủ nằm xuống, nhìn Lận Nặc bên cạnh vẫn không bị đánh thức vì hắn rời khỏi giường, đúng là hắn có một khoảng thời gian không nghỉ ngơi tốt, nhưng hắn rất chắc chắn, mùi hương mà hắn nghe thấy ở khách sạn hôm đó tuyệt đối không phải là ảo giác.
Sáng hôm sau, khi Lận Nặc đi xuống lầu thì Lục Yến cũng vừa mới chạy bộ về.
Lận Nặc lúng túng nói: "Tôi thấy có bánh mì và sữa trong bếp, anh ăn sáng ở nhà không?"
Một chữ nhà này khẽ chọc vào lòng Lục Yến: "Được, tôi đi tắm trước."
Lận Nặc chớp mắt, suy đoán từ "Được" này chắc có nghĩa là ăn ở nhà.
Dùng lò vi sóng hâm nóng bánh mì, rồi luộc thêm hai quả trứng, cắt hai lát giăm bông và kết hợp với rau xanh và cà chua để làm bánh sandwich đơn giản.
Ngay sau đó, khi Lục Yến tắm và thay đồ xong rồi đi xuống lầu, hắn nhìn thấy một phần sandwich và một ly sữa trên bàn ăn.
Quả thật là một bữa sáng rất đơn giản.
Thấy Lục Yến để áo khoác sang một bên rồi đi tới, kéo ghế ngồi xuống, trong lòng Lận Nặc bỗng nổi lên đôi chút thấp thỏm vì cậu không biết Lục Yến có ghét đồ ăn sáng mình làm hay không.
Nhưng kết quả là cậu nhìn thấy Lục Yến mặt không chút biểu cảm cầm lên, cắn một miếng rồi lại cắn miếng thứ hai, từng miếng từng miếng ăn hết cái bánh sandwich, cuối cùng uống hết sữa trong ly.
Sau đó nhìn cậu nói: "Cảm ơn, đồ ăn rất ngon, lát nữa Nhạc Sơn sẽ liên lạc với cậu."
Lận Nặc còn chưa kịp phản ứng, Lục Yến đã mặc áo khoác đi ra ngoài mất tiêu.
Nhìn dĩa thức ăn trống không ở bàn ăn đối diện, sự kinh ngạc trong lòng Lận Nặc vẫn chưa tiêu tan: "Anh ấy ăn thiệt kìa."
Kiểu người như Lục Yến hóa ra cũng sẽ ăn sandwich đơn giản như vậy.
Chả hiểu sao lại thấy vui vui trong lòng.

Nhạc Sơn không để Lận Nặc đợi lâu lắm đã gọi đến, vốn dĩ Lận Nặc muốn hỏi xem có chuyện gì quan trọng không, nếu không thì anh muốn đến bệnh viện ở với Lận Kiến Quốc.

Nhưng ai dè Nhạc Sơn nói với cậu rằng anh đã ở bên ngoài chờ cậu sẵn rồi.
Lúc Lận Nặc ra ngoài, Nhạc Sơn bấm còi nhắc nhở anh ở đâu.
Đợi Lận Nặc lên xe, Nhạc Sơn khẽ cười nói: "Chào, cậu ăn sáng chưa?"
Vừa nói, anh vừa vươn tay đưa bữa sáng trên xe cho Lận Nặc, đây là bữa sáng mà anh đã chuẩn bị cho Lục Yến, nhưng hôm nay Lục Yến lại nói với anh rằng hắn đã ăn rồi.
"Cảm ơn anh, tôi ăn rồi, hôm nay chúng ta đi đâu đây ạ?"
Nghe Lận Nặc nói cậu đã ăn rồi nên Nhạc Sơn cũng không kiên quyết đưa bữa sáng cho cậu, nhưng trong lòng lại không nhịn được nghĩ rằng chắc không phải là hai người này ăn sáng với nhau đó chứ.
Tuy là nghi ngờ trong lòng nhưng trên mặt lại không thể hiện cảm xúc gì hết: "Sếp Lục sắp xếp cho cậu người đại diện mới, bây giờ tôi đưa cậu đến đó nhé."
Tin tức này rất bất ngờ đối với cậu, cậu cứ nghĩ rằng chắc phải chờ lâu lắm thì Lục Yến mới có sắp xếp mới cho cậu.

Ai mà dè lại nhanh như vậy.
"Chắc người đó cậu biết đấy, Đường Giác, người đại diện chính của tập đoàn giải trí Thượng Đô."
Tuy là Lận Nặc không quan tâm đến mấy chuyện tán gẫu trong giới giải trí nhưng cậu vẫn biết người tên Đường Giác này.

Vì hễ là những nghệ sĩ từng được anh nâng đỡ đến giờ đều nổi tiếng trong giới.
Nhưng chính vì biết nên mới kinh ngạc: "Tôi biết, nhưng tôi..."
"Cậu đừng lo, sếp Lục đã nói chuyện với anh ấy rồi, người đại diện Đường cũng không có ý kiến gì, còn cậu chỉ cần nghe theo sự sắp xếp của người đại diện Đường thì nhất định sẽ càng ngày càng thành công."
Điều Nhạc Sơn chưa nói chính là công ty giải trí Thượng Đô cũng trực thuộc quyền quản lý của Lục thị.

Nếu ông chủ lớn đã lên tiếng, đừng nói là Đường Giác, cho dù là ai cũng sẽ nể mặt Lục Yến, hơn nữa còn cực kỳ vui vẻ là đằng khác.
Khi cậu và Nhạc Sơn cùng bước vào tòa nhà chính của công ty giải trí Thượng Đô, Lận Nặc bỗng thấy hoảng hốt, nhưng cũng vì vậy mà cậu không chú ý đến đồng đội cũ đồng thời cũng là người mà cậu từng thầm mến Trình Khiêm đi ngang qua mình.
Nhưng Trình Khiêm thì lại nhận ra cậu ngay, mặc dù đã lâu không gặp, và trông Lận Nặc cũng gầy hơn trước rất nhiều, nhưng điều này cũng làm cho ngũ quan của cậu trông tinh xảo hơn, thậm chí còn lộ ra đôi chút vẻ gầy yếu và vẻ đẹp bệnh hoạn*.
*病态美 (Bệnh thái Mỹ): Mình sợt gu gồ thì bảo là vẻ đẹp mang đến cho người ta cảm giác đẹp khác người, có chút đáng sợ, ví dụ như dễ thương một cách kinh dị hoặc thậm chí là bệnh hoạn.
Sau khi nhìn Lận Nặc vào thang máy, gã không nhịn được bèn hỏi trợ lý bên cạnh: "Sao cậu ta lại ở đây?"
Tác giả có lời muốn nói:
Lận Nặc: Đây là mèo thiệt hả?
Liếc nhìn cơ thể sư tử của nó: Meo meo meo?
___
23/4/2023.
21:28:01..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận