Bạch Vũ đáp lại cái nhìn ngây ngô của cậu bằng một nụ cười ấm áp, thấy cậu phản ứng giống y hệt mình lúc nãy nhưng anh lại không dám dọa cậu sợ nên lại kiên nhẫn nói với cậu lần nữa “Trong bụng của em có em bé của chúng ta rồi.”
“…” Tiếng nấc nghẹn phát ra ngày một lớn, cậu ôm chặt lấy cổ Bạch Vũ, vùi mặt vào vai anh mà khóc, không biết là tồi tệ đến mức độ nào mới khiến cậu sợ hãi như thế.
Cậu khóc vì vui, vì giận dỗi, cũng là vì bối rối… cứ tưởng bản thân bị bệnh nghiêm trọng lo sợ không thôi hóa ra lại là do đứa nhóc vừa mới hình thành kia.
Bạch Vũ thấy cậu khóc lớn như vậy thì chỉ cười nhẹ một cái, vừa ngồi im làm gối ôm cho cậu vừa không ngừng vuốt ve tấm lưng nhỏ để trấn an cậu.
“Tại sao… Anh… không nói thẳng ra… làm em sợ muốn chết” Cậu sau một trận khóc đã đời thì nằm trong lòng Bạch Vũ vừa nấc vừa hỏi.
“Anh xin lỗi, khi được bác sĩ báo tin anh cũng không thể tin ngay được, nên mới muốn em từ từ tiếp nhận, không nghĩ lại làm em lo lắng.” Bạch Vũ giữ yên tư thế ngồi khoanh chân trên giường bệnh, để cậu nằm trong lòng mình một cách thoải mái.
“… Ở trong này có một sinh vật nhỏ…” Cậu cười nhẹ, hai tay bắt đầu sờ lên cái bụng vẫn còn phẳng lì của mình.
“Hừ, anh ghen tị đấy.” Bạch Vũ chợt nhận ra cái gì đó, tự dưng quay ngoắt thái độ.
“Ghen tị?” Cậu ngây thơ nhìn lên khuôn mặt anh.
“Đứa nhóc đó ở trong bụng em mất chín tháng mười ngày, đến khi chui ra sẽ ngày ngày quấn lấy em, khiến em bận rộn.” Bạch Vũ hậm hực mà nhéo vào eo cậu một cái.
“Ừm, vậy sao anh lại ghen tị.” Cậu vẫn chưa hiểu ý của anh chồng mình, lần nữa hỏi.
“Nó khiến em bận rộn như vậy, em sẽ không để ý tới anh nữa.” Bạch Vũ cúi đầu cụng trán vào trán cậu.
“Anh thấy có ông bố nào lại đi ghen với con trai mình chưa?” Cậu buồn cười nhìn anh chồng hay ghen của mình.
“Có anh đây.
Em biết là anh rất thiếu tình thương mà, đứa nhóc đó sớm muộn cũng sẽ khiến anh có vợ mà không được ôm, không được sờ vào, không được ngủ cùng cho xem.
Anh nhất định sẽ không để bản thân phải chịu cảnh mồ côi vợ như vậy.
Chúng ta nên lên kế hoạch từ sớm mới được.”
Cậu thật sự không hiểu Bạch Vũ đang lẩm bẩm cái gì nữa, bật cười khúc khích rồi chui vào lòng anh tìm nơi thoải mái, sau một lúc lại như con mèo nhỏ mới thức giấc, ló đôi mắt to tròn mơ màng cùng mái tóc rối ra hỏi anh một câu “Anh có thích trẻ con không?”
Bạch Vũ nhìn vào đôi mắt trong veo của cậu, biết cậu lại suy nghĩ nhiều liền nhéo má cậu “Chỉ cần là đứa nhỏ do em sinh ra, anh đều thích hết.”
“Phải rồi, chúng ta cũng nên nói với mọi người tin này nữa.” Cậu chớp mắt nhìn Bạch Vũ.
“Ừ…” Bạch Vũ lúc này cũng nhớ tới ông anh trai của mình, nhìn ra xung quanh thì Bạch Xuyên đã đi mất tiêu rồi.
