Giá Cá Omega Hữu Điểm Hảo Văn
(Omega này hơi bị thơm đấy)
5, Điều tra camera
Ăn xong bữa sáng, mọi người về lớp, lần này Tô Lạc không để ai cõng nữa, tự mình khập khiễng chậm rãi đi trở về, Ngô Húc và Dịch Lâm Thâm đứng bên cạnh đỡ.
Để hai Alpha đỡ, quả thực là Tu La Tràng của Omega.
Nhưng Tiểu Tô Tô của chúng ta không cảm nhận được.
Thậm chí không phát hiện sát khí trên người bọn họ.
Chỉ là đơn thuần có chút thẹn thùng, mình đã làm phiền mọi người.
Tới lớp rồi, Tô Lạc ngồi vào ngồi, nói tiếng cảm ơn với bọn họ xong, lục lọi hộc bàn của mình.
Dịch Lâm Thâm thấy thế không khỏi nhíu mày: "Cậu đang làm gì vậy?" Anh thật sự rất tò mò, bạn đời đã định trước của anh, mỗi giây mỗi phút đang làm gì vậy.
"A? Tớ tìm miếng ngăn cách, miếng tớ đang dán sắp hết thuốc rồi, phải thay miếng khác." Tô Lạc ngẩng lên cười trả lời.
Nụ cười của cậu rất xán lạn, khiến người nhìn liền nảy lên suy nghĩ đáng yêu, rất muốn ôm cậu vào lòng, dùng sức vân vê một phen.
Miếng ngăn cách là đại sự, nếu để lộ mùi tin tức tố, là thật sự sẽ tới công chuyện.
Omega như Tô Lạc, chắc chắn sẽ khiến cả trường điên cuồng.
Dịch Lâm Thâm không khỏi lo lắng nếu Tô Lạc quên mang theo nó, vậy nên làm gì bây giờ?
May mắn cuối cùng chỉ là lo hão thôi, Tô Lạc lấy một hộp miếng ngăn cách mới tinh trong hộc bàn của mình ra.
Cậu vẫy tay bảo Dịch Lâm Thâm khom xuống, người đối diện làm theo.
Chỉ thấy đối phương thì thầm vào tai anh: "Bạn cùng bàn à, giúp giùm với, tớ không nhìn thấy tuyến thể ở đằng sau, sợ dán không đúng, cậu dán giúp tớ được không?"
Nhìn vẻ mặt thành khẩn của cậu, Dịch Lâm Thâm mềm lòng, nhưng Tô Lạc có nghĩ tới mình là một Omega, mà anh lại là Alpha không! AO có khác đó biết chưa! Cậu nhóc này cúp tiết giáo dục giới tính đúng không! Ít nhất cúp một nửa!
Nếu mùi tin tức tố quá mê người, Alpha không khống chế được bản thân, rất có khả năng sẽ xâm hại Omega, mà nếu thật là thế, vậy hoàn toàn là bi kịch.
Nếu chỉ bị đánh dấu lâm thời thì thôi còn may, coi như là một bài học, nhưng nếu là đánh dấu vĩnh cửu, vậy không đơn giản là mua một bài học thôi đâu.
Giải quyết hậu quả cực kỳ khó khăn, hơn nữa có thể phải gánh chịu nỗi khổ tẩy tuyến thể khó có thể chịu được nhất từ trước đến nay.
Là chuyện sẽ hối hận cả đời.
Dịch Lâm Thâm sững sờ, Tô Lạc cho rằng anh không đồng ý, bĩu môi, quả thực là làm nũng trong mắt anh mà, chỉ nghe cậu nói: "Nhờ cậu đó!"
Dịch Lâm Thâm hoàn toàn bị cậu đánh bại, nói: "Rồi rồi rồi, để tớ giúp, xoay qua, sẽ xong ngay thôi."
Kế hoạch thành công rồi Tô Lạc cực kỳ vui vẻ, nghe lời xoay người lại lộ ra cần cổ của mình với Dịch Lâm Thâm.
Thanh niên nhìn một hồi, giơ tay lên cẩn thận lột miếng ngăn cách xuống, càng lột, mùi hương thơm lừng ấy sẽ càng rõ, thẳng đến khi lột xong, mùi tin tức tố đã hoàn toàn lộ ra.