Với tính cách của Bạch Xuyên, anh ta sẽ không nhiều lời đâu.
Chuyện này chắc phải tới tận nơi báo tin rồi.
Trước khi xuất viện, vì yêu cầu được kiểm tra lại lần nữa nên Bạch Vũ dẫn cậu qua phòng siêu âm, bản thân anh thì vẫn không thể thoát khỏi bài ca muôn thuở của bác sĩ.
“Bạch thiếu gia, tôi biết các cậu tuổi trẻ sung sức, vấn đề sinh lý ấy cũng khó tránh khỏi.
Nhưng để đảm bảo an toàn cho đứa bé, thì tốt nhất là thời gian này vẫn nên tránh tuyệt đối.
Sau khoảng thời gian đặc biệt này thì có thể quay lại sinh hoạt vợ chồng như bình thường.”
Bạch Vũ cúi đầu, ngoan ngoãn nghe bác sĩ thuyết giáo, còn đặc biệt hối lỗi vì mấy hôm trước cứ mặt dày ăn hiếp cậu mỗi đêm.
Bạch Vũ đứng một bên, nhìn cậu vén áo lên, lộ ra bụng dưới trắng nõn, hình như là có chút độ cong, mũm mĩm, khiến người rất muốn sờ một cái.
Bác sĩ khẳng định: “Thai nhi rất khỏe mạnh, hai ông bố không cần lo.”
Bạch Vũ đỡ cậu ngồi dậy, cảm thấy cổ tay cậu nhỏ như thể bẻ cái là gãy.
Lạch cạch gõ ghi chép vào máy tính, bác sĩ viết vào bệnh án, “Được rồi, không có vấn đề gì lớn, sau này tôi sẽ gửi những mục cần lưu ý lúc Omega mang thai, về nhớ đọc hết.”
Bạch Vũ gật đầu: “Ừm.”
Cậu ngơ ngác nhìn anh: “…” Một trăm trang pdf, cậu nghe mà còn nản, Bạch Vũ bận rộn với công việc như vậy mà lại đồng ý không chút do dự.
Bác sĩ lại hỏi: “Lâm thiếu làm nghề gì?”
Cậu ngây ngô cười chỉ sang Bạch Vũ “Cháu được anh này nuôi!”
“Mười tám tuổi thấp hơn khá nhiều so với tuổi tác trung bình khi Omega mang thai lần đầu, nhưng không cần lo.
Sau khi về phải chú ý bổ sung dinh dưỡng.
Vì còn trẻ lại không làm việc nặng nhọc, không có bệnh xương sống xương cổ, không thì sợ là còn phải chịu khổ một chút.”
Bác sĩ nhìn hai người trước mặt tiếp tục: “Còn có hai điều tôi nhất định phải nhắc nhở mấy câu.”
“Xin bác sĩ cứ nói.” Mặc dù người mang thai là cậu, nhưng trái ngược với sự ngây ngô, lơ đễnh của cậu, Bạch Vũ lại nghiêm túc nghe không sót một từ nào.
“Một là con cần pheromone Alpha, hai vị nhất định phải duy trì tiếp xúc thân mật, biện pháp tốt nhất mà y học đưa ra là chung chăn chung gối.
Hai là trong lúc Omega có thai, mặc dù không có phát tình, mà vẫn có phát nhiệt, thời gian không ổn định, mà sẽ xuất hiện lúc qua giai đoạn nguy hiểm, tức là sau ba tháng.”
Phát nhiệt đến là chỉ cần Alpha cắn tuyến thể, hoặc là hôn sờ là xong.
Nói chung, nhất định phải có người cha Alpha tồn tại.
Omega hoàn toàn ỷ lại, tuyệt đối không có cách nào rời khỏi Alpha của mình, cho nên khoảng thời gian đặc biệt này sự gắn bó giữa hai bên là rất cần thiết.
Dặn dò xong cũng là lúc Tôn Thanh Thanh dẫn đầu đoàn xe tới đón hai người.
“Boss, nghe nói Lâm thiếu có chuyện nên chủ tịch kêu tôi tới đón hai người.” Tôn Thanh Thanh vẫn là thư ký toàn năng trong mắt mọi người, đứng trước quầy lễ tân bệnh viện cúi đầu lịch sự nói.