"Oa, thơm quá, mày có ngửi thấy không?"
"Thật là thơm quá."
"Còn khiến người chết mê nữa."
Mọi người nhìn về hướng mùi hương phát ra, đặc biệt là Alpha, nhạy bén dị thường.
Dịch Lâm Thâm cảm nhận được nguy cơ xung quanh, lập tức dán miếng ngăn cách lên tuyến thể của Tô Lạc.
Mùi hương mê người lập tức yếu bớt, không thể không nói, không phải do ý chí mạnh, vừa nãy đột nhiên trực diện với mùi tin tức tố này thật đúng không phải người bình thường nào cũng có thể chống cự được.
Dán xong, mọi thứ trở lại bình thường, các Beta chỉ cho là ảo giác, mà Alpha thì có hơi nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng kế đó ai lại làm chuyện nấy.
Bốn anh em chạy lại đây quan tâm thăm hỏi, ngồi ở bàn trước, hai người ngồi, hai người đứng tựa.
"Khai đi, toàn bộ quá trình, phải làm sao đây."
Dịch Lâm Thâm mở miệng nói, lúc này bọn họ ngoài ý muốn thống nhất.
Tô Lạc lắc đầu nói: "Vô dụng, nếu gã dám xâm hại tớ ở chỗ đó, vậy nhất định là có tư bản."
"Ai nói vô dụng? Tớ có quyền, camera trong trường tớ đều có thể xem được, chỉ cần tớ muốn, bọn họ phải lấy ra cho tớ." Dịch Lâm Thâm không nhìn được cậu như vậy, bạn đời đã định trước của mình, đời này cũng không thể chịu sự nhục nhã này.
Chuyện rất quan trọng, mấy anh em khác cũng cực kỳ nghiêm túc.
.
truyện ngôn tình
Ngô Húc nói: "Nói cho tụi này biết chỗ cậu bị hại đi, còn lại giao cho tụi này giải quyết là được."
Tô Lạc một năm một mười kể lại tất cả, chỉ cần cậu còn nhớ, cơ bản và chi tiết đều nói hết.
Năm người tới phòng quan sát, trong phòng gắn đầy màn hình thủy tinh to tướng.
Kích cỡ giống nhau sắp đặt chỉnh tề.
Bọn họ nói rõ tình huống với giáo viên trực ca xong, bắt đầu điều tra.
Camera quả nhiên bị người giở trò.
Rất nhiều hình ảnh đã bị cắt đi, trong đoạn ghi hình cuối cùng, đoạn đường đó chẳng xảy ra chuyện gì cả.
Nhưng vết máu trên đường lại từ không đến có.
"Ghi hình bị người giở trò, các thầy chẳng lẽ không canh chừng phòng quan sát à?" Tạ Trung Vãn nổi giận hỏi.
Ba Alpha, hai Beta tướng tá giống Alpha, khí áp ghì nặng xuống phòng quan sát, nhân viên trực camera là một Beta, hiện tại anh ta rất hoảng.
Có chút lắp bắp nói rằng: "Chúng tôi có canh, nhưng không thể ở đây cả ngày được, lúc thay ca có khoảng 15 phút vắng mặt."
Dịch Lâm Thâm không nói gì, sau khi nghe xong trực tiếp rời khỏi phòng.
Bốn người khác khó hiểu, nhưng cũng vội vàng chạy theo.
Giang Thu Tuế nói: "Sao vậy?"
"Kkhông tra được gì ở đó đâu, tới văn phòng hiệu trưởng thôi." Dịch Lâm Thâm nhìn lên trời, cười khẽ một tiếng, kế đó lại nghiêm túc nói: "Chuyện này rất nghiêm trọng, tôi muốn gã ở tù mọt gông."
Năm người tới văn phòng, vừa bước vào, hiệu trưởng đã lập tức đứng dậy, thuận miệng gọi một tiếng Đại thiếu gia.
Không cho bốn người khác thời gian nghĩ vớ vẩn, Dịch Lâm Thâm đang nổi nóng nói: "Ông già à, giúp con làm một giấy mời của luật sư đi, chuyện rất quan trọng, hy vọng ông nhanh lên."