“Cô tới đúng lúc lắm, giúp tôi làm thủ tục xuất viện đi.” Bạch Vũ đưa cho Tôn Thanh Thanh kết quả kiểm tra cùng với hóa đơn, còn mình thì toàn tâm toàn ý ôm lấy cậu.
“Lâm Sơ Mặc…” Một tiếng hét thất thanh vang lên, kèm theo đó là một bóng dáng không thể quen thuộc hơn.
“Vãn Vãn!” Cậu mở to mắt nhìn Hướng Hương Vãn đạp phanh, hai chân trượt dài trên nền gạch lát trắng ở bệnh viện.
“Sao rồi? Bị làm sao? Bác sĩ nói như thế nào? Có nặng lắm không?” Hướng Hương Vãn chộp lấy hai cổ tay mảnh khảnh của cậu, sốt sắng hỏi han.
“…” Bạch Vũ đánh mắt sang phía hai vệ sĩ đứng gọn ở một bên hành lang.
Hai vệ sĩ cũng hiểu ý mà tiến tới đứng phía sau Hướng Hương Vãn.
Hướng Hương Vãn thấy sự tình có vẻ nguy hiểm liền ngần ngại mà buông hai tay cậu ra rồi lùi lại một bước, cười tươi với cậu.
“Vãn Vãn, cô đi cùng chị Thanh Thanh sao?” Cậu thấy cô gái trước mặt cười thì cũng mỉm cười hỏi.
“Phải, tôi nghe chị ấy nói là đi đón cậu ở bệnh viện nên mới đòi đi theo.” Hướng Hương Vãn không hẳn là sợ Bạch Vũ, nhưng nếu như… chỉ là nếu như thôi, lỡ mà có làm tổn hại tới bảo bối quý báu của anh chắc anh xé xác cô ra mất.
“Tôi thấy hình như dạo này cô dính lấy thư kí của tôi hơi nhiều thì phải.” Bạch Vũ không hài lòng liếc cô một cái.
“Im đê.
Chị ấy là thư kí của anh nhưng cũng là chồng tôi.
Anh không có quyền chiếm hết thời gian của chị ấy.” Hướng Hương Vãn bất mãn đáp trả.
“Được rồi Vãn Vãn, chúng ta đi chỗ khác nói chuyện đi.” Cậu vẫn giữ nụ cười đáng yêu trên môi, đưa tay cầm lấy tay Hướng Hương Vãn.
“Vậy giờ thì đã có thể cho tôi biết là cậu bị làm sao được chưa?” Hướng Hương Vãn nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng đung đưa, cảm giác hệt như hai người bạn cùng nhau trải qua mọi chuyện.
“Bác sĩ nói… Tôi có em bé.” Cậu chậm rãi bước theo cô ấy, tay còn lại chạm nhẹ lên bụng, cảm nhận sự tồn tại của nhóc con, cũng cảm nhận niềm hạnh phúc chưa từng có trước đây.
“Gì?!!” Hướng Hương Vãn giống như cái lò xo bị nén lâu ngày, dựng người lên mà hét.
Bạch Vũ ôm cậu, cảm nhận được cậu có hơi chút giật mình liền dùng ánh mắt khó chịu nhìn sang kẻ đang gây nên tội lỗi kia.
“Xin lỗi…” Hướng Hương Vãn tự thấy bản thân sai quá sai liền đưa tay che miệng, cúi đầu xin lỗi với hai người.
Xong lại mở to mắt nhìn vào cái eo nhỏ xíu của cậu đầy hoài nghi “Em bé? Là thật hả? Rồi từ khi nào?”
“Hình như là từ hôm sinh nhật.” Cậu cúi đầu bẽn lẽn.
“…” Hướng Hương Vãn nhìn cậu rồi nhìn Bạch Vũ, xong lại nhìn cậu, khóe môi bắt đầu cong lên, tiếng cười ghê rợn phát ra “He he he, vậy chắc là do món quà mà tôi tặng rồi.”
Đúng, tất cả là tại cái hộp socola nhân rượu vang kia..