Rất nhanh, hiệu trưởng lấy ra một tờ giấy mời của luật sư đã được in xong, bốn người nhìn coi Dịch Lâm Thâm viết gì.
Chờ anh dừng bút, lấy cái di động màu đen ra đưa cho Tạ Trung Vãn: "Các cậu nhìn đi, đoạn video hoàn chỉnh đấy."
Mọi người bu quanh Tạ Trung Vãn, cùng nhau xem video, Dịch Lâm Thâm rất có lương tâm kéo tới đoạn Tô Lạc bị xâm hại.
Tất cả được phóng đại và hiện ra trước mắt bọn họ, mọi chi tiết, mọi cách thức.
"Cái thằng rùa rụt đầu này, mày tới công chuyện với ông rồi." Hạc Thiên Thiên nhìn đoạn video nổi giận nói.
Sắc mặt của bốn người xung quanh cũng rất tệ, quả thực là năm cái đít nồi đen thui.
Bấm dừng video lại, bốn người yêu cầu phóng đại.
Rất nhanh đã khóa được khuôn mặt khiến người ghê tởm đó.
"In ra giùm con." Dịch Lâm Thâm cầm lấy di động ném cho hiệu trưởng.
Một lát sau, bức ảnh đã được in ra rõ ràng.
Dịch Lâm Thâm nhìn một hồi, rồi trả cho hiệu trưởng: "Còn lại ông biết nên làm gì rồi đấy."
Hiệu trưởng gật đầu.
Dịch Lâm Thâm dẫn mọi người rời khỏi văn phòng.
Trên đường đi, bọn họ không ai nói chuyện cả, mọi người vẫn còn đang nghĩ về đoạn video vừa rồi.
Nếu, chỉ là nếu, Tô Lạc không kịp chạy trốn, không may mắn như thế, vậy cậu ấy có thể sẽ bị gã Alpha ghê tởm đó đánh dấu.
Cho dù không đánh dấu, cũng sẽ tạo thành vết thương không thể xóa nhòa trong lòng.
Cậu ấy sẽ nhớ mãi buổi tối đó, sẽ vĩnh viễn sợ hãi và bài xích Alpha, tuy rằng không ảnh hưởng gì, nhưng mỗi khi tới kỳ động dục cậu ấy nhớ tới chuyện xảy ra ở tối hôm đó.
Omega trời sinh yếu ớt, cần người bảo vệ, mặc kệ là người yêu, hay anh em, đều nên như thế.
Alpha mạnh nhất định phải bảo vệ tốt Omega của mình.
Không thể để bọn họ chịu tổn thương tâm lý này.
Về lớp rồi, cả bốn người xin nghỉ tiết buổi sáng, giờ là giữa trưa, trong lớp không còn bao nhiêu người.
Tô Lạc đang ngồi làm bài ở chỗ của mình.
Thấy bọn họ đã về, cậu lập tức quắc gọi.
Cậu không có hỏi chuyện thế nào, nhìn sắc mặt xấu xí của bọn họ, cậu muốn tán gẫu một số chuyện vui vẻ.
Nhưng sao lại không làm được thế này.
"Yên tâm, mọi chuyện sẽ tốt thôi." Hạc Thiên Thiên sờ đầu cậu bạn nhỏ nói.
Tô Lạc chỉ cho là an ủi, tuy rằng mình đã bị xâm hại nhưng ít ra cậu chạy thoát, nên kỳ thật cậu cũng không bị ảnh hưởng gì nhiều.
Cậu cười nhìn bọn họ: "Các cậu có thể đi lấy cơm giúp tớ chứ? Chân tớ không tiện lắm."
Bọn họ đương nhiên không cự tuyệt, nhưng thấy cậu bạn nhỏ cười xán lạn như thế lại càng thêm đau lòng.
Một Omega, chung quy là phải trải qua thống khổ này.
Kỳ động dục, kết hạch nhiệt, xâm hại, cảm giác nào Omega cũng không chạy thoát được.
Số lượng Omega rất ít, quần thể lại yếu, tuy rằng có vô số pháp luật bảo vệ bọn họ, nhưng vẫn không có tác dụng gì nhiều, người chính là vậy đấy, tham lam lại thêm dục vọng.
Mọi người không thể khống chế được bản thân, khi tin tức tố ập đến, cảm giác vừa thơm vừa ngọt đó.
Là điều tất cả Alpha chờ mong.
Thậm chí Beta cũng là như thế.
Thế nên mới nói, Omega thật là yếu ớt lại đáng thương.
Ngay chính bọn họ cũng rất bất lực.
Bé tí ti, trắng trẻo nõn nà, sức lực nhỏ, thân kiều thể nhược vĩnh viễn là đại danh từ chỉ bọn họ.
Thậm chí có kẻ còn cảm thấy Omega chẳng đúng tí nào, thật là phiền toái.
Bọn họ xuống căn-tin, người nhiều, những người có mỹ sắc cao đứng chung một chỗ khó tránh khỏi gây ra sự chú ý.
Nam sinh nữ sinh đều không tự chủ được nhìn về phía bên này.
Bọn họ trước thu xếp cho Tô Lạc, những người còn lại đi lấy cơm.
Hôm nay căn-tin nấu ớt xanh xào thịt, xà lách chiên giòn, cơm chiên trứng, cà chua trứng và cá hấp.
Đồ ăn rất đa dạng, dì múc cơm không lắc muỗng.
Một muỗng múc được bao nhiêu là bao nhiêu.
Trường THPT Thực Hành là trường tư, giá đồ ăn của mỗi bữa không giống nhau, căn cứ vào việc mình có thể ăn bao nhiêu sẽ lấy bấy nhiêu, không được lãng phí, cũng không được ăn no căng.
Mấy người họ vừa lúc chiếm được sáu ghế hàng ngang.
Dựa theo khẩu vị của Tô Lạc, bọn họ giúp cậu lấy canh và cá hấp.
Cuối cùng còn tặng kèm một ly sữa đậu.
Đương sự ăn rất vui vẻ.
Ăn cơm xong, bọn họ lại đỡ Tô Lạc về lớp giống như buổi sáng.
Tiết đầu tiên của buổi chiều là tiết tự học.
Do một giáo viên thực tập đứng lớp.
Giáo viên thực tập của bọn họ là một cô giáo rất trẻ, đeo một cặp kính tròn khá mốt, thoạt nhìn ngây thơ lại bình dị gần gũi.
Mọi người tích cực đặt câu hỏi, khi biết được cô là một Alpha danh xứng với thực, đều khá ngạc nhiên.
Có người không thể tin được, hỏi: "Cô ơi, sao cô có thể là Alpha ạ, cô nhìn ôn nhu như vậy mà."
Cô giáo chỉ cười nhạt một cái, nói: "Không ai quy định Alpha không thể ôn nhu cả, chẳng lẽ các trò vẫn luôn cho rằng giới tính của cô là cái khác à?"
"Tụi em đều cảm thấy cô là Omega." Một cô bé thích tám nhảm trong đó giơ tay lên nói.
Mọi người biết cô giáo là Alpha rồi thì không dám tới gần nữa.
Omega cho rằng AO có khác, Alpha cho rằng không cần phải làm quen, Beta thì có chút sợ Alpha.
Tất tất tác tác, đều lưỡng lự phân vân.
Tô Lạc vẫn chưa hiểu bài, cậu không quá dám giơ tay lên hỏi, đành phải lén cầu cứu bạn cùng bàn của mình, đại học bá Dịch Lâm Thâm.
Dịch Lâm Thâm bị động tác của cậu chọc cười, chỉ thấy cậu bạn nhỏ cẩn thận đẩy một tờ giấy note qua, trên đó viết một dòng chữ đáng yêu —— "Cứu tớ với bạn cùng bàn! Không biết làm (ω)."
Sau đó lại đẩy sách bài tập của mình qua, Dịch Lâm Thâm xem xong, phát hiện là một bài không khó lắm, liền chỉ cho cậu.
Tô Lạc nghiêm túc nghe, thường thường ghi bút ký.
Cuối cùng, tiết tự học kết thúc hoàn mỹ, giáo viên không có dạy thêm giờ, trực tiếp rời khỏi lớp.
....